Hội bàn đào trăm năm tổ chức một lần, những người thuộc hàng tiên bang đều đến dự, không khí nhộn nhịp vô cùng.

Trên 1 cây đào gần đó, cũng không kém phần sôi nổi.

- Từ từ đã, đừng có chen lấn, sắp rơi bây giờ.

- Muội xích qua 1 chút đi, tỷ nhìn không thấy.

- Mẫu thân người xích qua 1 bên cho con nhìn nữa.

Tình cảnh hiện giờ là 3 con sâu đang chen lấn với nhau trên 1 nhánh cây nhỏ xíu.

( chắc cũng biết là ai rồi phải ko)

Đường Bảo hết chỉ cái này đến chỉ cái nọ cho Hoa Thiên Cốt xem.

- Mẫu thân, người nhìn xem, vị tiên nữ mặc y phục màu hồng kia chính là Hằng Nga đó.

- Mẫu thân, vị tiên nhân tóc trắng, áo trắng, râu trắng, nói chung là trắng từ đầu đến chân kia chính là Thái Thượng lão quân đó.

- Ồ ….

Hoa Thiên Cốt cảm thán thốt lên, lần đầu tiên nàng được gặp nhiều vị tiên chức cao vọng như vậy nên không kìm chế được cảm xúc.

- Còn nữa, còn nữa, mẫu thân có thấy vị tiên mặc áo giáp vàng, bên cạnh còn có 1 con chó đó không. Đó chính là Dương Tiễn đó, con chó kia thì tên gì mà Hao cái gì Khuyển á, con không nhớ nữa. Hồi nãy con đi trộm quả Lục Tu xém bị con chó chết tiệt kia phát hiện, ăn mất vào bụng rồi. Hại con gấp đến nổi bị đụng đầu vào tường, giờ con đau nè. Thù này không trả, con ẽ không còn là 1 con sâu đáng yêu, dễ thương, xinh đẹp nữa đâu

Đường Bảo lửa giận phừng phừng nhìn chầm chầm Hao Thiên Khuyển như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hao Thiên Khuyển đứng đằng xa không rét mà run “ Trời hôm nay sao lạnh thế nhỉ”

Hoa Thiên Cốt một bên nghe thế cũng gật gật đầu, ủng hộ.

Nhận được sự đồng ý của mẫu thân, Đường Bảo càng quyết tâm trả thù, rồi lại tiếp tục thao thao bất tuyệt về chúng tiên.

Hoa Vân bên này nghe được cuộc nói chuyện của 2 mẹ con nhà sâu Thiên Cốt, khóe môi co rút không nói thành lời. Trên đời có ai làm mẹ mà xúi con làm bậy đâu… (à mà có thể cũng có).

- Trường Lưu Bạch Tử Họa thượng tiên đến.

Cuộc nói chuyện của 2 mẹ con kết thúc khi nghe Thuận Phong Nhĩ kêu tên Bạch Tử Họa.

Dưới kia, một tà áo bay phấp phới, tiên khí nồng đậm, khí chất phi phàm đi vào sau tiếng hô. Bạch Tử Họa a Bạch Tử Họa, 1 thân bạch y không nhiễm bụi trần, gương mặt tuy luôn lạnh nhạt nhưng phải công nhận hắn đúng là 1 mỹ nam hiếm có. Hàn khí nhè nhẹ lan tỏa xung quanh người hắn làm cho không 1 ai dám đến gần.

Ai mà không biết, quyền chủ quản thượng giới đã bị chia đôi, Ngọc hoàng và Vương Mẫu nương nương đã không còn nắm quyền hành tuyệt đối nữa. Trường Lưu sơn là môn phái đứng đầu trong lục đại môn phái ( lục đại môn phái gồm: Trường Lưu sơn, Mao sơn, Lao Sơn, Thiên Sơn, Thái Bạch Sơn, Vương Ốc Sơn.) có quyền hành cao nhất, người người kính nể, kể cả Ngọc hoàng còn phải nể mặt 3 phần. Vì vậy có câu, thà đắc tội với thiên hạ còn hơn phải đắc tội với Bạch Tử Họa.

Nhưng phàm là tiên nữ thì cũng đều bị hấp dẫn bởi Bạch Tử Họa.

Khi đã an tọa thì có 1 vài người đến bắt chuyện với hắn, đa số là bàn hữu của Bạch Tử Họa.

Lúc này ở trên cây Hoa Thiên Cốt nhìn Bạch Tử Họa bằng ánh mắt si mê, ái mộ. Từ khi Bạch Tử Họa bước vào, nàng đã có cảm giác là lạ, nơi trái tim đập rất nhanh, có lẽ nàng say hắn mất rồi, người đầu tiên làm nàng rung động, người đầu tiên cho nàng biết cảm giác khi yêu, nàng muốn bên cạnh con người đó mãi mãi.

Hoa Vân ở 1 bên nhìn rõ mọi biểu tình của Hoa Thiên Cốt. Khi nghe 3 chữ Bạch Tử Họa, nàng đã luôn nhìn Hoa Thiên Cốt. Đúng như dự đoán của nàng, Thiên Cốt yêu Bạch Tử Họa ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hoa Thiên Cốt lại chìm vào lưới tình 1 lần nữa. Hoa Vân thầm than thay cho số phận của Hoa Thiên Cốt.

Hết nhìn Hoa Thiên Cốt rồi lại nhìn Bạch Tử Họa, nàng cảm thấy hắn có gì tốt mà Cốt Đầu lại yêu hắn điên cuồng, thà chết để yêu hắn đến như vậy chứ. Nàng thật không hiểu.

Bạch Tử Họa nàng chẳng thích con người đó chút nào, yêu mà không thừa nhận là yêu, dây dưa mãi không dứt đến cuối cùng hối hận không kịp.

Một phần là lúc nào hắn cũng chưng ra bộ mặt lạnh lùng. Làm vậy cho ai xem hả. Phi…..Nàng khinh

Do không để ý, 1 cơn gió mạnh thổi qua làm cành cây run lắc dữ dội, Hoa Vân vô tình rơi khỏi cành cây đáp xuống ly rượu của Bạch Tử Họa.