Đông Phương Úc Khanh nhíu nhíu mày, hắn không thể tính toán ra lai lịch của cô nương này. Tuy là nàng đeo mặt nạ, giả trang nam nhân nhưng không thể dấu hắn dung nhan tuyệt lệ của nàng được vì hắn có Thiên nhan gương. Vả lại, hắn có tính toán ra phương vị tình kiếp của Bạch Tử Họa nhưng không thể xác định dược là ai trong hai cô nương này.
“Ồ, ta tự hỏi một tiểu cô nương như nàng tại sao lại biết được ân oán giữa ta và Bạch Tử Họa?”.
“Hừ, ngươi không cần quan tâm tại sao ta lại biết, chỉ cần nhớ rõ, đừng lợi dụng Tiểu Cốt là được. Nếu không, kết cục ngươi sẽ không tưởng tượng được đâu!”
Đông Phương Úc Khanh cũng coi như một soái ca nho nhã nên nàng nhắc nhở hắn một chút, nàng là sắc nữ mà. Đông Phương Úc Khanh, một tên si tình, trong lòng tuy đầy hận thù, muốn lợi dụng Hoa Thiên Cốt để trả thù nhưng cuối cùng lại yêu cô ấy. Cuối cùng, hắn lại chết vì cô ấy.
Đông Phương Úc Khanh nhíu mày, có vẻ như cô nương này rất khác biệt với những người con gái khác. Vừa ngây thơ lại vừa lanh lợi, xinh đẹp tuyệt luôn, khi lơ đãng lại tỏa ra khí thế sắc sảo, bễ nghễ chúng sinh, nàng là ai?
“Ồ, tiểu cô nương, mau nói cho ta biết tại sao nàng lại nhắc nhở ta như vậy?”
Thiên Nhan nhướng mày, cũng coi như là được xoái ca dỗ dành nên nàng trả lời:
“Hừ! Nếu ngươi không nghe lời ta mà cứ muốn lợi dụng nàng, cuối cùng tới một ngày ngươi sẽ thấy sự thông minh, đáng yêu, thiện lương thơ ngây của nàng, rồi yêu nàng say đắm, không thể dừng lại được. Cuối cùng là rơi vào kết cục vô cùng thảm thương đấy!”
“Ồ!..Ra.. là.. thế…”
Đông Phương Úc Khanh kéo dài giọng nói, ra chiều ngạc nhiên. So với 1 cô bé trong sáng, thiện lương có vẻ như là hắn thích một con mèo nhỏ có móng vuốt sắc nhọn hơn đó!!!!
“Nhớ cho ta, đừng có lôi Tiểu Cốt vào chuyện này.”
Tuy là tâm nàng đã lãnh nhưng trong 3 năm chung sống, Hoa Thiên Cốt đã rất tốt với nàng. Cô bé vô cùng thiện lương mà trong sáng, điều này đã làm cho tâm nàng bị tan chảy. Nàng đã coi cô bé như là muội muội, nàng sẽ không để cho ai khác tổn thương tới con bé đâu.
Thiên Nhan quyết định, nàng sẽ tác hợp cho Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt nếu như hai người thích nhau rồi. Nàng sẽ đi trước dọn dẹp hết những nam nhân ái mộ Hoa Thiên Cốt, sau này có thể gây nên sự xích mích của cả 2. Mà trong đó có anh Đông Phương Úc Khanh này đây!
Nàng cúi xuống điểm phép vào trán Hoa Thiên Cốt, cô bé liền nhíu mày tỉnh dậy. Ngó quanh, thấy Đông Phương Úc Khanh đứng đó, đầu tiên là hoảng hốt vì cái lưỡi đầy đinh của hắn nhưng rất nhanh, cô bé lại chớp chớp mắt với Thiên Nhan:
“Tỷ,… ca..ca, thúc thúc này giống con dơi bự quá!”
Đông Phương Úc Khanh: Choáng!! *ngất*
Nam Cung Thiên Nhan: *cười gian*, mi nên biết lực sát thương của ngốc+ ngây thơ tự nhiên là vô hạn đó nhé!!!!!
Mặc dù đã có nàng cảnh cáo nhưng Đông Phương Úc Khanh vẫn nhởn nhơ đối thoại với Hoa Thiên Cốt, đối đáp rất tự nhiên và lấy máu của Hoa Thiên Cốt váo ‘Thiên Thủy tích’.
A! Thiên nhan cảm thấy mình sẽ điên mất! Nàng đã cảnh báo hằn như vậy mak… nàng trừng mắt lườm hắn nhưng lại bị hắn tự động cho qua!!
Cuối cùng Hoa Thiên Cốt và Đông Phương Úc Khanh cũng đã nói chuyện xong, Hoa Thiên Nhan điên tiết cầm tay Hoa Thiên Cốt nhanh chóng ra ngoài. Nhưng tự nhiên lại có một dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu nàng:
“Tiểu miêu nhi, ta nghĩ ta sẽ thích tiểu miêu nhi hơn tiểu bạch liên đó!”
Thiên Nhan tức giận đốp chát lại:
“Cút ngay, ta không yêu thích ai cả cũng sẽ không thích ngươi đâu! Trái tim ta rất lớn, chứa được rất nhiều tình cảm nam nữ, ta cũng yêu rất nhiều người. Còn đối
với bạn bè, người thân, ta chỉ có Hoa Thiên Cốt nàng,. Nếu ngươi mà dám tổn thương nàng, ta sẽ thiến của ngươi đó!!!”
Hoa Thiên Cốt nhìn gương mặt tức giận tới vặn vẹo mà vẫn xinh đẹp tuyệt luân thì ngạc nhiên hỏi:
“Tỷ, a, caca sao vậy? Khó chịu ở đâu ư?”
“Không có gì cả.”
Trong lúc đó, ở Hủ Dị các, Đông Phương Úc khanh bỏ chiếc mặt nạ có chiếc lưỡi dài đi, lộ ra gương mặt tuấn mĩ vô trù. Hằn khẽ mỉm cười, nói:
“Nàng càng như vậy ta càng thích. Nếu như nàng nói nàng sẽ có nhiễu nam nhân, thì ta dọn dẹp lại cho nàng là được.”