Thiên Nhan nhíu mày tỉnh dậy thì đã là ba ngày sau. Nàng cảm thấy mình không nên ở nơi này, nàng có chuyện gì đó cần phải làm, trong đầu nàng luôn có những ý nghĩ như vậy nhưng thật sự nàng không nhớ ra điều gì cả. Bốn người nam nhân tự xưng là phu của nàng nàng đều có cảm giác rất thân thiết, còn có cả một phần lệ thuộc, lẽ nào chính là nàng chết và xuyên về một thế giới nữ tôn?

Nghe mấy người nam nhân kia nói lại thì chính xác tên của khối thân thể này là Nam cung Thiên Nhan, cùng tên với nàng trước kia, là chủ mẫu Nam Cung gia tộc, là một trong Tam đại thần tộc mạnh nhất thời Hồng Hoang viễn cổ.

Thế sự chuyển vần, Thần tộc lần lượt ngủ say, ngoại giới hỗn độn, nàng cũng vì một lí do nào đó, đáng lẽ ra phải chìm vào giấc ngủ như các thượng thần khác nhưng lại tỉnh re. Cả gia đình chuyển vào một nơi cách biệt với ngoại giới, được xưng Man Hoang.

Man Hoang khắp nơi khô cằn, linh khí thiếu thốn, chính là nơi giam giữ những tên Ma đạo tội ác chồng chất, nhưng Nam Cung gia này lại chọn một nơi như rừng trúc này để chú chân, phong cảnh hữu tình, linh khí không thiếu thốn, thời tiết hài hòa, quả là một nơi rất tốt!

Nam Cung Thiên Nhan trong mấy ngày sau đó tìm hiểu thì biết được, ngoài rừng trúc này cũng có một đôi vợ chồng trẻ chung sống. Phu quân tên Trúc Nhiễm, khắp người là sẹo loang lổ, rất khó coi, còn thê tử lại thanh tú xinh đẹp hiếm có, tên là Lưu Hạ.

Thực ra, Thiên Nhan rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, bình đạm mà trôi qua trăm năm như thế. Có điều duy nhất mà nàng không thích thú là,...tính phúc của bốn vị phu lang này quá mạnh,... Thiên Nhan thừa nhận, ngoại trừ một số suy nghĩ đi lạc dòng, có lẽ là trí nhớ trước kia, thì nàng mãi mãi muốn có một cuộc sống như thế này, bình bình đạm đạm mà trôi qua.

Nhưng ngày này của ba năm sau đó, đột nhiên tim nàng nhói lên, đau tới thấu tâm gan, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng, dãy dụa khổ sở tới mức nàng ngất đi, cho tới khi tỉnh lại, thì,... nó chỉ là một giấc mộng!!!!!

Là chuyện gì đã xảy ra???!!!!!!!

Cho đến một ngày của trăm năm sau đó, nàng gặp một cô bé trên đường đi tản bộ nơi vách núi, nàng cảm thấy, tất cả, nàng cần làm rõ một số chuyện,.......

*******************

Nam Cung Vân Du bị trúng kịch độc, không khỏi cửa tử, Hoa Tiên Cốt tìm mọi cách cứu chàng nhưng đều không được, cho đến một ngày, nàng phát hiện ra máu của cô có thể giúp Lãnh Du ca ca điều tiết chất độc.

Pháp lực của Hoa Thiên Cốt không cao, đưa máu cho Lãnh Du thường xuyên dùng, di chứng thật vô cùng lớn, suýt hồn phi phách tán, may có Bạch Tử Họa phát hiện, truyền cho nàng một phần công lực, trợ giúp nàng luyện thành tiên thể.

Bạch Tử Họa biết rõ tình hình của Nam Cung Vân Du nhưng mắt nhắm mắt mở để chàng ta ở lại Trường Lưu Tuyệt Tình điện, thật không ngờ, một chuyện lớn lại xảy ra.

Hoa Thiên Cốt ăn trộm thần khí, thả Yêu Thần xuất thế. Lần này cho dù Bạch Tử Họa có bao che nàng đến đâu cũng không thể dung túng được, Hoa Thiên Cốt phải bị chịu hình trên cột Tru Tiên.

“Trường Lưu đệ tử Hoa Thiên Cốt, ngươi trộm thần khí, lén học cấm thuật, khi sư diệt tổ, thiên địa bất dung. Quan hệ với gian đảng, cấu kết với yêu ma, thông đồng với yêu nghiệt Sát Thiên Mạch, tội không thể tha. Còn sát hại chưởng môn phái Thái Bạch Ôn Phong Dư, thả Yêu Thần xuất thế, khiến tiên ma đại chiến, tử thương vô số, có chết trăm lần cũng không bù được tội. Ngươi có chịu nhận tội không?”

Hoa Thiên Cốt không biết nói sao, chẳng lẽ lại nói là nàng làm tất cả chỉ để giải độc cho Lãnh Du, nếu là như vậy, chàng sẽ bị Tiên giới truy sát, hơn nữa, chàng cũng se vô cng2 đau lòng, Hoa Thiên Cốt không nhẫn tâm!

“Hoa Thiên Cốt, ngươi thân là đệ tử Trường Lưu, đồ đệ đầu tiên của chưởng môn, ngươi đã đẩy sư phụ ngươi đi đâu? Bảo mặt mũi Trường Lưu giữ thế nào? Ngươi còn có nghĩ tới tỷ tỷ của ngươi không? Ngươi thân nhận sự phó thác của Thanh Hư đạo trưởng, trở thành một nửa người của Mao sơn, tỷ tỷ của ngươi lá trưởng môn Mao sơn, ngươi bảo phái Mao Sơn phải trả lời người trong thiên hạ sao đây? Ngươi thẹn với Trường Lưu chính là bất trung, thẹn với sư phụ ngươi chính là bất hiếu, thẹn với sự phó thác của Thanh Hư đạo trưởng chính là bất nghĩa, càng thẹn với người trong thiên hạ chính là bất nhân. Một kẻ bất trung, bất hiếu, bất nghĩa, bất nhân như thế Trường Lưu dung ngươi sao được. Giờ phán ngươi bị trục xuất khỏi sư môn, chịu chín chín tám mươi mốt đinh Tiêu Hồn trên trụ Tru Tiên. Nhưng niệm tình ngươi còn nhỏ, tạm giữ một hồn của ngươi giam trong bình Bạch Lộ ba trăm năm mới cho nhập lục đạo luân hồi. Ngươi có phục không?”

Hoa Thiên Cốt ra sức lắc đầu,trong mắt nàng là một mảnh vô hồn, nàng nhớ, nhớ những ngày đầu tiên gặp tỷ tỷ, lại nhớ sự quan tâm của Lãnh Du caca, nàng không hối hận, tới chết cũng vậy, nàng không muố rời Trường Lưu, chết cũng không thể dời, tỷ tỷ còn đang đợi nàng, nàng không thể buông tay!

. Chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, chiếc đinh Tiêu Hồn đầu tiên đã đâm vào cổ tay trái, Hoa Thiên Cốt không đề phòng, nhịn không nổi thét lên một tiếng thảm thiết, mọi người nghe thấy đều sợ hãi. Nàng run rẩy nhắm mắt lại, cơn đau như thế đời này nàng chưa từng trải qua, từ tay lan đến tứ chi, đau đến mức da đầu cũng run rẩy. Máu tươi chảy xuống, thấm vào trong cột.

“Thiên Cốt...”

Khinh Thủy khóc thét lên, giãy giụa muốn tiến đến lại bị Hủ Mộc Thanh Lưu giữ chặt, kéo về. Ngay sau đó là cây đinh thứ hai găm vào bên cổ tay phải, Hoa Thiên Cốt không thét lên sợ hãi nữa, nhưng vẫn đau đến cắn nát môi dưới. Kế tiếp là mắt cá hai bên chân, đầu gối, xương đùi, cánh tay, xương quai xanh, liên tiếp mười hai chiếc đinh, đinh nào đóng vào cũng có thể nghe thấy tiếng xuyên qua xương và máu thịt của nàng, cùng với từng tiếng thét đau đớn của Hoa Thiên Cốt là tiếng hít khí lạnh ở phía dưới. Khinh Thủy ngất xỉu, Lạc Thập Nhất, Hủ Mộc, Hỏa Tịch, Vũ Thanh La mắt rưng rưng.

Bạch Tử Họa nhắm nghiền hai mắt, Thiên Nhan, nàng nói ta phải làm sao? Tiểu Cốt, ta thật không bảo vệ nổi, chi bẳng,.....để ta chịu hình thay nó,... Thi6n Nhan, ta biết nàng rất để ý tiểu muội của nàng, chi bằng, ta đưa nó về bên nàng được không? Đời này nguyện không gặp lại, chỉ mong nàng bình an...

“Dừng hình....còn lại 64 đinh tiêu hồn, ta sẽ thay nghiệt đồ chịu phạt.Nghiệt đồ Hoa Thiên Cốt, tự tay ta phế đi tiên thân, đày vào Man Hoang, lập tức chấp hành!”

***************************

Hắc Ám sâm lâm quanh năm ngày tháng đều là màn đên, bất kể thần tiên, yêu ma một khi bước chân vào là sẽ không toàn mạng đi ra, bất kể là ai!

“Tôn chủ, chuyện chính là như vậy,.........”

Bên trong Hắc Ám Sâm lâm,một lâu đài nguy nga diễm lệ mà hắc ám, một nam nhân ngồi hờ hững trên ghế chủ tọa nghe bẩm báo. Vừa nghe dứt lời, đồi mắt hẹp dài kia mở ra, lạnh lùng quét qua người quỳ sụp bên dưới, người này ngay lập tức nhũn ra, hộc máu, tử.

Tức khắc đã có hai bóng đen lướt vào lôi kẻ xấu số kia ra. Âu Dương Thần Dật một thân tử khí bức người, nheo nheo đôi nhãn hẹp dài, tự nói:

“Bổn tọa chỉ tiềm tu có 3 năm mà lại xảy ra những chuyện như vậy? Tiêu Dao tiên tôn? Lại dám bắt đi nhiều thuộc hạ của bồn tọa như vậy,........Còn cả những tê tép riu kia, vậy mà lại dám dùng thuốc luyện chế từ Bốc Nguyên đỉnh phong ấn k1 ức của nàng! Còn cả Yêu thần kia cũng đã xuất thế, chuyện vui chỉ mới bắt đầu a~”