Tối hôm đó, hắn cho gọi cô vào bồi hắn ngủ. Trước tiên phải cởi bỏ lớp triều phục rắc rối.Cô thận trọng tháo đai lưng bằng vàng khảm nhiều viên trân châu sáng loáng. Lớp áo hoàng bào bằng sa đoạn màu vàng thêu rồng lớn rồng nhỏ, mây, sóng nước được cởi xuống. Cô tiếp tục cởi bỏ lớp áo lót đỏ cổ áo bằng đoạn màu tuyết trắng. Trong lúc cô đang lúi húi thu gom y phục cũ của hắn, hắn đã tự động cởi bỏ toàn bộ lớp áo quần trong cùng rồi thả mình vào bồn tắm. Cô vội vàng nhặt nhạnh quần áo rơi dưới sàn, nhanh chân chạy khỏi nơi này. Lúc đang nhẹ nhàng len người qua cánh cửa, tiếng gọi của hắn ngay lập tức khiến cô phải quay ngược trở lại. Đứng trước tấm bình phong ngăn cách với phòng tắm, cô đứng ngây ngốc không biết phải làm gì. Tiếng nước xối xả, hơi nóng bốc lên, qua ánh đèn có thể lờ mờ thấy bóng người đang dựa vào thành bồn. Một hồi im lặng, hắn nói: “ Vào đây đi!“. Cô thận trọng bước qua tấm bình phong. Căn phòng rộng lớn tỏa ra ánh sáng màu cam dễ chịu, giữa phòng là 1 bồn tắm dạng lớn kích cỡ chẳng khác 1 hồ bơi là bao. Từ đầu tường có gắn 1 thác nước hình đầu rồng há miệng phun nước, nước được cấp từ nhà bếp đến tận đây thông qua đường này. Hắn đang ngồi bên dưới thác nước, màn nước mạnh mẽ chảy xuống cơ thể rắn chắc.

- Rượu!

Cô tiến lại gần bên cạnh, rót đầy 1 chén dạ quang rượu Bồ đào mỹ tửu. Rượu rót vào chén nhìn thấy ực 1 màu đỏ rất hút mắt. Dâng lên trước mặt, hắn khẽ hé miệng để cô đổ rượu vào. Nhìn ở góc độ của cô, quả thật đó là hình ảnh đẹp nhất mà bất cứ cô gái nào được nhìn thấy. Trong tất cả những người khác giới cô từng gặp, hắn là người có đủ cả dung mạo lẫn tài trí, xét về tiêu chuẩn thời hiện đại thì tuyệt đối đạt đủ tiêu chuẩn 1 nam thần. Nước nóng có thể khiến tinh thần thoải mái và minh mẫn, hắn lại bắt đầu thảo luận về chính sự.

- Công bộ Thượng thư Chu Văn Nghị hôm nay dâng tấu đề cử thăng chức cho Lê Trung Trực vốn đã giữ chức Thông phán lâu năm lên thành Tả thị lang. Thụy Hương, ngươi nói ta nghe về người này xem có đáng từ 1 chức quan ngũ phẩm thăng cấp thành tam phẩm hay không?

- Lê Trung Trực tên cũng như người, thái độ sống đều khiến mọi người nảy sinh hảo cảm vì đối xử với ai cũng hòa nhã, thân thiện. Từ trước đến giờ chưa nghe đến vụ bê bối nào cả.

- Vậy sao?

- Có điều đó chỉ là vỏ bọc hoàn mĩ bên ngoài để che mắt thiên hạ. Hắn vốn là kẻ gió chiều nào theo chiều nấy, khéo léo xây dựng mối quan hệ tốt với cả 2 bên. Khi...đại tiểu thư của Tướng quốc công được sắc phong làm Hoàng hậu, thế lực của Trần gia có phần nhỉnh hơn chút, hắn từng để con trai trưởng của mình là Lê Đức tìm mọi cách tiếp cận và đã có lần đến phủ cầu hôn nhị tiểu thư. Sau đó vì vụ bê bối Lê Đức uống rượu say lao vào nhầm phòng của nô tì phủ Tướng quốc công dẫn đến việc xem xét hôn lễ bị hủy bỏ.

- Ồ... việc này ta từng nghe qua. Vậy nhị tiểu thư chắc đau lòng lắm, nhiều người nói rằng nhị tiểu thư là gái lỡ thì, may mắn mới có đám hỏi thì lại vướng phải 1 đám tai tiếng.- Sau đó hắn ngoài mặt giữ thái độ kính nhi viễn chi với cả 2 thế lực, nhưng thật ra lại ngầm qua lại với Chu Văn Nghị, em ruột của Chiêu Dương thái hậu. Thật ra hắn cũng là người có tài, nếu những việc hắn làm thực chất là vì phục vụ cho đất nước thì Hoàng Nguyên ta đã bớt đi 1 con sâu mọt đục phá nền tảng quốc gia. Tiếc thay kẻ này vốn có lòng tham không đáy, giỏi che mắt thiên hạ, vốn không hề trung thành với quân vương.

- Khi Chu Văn Nghị dâng tấu, tất cả triều thần đều không phản đối. Xem ra kẻ này thật được lòng bách quan.

- Thụy Hương xin Hoàng thượng hãy xem xét để cho quan Chính tự Lưu Hoằng vào vị trí đó. Lưu Hoằng chỉ là 1 quan bát phẩm trong Quốc Tử Giám nhưng tuổi trẻ đã suy nghĩ thấu đáo, tư tưởng mạnh bạo, hành sự cẩn thận. Không xu nịnh kẻ quyền thế, không bức áp người lành. Vì lối sống cùng hành xử khác biệt nên không có mấy ai kết giao. Nhưng người này 13 tuổi đã nổi tiếng là học đến đâu nhớ đến đấy, xuất khẩu thành chương. Năm năm trước lên kinh ứng thi, vì có sự can thiệp của các thế lực mà người này chỉ được bổ làm Chính tự với nhiệm vụ dạy học mà thôi. Đến nay Lưu Hoằng đã 21 tuổi, nhiệt huyết của tuổi trẻ cùng học thức uyên bác của người này có thể giúp ích rất nhiều cho Hoàng thượng. Những lớp người trẻ sẽ làm thay đổi bộ mặt đất nước, hiền tài là nguyên khí của quốc gia.

- Hiền tài là nguyên khí của quốc gia? Câu này rất hay! Trẫm sẽ suy nghĩ kĩ.

Cô vừa trộm lấy câu nói nổi tiếng của Thân Nhân Trung, ai ngờ hắn lại nghĩ là của cô. Cảm giác này không hay cho lắm. Hắn sải rộng tay thực hiện 1 đường bơi dài đẹp mắt sang bờ đối diện, cô lại phải bê mâm đi 1 đoạn sang đó hầu hạ. Khi vừa đến nơi, hắn lại dở thói bơi loạn xạ làm cô không kịp phục vụ. Sau khi đã khiến cô phát mệt, hắn mới thỏa mãn đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm. Cô vội cụp mắt xuống, mang theo khăn chạy lại quấn lên người hắn. Bình thường việc tắm rửa, mặc y phục hắn đều tự làm, chỉ là sau bữa ăn cùng Triệu An Bình hôm nay hắn tỏ ra thật cao hứng, nên gọi cô vào để hành hạ. Cô nghĩ đoạn nhạy cảm này hắn sẽ như thường lệ tự làm nên chỉ cúi đầu đứng 1 bên chờ lệnh. Ai biết hôm nay hắn bị bệnh gì lại bảo cô hầu hắn mặc y phục. Dù không muốn nếu không nói là cực kì chán ghét, cô vẫn hoàn thành nhiệm vụ và rời đi bình yên. Những ngày sau, mọi việc từ nấu ăn đến tắm rửa, mặc quần áo đều do cô 1 tay làm hết. Hàm Tiếu vẫn hay đùa rằng: “ đừng trưng ra vẻ mặt người làm không công như thế, có rất nhiều người tìm mọi cách để được đứng ở vị trí của muội đấy“. Những lần như thế, cô chỉ im lặng tìm bất cứ thứ gì có thể ném vào kẻ mồm mép gian trá nhất trong cung kia.

Hắn đứng lặng lẽ trên lầu Tứ Phương Vô Sự, xung quanh ngoài cô cùng Hàm Tiếu thì chẳng còn ai. Hắn đã đứng ở đó suốt 1 canh giờ, xem chừng hắn đang có tâm sự. Cô biết hắn suy tư không phải vì việc triều chính vì mỗi lần như thế hắn luôn đến ngự thư phòng vùi đầu vào làm việc. Hàm Tiếu đánh mắt ra hiệu cho cô ý bảo Hoàng thượng về cung tránh nơi này gió lộng ảnh hưởng đén sức khỏe, nhưng cô chỉ giả vờ như không biết, nếu chọc phải hắn lúc tâm trạng không tốt, chỉ sợ cô chẳng được yên bình.

Đêm qua hắn nằm mơ thấy Bách Hợp, thấy nàng vận y phục trắng tinh, vẫn đẹp như tiên nữ mỉm cười với hắn. Hai người cùng nhau làm những việc trước đây từng làm, nói rất nhiều chuyện cũ. Cuối cùng nàng nhìn hắn thật lâu và hỏi: “ vì sao chàng không báo thù cho thiếp?“. Hắn có chút ngập ngừng rồi nói: “ Khi thời cơ đến, ta sẽ thanh trừng toàn bộ kẻ thù, món nợ của nàng cứ yên tâm đặt ở nơi ta“. Ánh mắt nàng càng trở nên dữ dội hơn, nàng lùi xa hắn và hét: “ Chàng lừa ta! Chàng lừa ta!“. Khi tỉnh dậy hắn lâm vào trầm mặc rất lâu. Hắn hạ lệnh hủy bỏ buổi thiết triều hôm nay và đến trên lầu, nhìn ra xa xăm nơi chân trời tưởng niệm quá khứ. Hắn lên ngôi được 4 năm, 3 năm là vợ chồng ân ái với nàng nhưng bản thân hắn hiểu rõ tham vọng của hắn lớn hơn tình yêu dành cho nàng rất nhiều. Hắn từng hứa sẽ mãi chung thủy với nàng, 1 đời 1 kiếp chỉ chấp nhận hậu cung chỉ dành cho 1 mình nàng. Nhưng khi nàng ra đi, rất nhiều quan đại thần đều xin hắn nạp thêm vài mĩ nhân để lấp đầy hậu cung cô quạnh, nhanh chóng tìm người nối dõi huyết mạch Hoàng Nguyên. Hắn thừa nhận mình không yêu ai khác ngoài nàng nhưng trước lợi ích từ hôn nhân chính trị, hắn lại cảm thấy do dự. Phải làm sao để vẹn cả đôi đường?

Bầu trời đột nhiên tối sầm. Những đám mây đen lớn bao phủ bầu trời, gió bắt đầu rít gào. Cơn mưa bất thường cuối đông khiến cho hắn thu hồi tâm tư, nhanh chóng trở về tẩm cung. Chưa bao giờ có 1 cơn mưa lớn đến thế vào thời điểm này trong năm, cô ngồi trên giường lắng nghe âm thanh ồn ào của tiếng mưa đến thất thần. Có người đứng ngoài hiên trú mưa, người đó đứng tựa vào cửa sổ cạnh giường cô. Cô quyết định mở cửa, mang theo 1 tách trà nóng cho người đó. Triệu An Bình hơi ngạc nhiên vì cô mở cửa và đem đến cho chàng 1 tách trà. Chàng nhìn cô cảm kích, đỡ lấy tách trà nhâm nhi trong niềm vui sướng. Cô nhìn vào màn mưa rả rích, giọng nói xa xăm: “ Triệu cận vệ thật tận tâm với công việc, dường như không lúc nào dời mắt khỏi Hoàng thượng”. Nước trà trong miệng đột nhiên đắng chát, hắn nhìn cô 1 hồi lâu mong rằng cô sẽ quay sang nhìn mình nhưng cô lại vẫn nhìn về màn mưa trước mắt.

- Ta làm như vậy để có thể nhìn thấy nàng nhiều hơn. Diệp, ta muốn chuộc lỗi với nàng.

- Triệu cận vệ nhận nhầm người rồi. Ta là Thụy Hương, không phải là người mà ngài nhắc đến.

- Ta chưa từng nói lời này với nàng. Trắc Bách Diệp, ta yêu nàng. Những lời này là thật lòng, phải cho đến khi nàng rời bỏ ta, ta mới nhận thức được sâu sắc ràng nàng quan trọng với ta đến nhường nào.

- Triệu cận vệ, ngài khiến cho ta thật là khó xử. Mưa sắp tạnh rồi, mờ ngài rời đi. Nếu để người ta nhìn thấy thì không hay.

Rồi cô quay vào phòng đóng cửa lại, lên giường ngủ 1 giấc xem như không hề biết đến sự tồn tại của người ngoài kia. Chàng nhìn cánh cửa đóng kín trước mắt, cánh tay trên không trung định giữ cô lại từ từ hạ xuống. Chàng xoay người lao vào màn mưa.

Cô đã phải chờ bao lâu để nghe chàng nói được câu nói “ ta yêu nàng”? Gần 7 năm cho 1 tình cảm không có đích đến. Khi cô chấp nhận buông tay vì vết thương lòng quá lớn thì chàng lại quay đầu nhìn cô. Cô đã từng nghĩ chỉ cần chàng chịu để ý đến cô thì cô tình nguyện chịu đựng tất cả ở bên chàng cả đời, cô từng tin với sự kiên trì của mình thì kì tích sẽ xuất hiện. Kì tích đã tới nhưng không đúng thời điểm, lòng chàng đã có cô nhưng cô không còn có thể tiếp bước cùng chàng. Cô giấu mặt trong gối khóc thật nhiều, cô chỉ muốn 1 cuộc sống an nhàn hạnh phúc, tại sao lại quá khó?