Nam Cung Thiên Nhan không muốn nghĩ nhiều thêm làm gì. Nàng không muốn hiểu ẩn ý trong hành động của Mạc Băng nên đã nhanh chóng cắt ngang lời Đông Phương Úc Khanh:
“Vậy, chúng ta giờ phải làm cách nào để cứu Tiểu Cốt đây?”
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười:
“Nàng lại đây”
Nói rồi, Đông Phương Úc Khanh lấy rất nhiều thứ từ trong cái gùi thư sinh của mình ra và bày ra một trận pháp vô cùng phức tạp, cười với Nam Cung Thiên Nhan:
“Nhan Nhi, nàng lại đây. Hãy đưa thần lực của nàng vào mắt trận này!”
“Để làm gì? Tại sao lại phải là thần lực của ta? Khi cứu Tiểu Cốt xong, không có còn thần lực nữa, làm sao ta và nàng ấy có thể đến kịp Quần Tiên yến? Đã muộn lắm rồi.”
Đông Phương Úc Khanh cười cười nói:
“Sau khi cứu Hoa Thiên Cốt xong, chúng ta sẽ ở lại miếu hoang một đêm để cắt dấu Mạc Băng tiên. Sáng hôm sau, ta giúp Hoa Thiên Cốt đi tới Quần Tiên yến. Còn nàng, nàng sẽ phải đi cùng ta.”
Thiên Nhan nghe xong liền thét lên:
“Đông Phương Úc Khanh! Ngươi đừng có được đà mà lấn tới! ta nói ta sẽ trở thành người phụ nữ của ngươi, có thể ngủ cùng ngươi nhưng không phải là theo ngươi. Nếu ngươi mà ép ta, ta sẽ thà vào gặp Mạc Băng để nói hắn thả Hoa Thiên Cốt ra chứ không trao đổi với ngươi nữa đâu!”
Gân trán Đông Phương Úc Khanh giật giật, nghiến răng trả lời:
“Được rồi, ta đồng ý với nàng. Nhưng là, trận pháp này ta thấy trong 1 cuốn sách cổ. được gọi là trận ‘Dịch chuyển không gian’. Chúng ta có thể xác định Hoa Thiên Cốt ở đâu rồi di chuyển nàng ta về tâm trận. chỉ có thể dùng linh lực của thần để khởi động trận pháp. Chính vì thế, chẳng thể nào không cần nàng được! Nàng an tâm đi, khi nàng ‘trả ơn cho ta xong, ta sẽ lại lập trận, đưa nàng tới Quần Tiên yến trong thời gian ngắn nhất.”
Thiên Nhan suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được.”
Trong lúc này, Hoa Thiên Cốt vừa mới vẽ xong bức tranh chân dung của mình, chạy ra, đưa bức tranh cho Mạc Băng và nói:
“Ngươi nhìn đi! Đây mới là dung nhan thật sự của ta!Dung mạo mà ngươi biết vốn không phải là ta mà!”
Mạc Băng tiên cầm lấy tranh, không chạm vào Hoa Thiên Cốt vì nghĩ nàng ấy vẫn giận mình. Hắn nhìn xong bức tranh, ghi nhớ vào đầu ‘dung mạo thực sự’ của nàng rồi hắn cười:
“Ta yêu nàng, yêu tính cách của nàng chứ không phải dung mạo. vốn ta thích nàn, gặp nàng là do tài năng, do tiếng đàn của nàng chứ đâu phải do nàng đẹp xấu ra sao?”
Hoa Thiên Cốt định tiếp tục giải thích cho hắn hiểu mình không phải là ‘nàng’ trong lời hắn nói nhưng bất chợt, bị một lực hút cường đại bao lấy. Mạc Băng đứng đó, trơ mắt nhìn Hoa Thiên Cốt biến mất trước mặt mình. Hắn điên cuồng hét lên:
“Thiên Nhan…”
Tại sao chứ? Tại sao nàng vẫn bỏ hằn đi? Nàng vẫn hận hằn ư? Tại sao chứ? Hắn đã biết sai rồi cơ mà!
Trán Mạc Băng ẩn ẩn dấu ấn đọa tiên… trong lúc đó, giọng nói mị hoặc của Thiên Nhan vang lên:
“Mạc Băng! Ta biết chàng không yêu ta, đừng nên níu kéo nhau làm gì! Ta tuy cũng yêu thích chàng nhưng, tình yêu không phải là sự ép buộc. Ta… thôi vậy, Chàng đừng tìm ta nữa, mau về đi!”
Đôi mắt đỏ rực của Mạc Băng dần trở nên trong suốt không tạp niệm. Nàng vẫn yêu hắn, nàng không hận hắn nữa nhưng nàng không tin là hắn yêu nàng! Vậy thì hắn phải đi tìm nàng, nói cho nàng biết, hắn yêu nàng, yêu vô cùng.
********************
Hoa Thiên cốt được cứu ra, vô cùng vui mừng ôm chầm lấy Thiên Nhan:
“Tỷ tỷ,.. ôi hhu…hhu..”
Thiên Nhan đưa tay lên, đơn giản gỡ mặt nạ Hoa Thiên Cốt đang đeo ra, mỉm cười:
“Lần sau đừng có mà nghịch dại nữa ? Nhớ lấy cho tỷ, nếu lần sau gặp lại người đó đừng nói cho hắn bất cứ điều gì về tỷ nhé?”
“A… Người đẹp như thiên tiên ấy luôn gọi muội là Nhan nhi, Thiên Nhan’, người ấy hẳn là tìm tỷ phải không? Người có vẻ yêu tỷ nhiều lắm, người đẹp như vậy… sao tỷ không yêu người?”
Thiên Nhan hung dữ trừng mắt:
“Muội đừng có nòi nhảm nữa! hừ… hừ…”
Hoa Thiên Cốt trố mắt nhìn Thiên Nhan:
“Tỷ a~ càng ngày càng xinh đẹp hơn . Mấy ngày không gặp tỷ, sao muội có cảm giác tỷ xinh đẹp hơn thì phải? Ôi, cứ thế này muội mù mắt mất thôi!”
“Ha..ha..”
Thiên Nhan cười khan, con nhóc dẻo miệng, ngày càng tinh ranh, còn biết lảng chủ đề đi nữa. Nàng, Hoa Thiên Cốt cùng Đông Phương Úc Khanh nhanh chóng rời đi. Tối đến, cả ba nghỉ chân tại một miếu hoang, nàng cùng hắn bắt tay lập kết giới để ‘nội bất xuất, ngoại bất nhập’, tránh mặt Mạc Băng. Hoa Thiên Cốt chợt tỏ ra lo lắng nói với Nam Cung Thiên Nhan:
“Nhan tỷ,… Thiên Thủy Tích này ngày càng nóng lên, muội lo lắm!”
Thiên Nhan cười, liếc qua Đông Phương Úc Khanh rồi cầm tay Hoa Thiên Cốt lên, rạch tay cô bé ra. Một giọt máu của Hoa Thiên Cốt nhỏ xuống viên ngọc.
“Á!...Có sâu!”
Hoa Thiên Cốt hét lên khi đang cầm ngắm viên ngọc, xong cô bé giật mình, vứt ra xa. Từ trong Thiên Thủy tích nứt ra một con sâu vô cùng dễ thương. Con sâu đó vui vẻ cười, ngoe nguẩy mấy cái chân ngằn ngủn, gọi Hoa Thiên Cốt:
“Mẹ!”
Rồi nó quay sang Thiên Nhan cười hi hi, gọi: “Mẹ nuôi”, cuối cùng nó nói với Đông Phương Úc Khanh:”Cha nuôi”
Thiên Nhan điên lên! Chẳng phải con sâu này nên gọi Đông Phương Úc Khanh là cha và Hoa Thiên Cốt là mẹ sao? Giờ lại biến thành Cha nuôi rồi?Sao lại có cả vụ mẹ nuôi nữa vậy?
Trong lúc Thiên Nhan ngơ ngẩn, Hoa Thiên Cốt đã đặt tên cho Đường Bảo xong. Đường Bảo ngay lập tức nhảy vào lòng nàng, kêu lên:
“Mẹ nuôi, mẹ thật xinh đẹp, con yêu mẹ nhất!”
Nàng… ngất!!!!!!!!!
Cả 2 đã rời đi, Đông Phương Úc Khanh liền tiến tới, bá đạo ôm lấy nàng, cười:
“Nhan nhi, ta sẽ làm cho nàng không muốn rời ta đi!”
Nói xong, hắn hung hăng hôn môi nàng, hai tay không an vị mà di chuyển. Một tay xoa nắn bầu ngực căng tròn của nàng, một tay thì thoát vạt áo của nàng, luồn xuống nơi tư mật.
Bàn tay thô ráp của hắn miết nhẹ vùng bí ẩn, làm nàng rung mình khe khẽ. Hắn dần hôn xuống bắt đầu từ trán xuống khóe mắt và cổ. Nơi nào môi hắn đi qua là sẽ để lại vô số vết ngân trên cơ thể nàng.
Thấy bên dưới của nàng bắt đầu ẩm ướt nên hắn đưa một ngón tay của mình vào u huyệt của nàng, đưa đẩy. Đợi tới khi nàng thích ứng hằn mới đưa thêm một ngón tay nữa vào, hai ngón tay trong động huyệt đi lai rất tự nhiên.
Chịu kích thích như vậy, cơ thể Thiên Nhan lại nhanh chóng co rút, nàng kêu lên những tiếng rên vô cùng mị hoặc:
“ A… không được… Ta .. không được rồi!...”
Đông Phương Úc Khanh nghe vậy, nhanh chóng rút tay ra khỏi huyệt động của nàng, vươn tới bên tai nàng thì thầm:
“Gọi tên ta…”
Sắp lên đến cao trào mà hắn lại đi ra, Thiên Nhan vô cùng khó chịu, vặn vẹo người, kêu lên:
“Đông… Đông Phương…. A… Úc Khanh.. Khanh.. cho ta, cho ta~~ a.”
Hắn nghe xong thì cười cười đến nguy hiểm:
“Được thôi, nàng muốn vậy thì tự đến đi, ta cho nàng.”
Hắn lật người, để nàng cưỡi lên người hắn, cười vô cùng gian manh. Thiên Nhan cúi xuống, nhìn thấy cự đại xanh tím, sưng to và đang ngẩng cao đầu vô cùng dũng mãnh. Đồng tử của nàng co rút mạnh, nhìn hắn thư sinh như vậy…không ngờ…. nàng nhăn nhó nói với Đông Phương Úc Khanh:
“Úc Khanh, … ngươi giúp ta, bằng tay, đến, ta cũng giúp ngươi, … bằng miệng được không?”
Hừ, như thế là hắn được lời đó! Nhưng Đông Phương Úc Khanh lại cười cười nói:
“Ta thấy đề nghị của nàng rất đáng để suy nghĩ. Nhưng… chuyện đó, để lần sau nha!”
Nói xong, hắn nắm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, khẽ nhấc lên rồi vô tình thả xuống. Thiên Nhan cảm thấy phía dưới của nàng như rách ra, của hắn đội sâu tới tận cùng của nàng, nàng kêu lên:”A”
Đông Phương Úc Khanh cười, nói với Nam Cung Thiên Nhan:
“Nàng có biết tiếng kêu rên của nàng làm ta càng thêm hưng phấn không? Nàng là muốn tự đến hay là muốn ta giúp?”
Nàng nghiến răng, đưa người lên cao rồi từ từ ngồi xuống, dần dần dung nạp cực đại của hắn. Khi thấy được khoái cảm, nàng mới dần ngồi xuống sâu hơn. Nhưng mà chỉ được 1 lần như vậy, nàng đã kiệt sức, nằm gục lên ngực hắn.
Đông Phương Úc Khanh lại lật người nàng xuống, dán môi mình lên đôi gò bồng đảo mà điên cuồng cắn mút, lại khẽ đưa người, tiến sâu vào cơ thể nàng. Cực đại của hắn chen chúc với từng lớp thịt non mềm, cực đại khoái cảm làm cho cả nàng và hắn đều rên lên…
Đang chìm đắm trong hải triều, ai ngờ Đông Phương Úc Khanh lại dũng mãnh tiến tới. Thấu tới tận thành cổ tử cung của nàng làm nàng thét lên và lên cao trào.
U huyệt của nàng vì lên cao trào mà nhanh chóng co rút lại, hằn thấy vậy liền nhanh chóng luật động trong cơ thể nàng. Được mấy lần mà lần nào cũng đội sâu đến tận cùng, cuối cùng, khi chất lỏng của nàng phủ lấy hắn, hắn hét 1 tiếng rồi điên cuồng phun vào trong cơ thể nàng tinh hoa của hắn.
Sau khi cả 2 đều đã thỏa mãn, Thiên Nhan nhanh chóng gượng đứng dậy, nàng nói với Đông Phương Úc Khanh:
“Ngươi mau bố trí cho ta pháp trận ‘Dịch chuyển không gian’ đến Quần tiên yến, nếu không là không kịp đâu”
Nàng tính sơ sơ, cho Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo đi trên con hạc giấy, chắc giờ này hai đứa cũng đã đến ơi rồi. Thiên Nhan dùng thần lực khôi phục cơ thể khỏi sự mỏi mệt, chuẩn bị lại rót thần lực vào pháp trận.
Đông Phương Úc Khanh nhíu mày:
“Nàng như vậy sẽ không chịu nổi mất!”
“Ngươi có làm không? Nếu như ngươi không làm, ta sẽ dùng thần lực liên tục bay đến Quần tiên yến đó!”
Đông Phương Úc Khanh xoa xoa thái dương đang giần giật của mình, đồng ý với Thiên Nhan. Tiểu nha đầu này thật cứng đầu! Nam Cung Thiên Nhan sửa sang lại y phục của mình, bước vào trong trận pháp, đưa thần lực vào, thân thể nàng dần biến mất.
Nhìn nàng, Đông Phương Úc Khanh nói với theo:
“Nhan nhi, nàng nhớ dợi ta ở Trường Lưu, ta sẽ tới thăm nàng”
Thiên Nhan nghe xong, suýt đảo chân ngã.