Thiên Nhan ngơ ngẩn ngồi trong rừng trúc xanh, suy nghĩ. Dốt cục đây là đâu? Thế giới này là thế giới nào? Tại sao khi nàng tỉnh dậy lại ở đây? Thật quỷ mị.
Nàng chết rồi, nhưng lại tỉnh dậy trong một thân thể tuyệt sắc. Hơn nữa, thân thể này có một thứ gì đó rất lạ. Có thể thể đổi được màu mắt, cả màu tóc nữa. Hoa nở khi nàng chạm vào vốn là đặc điểm cũ của nàng từ kiếp trước. Còn cả chuyện thi thoảng khi nàng tức giận thì trời sẽ nổi sấm chớp nữa. Ban đầu, nàng rất sợ hãi nhưng cũng chính vì điều này mà nàng đã luyện được tâm tình không sợ bất cứ chuyện kì lạ nào nữa cả chỉ trong 1 tháng.
Thiên Nhan khe khẽ thở dài, theo thói quen đàn một bản nhạc. Đây chính là thói quen từ lâu của nàng, cứ vào mỗi buổi sớm, nàng sẽ tìm một nơi thanh sạch và chơi đàn. Vừa đàn xong bản “ Phượng cầu hoàng”, lại suy nghĩ một hồi, tay nàng vô thức lặp lại âm điệu cũ. Nhưng âm thanh được đàn ra lại u uẩn, buồn sầu khôn tả.
Bất chợt, một tiếng tiêu réo rắt vang lên trong không khí. Âm hưởng vui tươi, cũng là bản “Phượng cầu hoàng” . Nó như kéo tâm trạng nàng ra khỏi nỗi buồn và dòng suy nghĩ miên man.
Sau khi đàn xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng tiếng động phát ra. Nàng lặng đi, nàng vốn là một sắc nữ a~ không thể nào chịu được. Đây là một nhan sắc như thế nào? Gương mặt tuấn tú lại trong sạch, đẹp hệt như thứ đồ sứ men xanh hảo hạng. Mắt phượng, môi mỏng, đôi mắt đen mà phằng lặng tựa nước hồ thu. Cả người chàng toát ra hơi thở trong sạch như sương sớm. Đẹp quá, lại có cả khí chất nữa, nàng điên mất, một hảo soái ca nga!~~
Mạc Băng thấy nàng ngơ ngẩn ngắm nhìn mình thì rất vừa lòng, ánh mắt nhìn nàng tỏa ra tia sáng dịu dàng, điều này làm cho nàng thêm si mê ngắn nhìn. Náng vô thức thốt ra câu hỏi:
“Chàng… chàng là thần tiên sao?”
Mạc Băng nghe nàng hỏi vậy thì càng cười đến dịu dàng, cũng lẳng lẽ ngắm nhìn nhan sắc của nàng. Thú thực, từ ngày đầu tiên nàng ở đây đánh đàn, chàng có đi du ngoạn qua và nghe thấy. Tiếng đàn động lòng người này làm chàng si mê, muốn gặp người đánh đàn. Chàng cứ ngỡ sẽ gặp được vị tiên hữu tâm giao nào đó. Ai ngờ đó lại chỉ là một cô bé 12~13 tuổi, lại có nhan sắc tuyệt luôn đây? Tuy là nàng có dịch dung, nhưng với chàng đều là vô dụng cả.
“Sao nàng lại biết ta là thần tiên?”
Nghe hắn hỏi vậy, nàng giật mình, không ngơ ngẩn vì sắc đẹp của hắn nữa mà mỉm cười hữu hảo:
“Ta tên Nam Cung Thien Nhan. Xin được hỏi quý danh của tiên hữu?”
Mạc Băng mỉm cười nhìn vào đôi mắt sáng linh động như hắc thạch của nàng:
“Ta là Mạc Băng, chúng tiên vẫn thường gọi ta là Mạc Băng tiên .”
“Mạc Băng tiên? Ý chàng là chàng là Mạc…”
Thiên Nhan hoảng hốt nhớ lại… Hoa Thiên Cốt, hoa gặp máu là tàn, mẹ nàng vì khó sinh mà mất lại thêm dân làng ghét bỏ; trên người mang mùi hương lạ thu hút yêu ma…. Thêm cả Mạc Băng tiên nữa… Từng chi tiết trùng khớp đến lạ kì, lẽ nào đây lại là thế giới tiên huyễn trong “Hoa Thiên Cốt”, một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mấy năm trước?!
Thấy nàng ngơ ngẩn mất hồn, khuân mặt khuynh thiên đảo địa mang thần sắc lo âu nhàn nhạt, lại thêm vẻ ngạc nhiên, không tin nổi thật là đặc sắc. Mạc Băng cũng quên mất nếu mình động vào ai thì sẽ hút đi sinh khí, sức mạnh của người đó mà bất giác chạm vào, vuốt ve gương mặt nàng.
Thiên Nhan cảm nhận được, giật mình vội vàng lui lại mấy bước, cúi cúi đầu, chìm vào suy nghĩ.Nhưng Mạc Băng tiên phía đối diện lại không được như vậy.
Nàng là ‘thuần âm thần thể’. Đúng vậy, không phải là ‘thuần âm chi thể’ mà là ‘thần thể’. Nói đúng hơn là nàng sẽ không bị sao cả nếu như hắn chạm vào. Vì sao chàng lai biết nàng là thuần âm thần thể? Rất đơn giản. Nều như nàng là ‘thuần âm chi thể’, khi hắn chạm vào, sức mạnh, sinh khí của người đó sẽ bài xích lại chàng, ai pháp lực yếu hơn sẽ thổ huyết . Nếu như lâu thì người đó có thể vong mạng luôn.
Còn nếu là ‘thuần âm thần thể’ thì sẽ khác, khi hắn chạm vào người đó sẽ không sao cả. Chuyện này là do chàng đọc dược trong một cuốn sách cổ xưa còn lưu lại, có ghi chép về các vị thần. Nhưng hắn không dám chắc vì các vị thần đã biến mất trong trận chiến thần ma vạn năm trước.
Đến bây giờ, chuyện đó không còn quan trọng nữa. Hắn có thể chạm vào nàng, vậy là hắn có thể có một tri kỉ cùng ‘Cầm sắt hòa hợp’ rồi. Nghĩ vậy, Mạc Băng lại trưng ra vẻ mặt ôn hòa như gió xuân:
“Tiểu cô nương, có muốn học phép thuật hay không? Ta sẽ dạy cho nàng.”
Thiên Nhan nghe vậy liền mừng rỡ, ngẩng phắt đầu lên, gật gật nhưng ngay sau đó lại lắc. Mạc Băng thấy vậy thì hơi nhíu mày, hỏi:
“Sao? Nàng không thích?”
“Không có, ta cũng muốn tu tiên, muốn học phép thuật nhưng là, ta lại thích chàng rồi. Nếu để chàng dạy ta thì sẽ thành sư phụ của ta, như vậy ta sẽ không thể thích chàng nữa a~”
Mạc Băng bật cười, nhìn gương mặt tuyệt sắc đang bất mãn bĩu bĩu môi, tâm trạng rất tốt. Hắn đi đến xoa đầu nàng cười cười:
“Tiểu cô nương ngốc nghếch! Ta nào có quan tâm người đời nhìn ta với ánh mắt như thế nào? Nếu nàng muốn làm sư nương của đồ đệ ta thì phải làm cho ta thích nàng chứ không phải làm cho thiên hạ thích nàng hiểu chứ?”
Thiên Nhan vờ ngây ngô cười:”Dạ”
Một tia sáng lướt qua đôi hắc đồng, nàng nhón chân, đúng hơn là nhảy lên. “Chụt” một tiếng rất kêu vào má Mạc Băng tiên rồi vui vẻ chạy đi. Để mặc vị thần tiên cao cao tại thượng nào đó thẫn thờ chon chân tại chỗ. Nụ hôn đầu cảu hắn a~