- Công tử, thuộc hạ đã tra rõ thông tin ngài cần. Xác minh Tướng quốc công Trần Nghiêm có 1 cô con gái bị thất lạc nhiều năm vẫn không ngừng tìm kiếm. Thuộc hạ đã điều tra rất kĩ và xác thực những gì ngài suy đoán khá chuẩn xác.

Vị công tử kia đứng sau màn trướng quay lưng lại với tên thuộc hạ. Không nhìn rõ diện mạo nhưng có thể cảm nhận được lãnh khí cùng ngạo khí toát ra trên con người bí ẩn đó. Khẽ nhấp 1 ngụm trà hoa nhài tinh khiết, người đó nói:

- Đã biết. Ngươi hãy lui xuống, nhớ để ý động tĩnh của bên thất hoàng tử.

Tên thuộc hạ lùi xuống, thoắt cái nhảy vào bóng đêm mịt mù không dấu vết. Trong phòng, chỉ còn lại chén trà thơm hương nhài đang dần nguội lạnh.

***********

Bách Diệp nhìn thấy 1 con mèo rừng vằn xám đứng cách đó không xa. Cô canh nó từ mấy hôm nay rồi, chỉ vì nó luôn rình trộm gà con nhà cô lại còn toàn nhằm mỗi nhà cô để bắt nên hôm nay nó đừng hòng vồ được con nào nữa. Con mèo nhìn chăm chú vào 1 chú gà con đi cách xa gà mẹ nhất, ngắm nhìn con mồi chuyển động 1 cách khó khăn và chậm rãi từng bước tiến tới. Rồi nó nhảy bổ tới chú gà non tội nghiệp. Đáng tiếc thay, đáng ra nó đã có bữa ăn no nếu như lúc đó cô không chụp bẫy nó. Nhìn con mèo xám trong cái thúng không ngừng kêu gào loạn xạ và cào cào lên cạnh thúng mong trốn thoát, cô lạnh lùng nhìn nó và nhả ra từng chữ:

- Mày to gan lắm, nhưng vào tay tao thì xem tao xử mày như thế nào nhé!

- MEOW....

Con mèo xám cảm nhận có điều không may sẽ đến, nó mở to đôi mắt xanh lá cây đẹp ma mị nhìn cô như thôi miên. Thật tiếc là nó không thành công trong việc quyến rũ đối phương vì hiện giờ cô chỉ đang nghĩ xem nên quay hay nấu thịt mèo ngon hơn.

Ở bìa rừng có 1 bóng đen ẩn sau thân cây nhìn về phía này. Ánh nhìn của kẻ đó bao trọn lấy cô gái cao gầy đang xách theo con mèo rừng lông xám mắt xanh, thân hình kẻ đó cao gầy mặc y phục đen, đeo mặt nạ nửa mặt khảm chi chít hình thù quái dị. Một cơn gió nhẹ thổi đến, kẻ mang mặt nạ đã lập tức biến mất như chưa từng tồn tại. Trong cơn gió chỉ còn vương lại chút hương Kim tước chỉ dễ chịu vô cùng.

****************

Cuộc sống nơi thôn dã dường như rất hợp với cô nên những nụ cười thoải mái đã xuất hiện nhiều hơn. Cô hằng ngày đều chăm chỉ làm việc nhà, sáng giúp mẹ dọn hàng, còn Tấm giúp mẹ bán, nhân tố chính giúp câu khách cho những món đồ trang điểm tự tay mẹ làm từ thảo dược. Nói ra cửa hàng của nhà cô không lớn lắm nhưng nhờ vào chất lượng sản phẩm và nhân viên bán hàng nên cũng gọi là khá giả. Việc nhà cô đều chia sẻ 1 phần với Tấm, cô không muốn mình rảnh rỗi suốt ngày rồi lại suy nghĩ linh tinh. Cô nhận ra mình cũng khá có khiếu trong việc chăm gà, trồng rau. Nhìn những luống rau xanh mướt và những giàn bí bầu trĩu quả kia mà xem, cả những con gà béo khỏe nữa chứ. Thú vui vườn tược giúp cô dễ tính hơn với mọi người, giờ đây người ta không đến nỗi ghét cô như trước mà cũng sẵn lòng mỉm cười chào hỏi khi gặp cô. Một bóng xám từ trong nhà vụt chạy ra sân đuổi theo con chuột nhắt chạy vài vòng. Nó vượt lên trước chặn đường, con chuột rẽ hướng chạy đi nhưng rồi vẫn bị nó chặn lại. Bách Diệp mỉm cười lắc đầu nhìn 1 cảnh con mèo xám đang vờn con chuột xấu số, ai bảo nó tham ăn vào nhầm nhà, giờ thì khổ sở dưới vuốt ngài mèo rồi đấy. Nghĩ đến lúc bắt được con mèo này cô tức giận vô cùng, nhưng nhìn bộ dạng kiêu ngạo cùng oai vệ của nó cô lại muốn giữ lại làm vật nuôi cưng, cô đặt cho nó cái tên đúng với màu lông nó luôn: Xám. Đúng thật là cô lười nghĩ nhưng không phải đó là cái tên phù hợp nhất sao? Cô dừng tay lại bước vào khoảng sân mà Xám đang đứng rồi tiện tay dùng cái xẻng làm vườn đập cho con chuột 1 phát không thể gượng dậy nổi. Con chuột đáng thương vào nhầm nhà, gặp phải con mèo hung hãn lại đáng sợ hơn là gặp phải cô chủ máu lạnh giết nó không lưu tình. Cô không dọn xác con chuột mà quay ra vườn làm tiếp, cũng không quên dặn con mèo:- Xám, tha nó đi vứt, đừng để tao nhìn thấy mày vứt bừa ra nhà. Nghe chưa?

- MEOW...

Cô nói chuyện với 1 con mèo như thể nó hiểu được tiếng cô vậy. Nhưng con mèo này đặc biệt là ở chỗ đó, nó rất thông minh và nghe lời chủ nhân, tuyệt đối trung thành. Đây chính là 1 trong những ưu điểm của nó khiến cô vô cùng hài lòng. Con mèo xám nhanh nhẹn tha con chuột đã chết đi đâu đó không biết nhưng rất nhanh đã trở lại, nằm ở sân sưởi nắng mắt lim dim nhìn về phía cô, thi thoảng ngáp vặt vài cái trông vô cùng lười biếng. Cô không phải kẻ độc ác nhưng tuyệt đối không phải là người thiện lương gì. Con chuột kia chết dưới tay cô mau lẹ như vậy là cô đã giúp nó nhanh chóng hóa kiếp rồi, vậy còn hơn là bị con mèo xám kia vờn để đến chết vẫn còn phải mang theo nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng đi theo.

Tin Huỳnh Khang Kiện phải về kinh thành xử lí việc gia đình khiến cho Tấm mất ăn mất ngủ mấy hôm nay. Nàng biết 1 cô gái nông thôn như nàng thật khó để môn đăng hộ đối với hắn. Trong thời gian qua, nàng và hắn đã cùng nhau có những kỉ niệm thật đẹp, nàng yêu hắn nhưng không rõ lòng hắn liệu nàng có chiếm vị trí quan trọng hay không. Hắn chưa từng nói lời hẹn thề yêu đương nam nữ nhưng nhiều khi lại gần nàng vô cùng, hắn làm nàng ngày đêm thương nhớ, giờ đây hắn sắp dời đi không biết bao giờ mới gặp lại. Nàng cũng không thể mở lời trước nhưng lại khốn khổ vì tương tư. Trước khi đi hắn có trao cho nàng 1 chiếc vòng ngọc Hồng lục bảo tinh xảo, dặn nàng giữ cẩn thận vì hắn sẽ còn gặp lại nàng. Ôm theo tâm tư của 1 cô gái đang yêu, nàng làm việc gì cũng lơ đễnh, cứ khi rảnh là lại lấy chiếc vòng ra ngắm rồi thơ thẩn cười 1 mình. Cô nhìn thấy rồi cũng lắc đầu coi như không biết gì, liệu Huỳnh Khang Kiện có quay trở lại hay không cô không biết, nhưng Tấm lại chỉ vì 1 lời hẹn suông của tên lãng tử kia mà trông ngóng bỏ lỡ tuổi xuân thì đến cuối cùng người đau khổ nhất chỉ là nàng mà thôi.

Ngôi làng mà cô đang sống có tên là làng Phúc Điền. Người dân ở đây cũng giống như cái tên của làng, tính tình hiền lương, luôn làm điều thiện. Sau làng có 1 dãy núi trải dài vô tận gồm nhiều ngọn núi lớn nhỏ khác nhau bao quanh làng thành hình trăng lưỡi liềm. Trong dãy núi có ngọn núi tên là Thiên Dữu, nơi có rất nhiều cây thuốc quý hiếm. Đường lên núi không khó nhưng với 1 người vừa mới trọng sinh và không có kinh nghiệm vào rừng như cô mà nói thì đúng là khá khó. Sau vụ tai nạn rơi xuống vực lần trước, đây là lần đầu tiên cô leo núi hái thuốc thực sự. Tuy là đã hứa với mẹ mình sẽ bám sát Tấm nhưng cô lần này thật sự bị lạc rồi. Tại vì sao? Là vì trong lúc đi cô tìm thấy cây Sâm tố nữ mà mẹ cần, cô đã gọi Tấm dừng lại và ngồi đào được kha khá những củ Sâm to cỡ nắm đấm người lớn. Thảm là ở chỗ nàng Tấm ngẩn ngơ cứ thế đi trước không nghe thấy cô gọi nên cả 2 đã lạc mất nhau, giờ đây cô đã gọi khản cả giọng mà không thấy có tiếng nào đáp trả. Tự tìm đường xuống núi thì cô lại đi lạc sang 1 vùng khá rộng và phẳng, nơi đó có mặt hồ xanh biếc in bóng trời mây, những dải đá nhẵn nhụi lấp lánh dưới ánh mặt trời. Dù sao nơi này vẫn hơn là đi loạn xạ trong đám cây cỏ kia, cô sẽ ngồi ở đây chờ Tấm quay lại tìm mình.

Ngồi sau tảng đá to nhất bên bờ cô chậm rãi thưởng thức bữa trưa muộn. Bỗng có tiếng bước chân đạp cỏ đi đến, rồi đến tiếng vục vước liên tục. Cô hé mắt nhìn qua tảng đá thì thấy cách cô không xa là 1 người thanh niên thanh tú đang rửa mặt. Những giọt nước tinh khiết được tấp lên mặt chàng, có giọt lưu lại trên làn da trắng hồng, lại có giọt lăn xuống theo đường nét gương mặt trượt xuống hõm cổ. Một mảng y phục màu xanh rêu trước ngực bị dính nước trở nên thẫm màu. Chàng mang theo 1 thanh kiếm dài vỏ đen chạm nổi màu vàng, mái tóc búi gọn cài trâm gỗ sơn xanh. Tuy chỉ nhìn được 1 bên sườn mặt nhưng cô biết chắc chắn chàng là 1 chàng trai rất thanh tú, ở chàng toát lên vẻ đẹp thanh thoát lại có chút mềm mại của nữ nhân hấp dẫn người khác. Chàng quay đầu lại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc lạnh như bắn ra hàn ý,lúc này cô giật nảy mình rụt đầu lại nấp, 1 cảm giác như thể rình mò bị bắt trộm trỗi dậỵ mạnh mẽ. Trời ạ, sao cô lại thế chứ? Mình đâu có làm gì sai đâu, nhìn tướng mạo thì chắc cũng là người đoan chính. Cô còn đang đấu tranh tư tưởng thì có bóng người đổ xuống che đi ánh sáng của cô, thì ra chàng đã bước qua đây từ lúc nào.- Xin cho hỏi cao danh quý tính của cô nương đây. Không biết đường xuống núi có còn xa nơi đây?

- Ơ... Ta... cũng bị lạc đường.

Nhìn ánh mắt vụt sáng tia hi vọng rồi lại tắt của chàng cô đột nhiên thấy có chút khổ lòng. Nhìn y phục của chàng cô đoán chàng hẳn là 1 vị nghĩa hiệp nào đó trong giang hồ. Nhưng xem ra tuổi vẫn còn trẻ, không biết chàng có tiếng tăm nào không? Chàng im lặng chăm chú quan sát xung quanh, giữa 2 người là 1 khoảng cách vô hình. Cô lên tiếng phá vỡ bầu không lạnh nhạt này:

- Ta là Trắc Bách Diệp, còn công tử tên gì? Không biết công tử là người ở đâu, ta chưa từng thấy qua người.

- Tại hạ là Triệu An Bình, chỉ là 1 người lưu lạc nơi giang hồ không đáng nhắc tới. Vì có việc cần đến vài loại thuốc quý, lại nghe nói núi Thiên Dữu có rất nhiều kì trân dị thảo nên mới cất công đến đây mong tìm được những loại thuốc cần dùng. Nhưng không ngờ do ta đã quá nóng vội tìm thuốc mà để bị lạc đường trên núi, gặp được Trắc cô nương nơi đây xem như chúng ta cũng gọi là có duyên đi.

Không lãng phí thời gian, cả 2 cùng nhau rẽ lối tìm đường. Khi thoát khỏi những đám dây leo chằng chịt bao phủ trên đầu, ánh sáng rực rỡ chói lọi của mặt trời đổ xuống thân thể họ. Họ đang đứng trên 1 vách núi cao ngất nhô ra như đầu 1 con sói đơn độc vươn cổ tru lên những tiếng gọi mặt trời. Ngước mắt lên là quả cầu lửa to lớn cực đại vùng vẫy trên nền trời xanh thẫm, phòng tầm nhìn ra xa chút là ngôi làng Phúc Điền thân thuộc được bao phủ bởi cây rừng. Tưởng như chỉ cần họ đi thẳng từ đây xuống là có thể trở về nơi ấy nhưng thực tế thường phũ phàng. Ngăn cách giữa con đường ngắn nhất về với nhà mình lại là 1 thung lũng sâu và lởm chởm đá nhọn, cô không nhìn rõ được đáy của nó nhưng hình như bên dưới có vẻ rất hung hiểm, tiếng gió rít gào thê lương như có như không truyền lên vang vọng khiêu khích bất cứ kẻ nào sảy chân lỡ bước mà ngã xuống là ăn đứt vé 1 chiều đi xuống âm phủ làm bạn với tổ tông rồi. Đường về nhà ôi sao xa quá!

Triệu An Bình nhìn ngó xung quanh rồi lại nhìn sắc trời như muốn ngả về tây, không thể quay lại đường cũ vì có thể cả 2 sẽ không thể chở lại nơi cũ mà hiện giờ cũng không còn sớm để tìm đường mới. Chàng đánh giá thung lũng trước mặt, khoảng cách từ mỏm đá nhô ra họ đang đứng với cành cây đại thụ xòe ra bờ bên kia cũng nằm trong tầm kiểm soát của chàng, nếu dùng khinh công hẳn là vẫn có thể nhảy qua và tiếp tục đi xuống núi. Lại quay qua cô gái mặt mũi phờ phạc ỉu xìu đứng cạnh mình, chàng chắp tay nói:

- Trắc cô nương, giờ cũng không còn sớm, chỉ còn con đường trước mắt là nhanh nhất để thoát khỏi đây. Nếu cô nương không ngại thì hãy đi cùng tại hạ. Chỉ có điều phải khiến cô nương chịu ủy khuất rồi.

- Nhưng... trước mắt.. không phải là đi tìm chết sao?

- Xin hãy tin ở tại hạ 1 lần. Ta đảm bảo cô nương sẽ không hề hấn gì về đến nhà mình.

- Vậy... Bách Diệp xin nghe theo lời của Triệu đại hiệp.

- Xin hãy bám chắc vào tại hạ.

Nói rồi cô cảm thấy eo mình bị nhấc bổng lên, không kịp nắm bắt được chuyện gì xảy ra chỉ nghe thấy tiếng gió xẹt qua tai. Thì ra chàng đang ôm cô trong lòng, nhún người nhảy sang bờ bên kia. Nhìn xuống vực sâu tối tăm bên dưới khiến cô không khỏi choáng váng, cô theo bản năng nép sâu hơn vào lòng chàng, 2 tay choàng chặt lấy cổ chàng không dám nói tiếng nào. Triệu An Bình thấy vậy bèn dang tay ôm trọn lấy cô, giọng nói đầy sự quan tâm trấn an cô:

- Đừng sợ, cứ tin ở ta.

Hai người họ tìm được đường xuống núi thì mặt trời cũng lặn. Thoát khỏi vòng tay của chàng bỗng cô thấy tim mình đập liên hồi, chắc là bị dọa sợ đây mà.

Tấm đã xuống núi từ lâu nhưng do hoảng sợ vì để lạc mất Cám nên cứ nán lạ chân núi không dám về. Nàng tự trách bản thân làm việc không ra gì, thật qua vô trách nhiệm, may sao khi mặt trời xuống núi, Cám đã trở về bình yên lại còn đi cùng 1 chàng trai vô cùng tuấn tú. Lúc này tảng đá trong lòng nàng mới được gỡ bỏ, nàng chạy lại hởi han cô ân cần, sau khi biết chuyện thì cảm ơn Triệu Bình An rối rít. Cả hai chị em nhất quyết mời ân nhân về nhà ở trọ qua đêm và hứa sẽ giúp chàng kiếm thuốc.