Vậy là Quần Tiên yến kết thúc. Thiên Nhan dẫn Hoa Thiên Cốt về phía Bạch Tử Họa. Dung nhan diễm lệ nhưng nhợt nhạt vì dùng quá nhiều thần lực dẫn đến thể trạng suy kiệt. Nàng hỏi hắn:
“Trường Lưu thượng tiên, Phong Sương Nhất kiếm Bạch Tử Họa?”
Bạch Tử Họa nhìn nàng, ánh mắt có phần suy ngẫm. hắn có một loại cảm giác, rất thân cận với nàng…. Bất giác thiện cảm của hắn với nàng tăng lên. Đôi mắt thanh cao ngạo mạn kia cũng trở nên nhu hòa rất nhiều, ẩn ẩn còn cả tia ấm áp, nhu tình. Nàng khẽ nói:
“Tôn thượng, xá muội, từ nhỏ mệnh cách kì dị, trên người còn mang theo một mùi hương lạ hấp dẫn yêu ma, tuy ta có phong ấn nó lại nhưng thật sự ta không thể mãi mãi ở bên cạnh nàng nên tôn thượng, người hãy nhận xá muội làm đệ tử.”
Bạch Tử Họa lạnh nhạt nhìn Hoa Thiên Cốt:
“Ta không nhận đồ đệ.”
Rồi lại nhìn thoáng qua nàng, trầm ngâm khẽ nói:
“Gọi ta là Tử Họa.Nhưng cô bé có thể theo ta về Trường Lưu sơn, làm một đệ tử bình thường. nếu trong 1 năm, có thể làm ta vừa ý thì có thể ta sẽ suy nghĩ lại”.
Thiên Nhan cười, đôi mắt to, dài hơi nheo lại, phong tình vạn chúng nói:
“Ta là Hoa Thiên Nhan, còn nàng là xá muội Hoa Thiên Cốt. Nàng đến Trường Lưu, ta có thể đến theo để chăm sóc nàng không?”
Bạch Tử Họa hơi nhíu mày:
“Tới để chăm sóc thì không thể… nhưng mà. Nếu nàng có thể lấy danh phận trưởng môn Mao Sơn đến thăm Trường Lưu thì được.”
Thiên Nhan cảm thấy mình ngày càng suy yếu, gắng gượng nói:
“Vậy xin cảm ơn ngươi, Tử Họa.”
Nghe nàng gọi tên mình, Bạch Tử Họa thấy tâm trạng mình rất tốt, đôi mắt hiện hữu ý cười nồng đậm. Thiên Nhan cảm thấy thần trí mơ hồ rồi mất hẳn. Bạch Tử Họa nhìn Thiên Nhan ngất đi, hai tay vô thức đưa ra, đỡ lấy nàng. Hắn cãm thấy cô cùng ngạc nhiên, khi này, nàng không còn vẻ thanh ngạo, cũng không còn vẻ quyến rũ nữa mà thay vào đó là gương mặt thanh sạch hệt như bông thủy liên trên sóng nước.
Chính hắn cũng không ngờ được, ánh mắt mình nhìn nàng lại có thêm cả vài phần tình cảm nữa.
Hoa Thiên Cốt nhì Bạch Tử Họa ôm lấy Nam Cung Thiên Nhan, cảnh đẹp như vậy, hai người cùng đẹp đôi như thế…. Tim cô như thắt lại, nhưng rất nhanh lấy lại sự vui vẻ:
“Bạch… Bạch… ta là Hoa Thiên Cốt, đây,…”
“Ngay cả cái tên cũng mang sát khí như vậy…”
Trầm mặc một lát, nói:
“Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Cốt.”
Nói xong, hắn phất tay áo, ôm ngang eo bế Thiên Nhan lên. Bỗng Hoa Thiên Cốt gọi giật hắn lại:
“Bạch… Bạch…. Đây là Đường Bảo.”
Bạch Tử Họa nhìn con sâu nhỏ khom người chào mình, bỗng thấy thú vị vô cùng. Đường Bảo bấy giờ mới la lên:
“Mẹ cốt đầu! con muốn… muốn ở cùng Nhan mụ mụ…”
Nói xong, Đường Bảo liền nhảy vào lòng Nam Cung Thiên Nhan. Bạch Tử Họa nhìn Đường Bảo thơm ‘chụt’ vào má nàng, khẽ nhíu mày. Tại sai một con sâu lại có thể ăn đậu hũ của nàng như thế?
Hắn giật mình về suy nghĩ của mình. Nhanh chân bước lên một đám mây, mặc cho Hoa Thiên Cốt đứng chưa vững đã niệm quyết bay vút về Trường Lưu phía Đông.
Trên đường, hắn lấy lãi sự bình tĩnh, không quay lại, nói với Hoa Thiên Cốt:
“Sau này gọi ta là Tôn Thượng là được.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, nhưng tại sao Nhan tỷ tỷ lại được gọi người là Tử Họa còn nàng lại phải gọi người là Tôn Thượng? Nhưng rất nhanh, suy nghĩ ấy đã bị cô bé quăng ra sau đầu.