Trải qua ba năm chiến đấu, cuối cùng Draco đã ngã xuống vì câu thần chú Avada Kedavra được phát ra từ đũa phép của Hắn. Trong khoảnh khắc tràn ngập một mảnh ánh sáng xanh, thấy được khuôn mặt hoảng sợ của Potter.

“Draco…”

Anh nghe được y gọi mình như vậy, sau đó không còn biết gì nữa.

~ * ~

Draco biết mình đã chết, không ai có thể sống sót trước Avada Kedavra của Chúa tể Hắc ám, a, có một ngoại lệ! Nhưng cái ngoại lệ này vĩnh viễn cũng không phải là anh, anh là một Malfoy, một Tử Thần Thực Tử kiêu ngạo, ngu xuẩn, mù quáng, một Malfoy mua dây buộc mình.

Quanh mình tất cả đều là bóng tối hư vô, không có nửa tia sáng, hư không lắng đọng khiến Draco nhịn không được bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian sống sót ngắn ngủi của mình, nhớ tới những chuyện bị anh quên đi, nhớ tới những chuyện không nên xảy ra lại đã phát sinh, nhớ tới rất nhiều người, rất nhiều lời nói, cũng chầm chậm hiểu rõ bản thân trước kia tự cho là đúng cuồng vọng vô nghĩa ngu xuẩn đến mức nào.

Draco ở trong hỗn độn không hề cảm giác được thời gian trôi qua, cũng không nhìn thấy không gian đổi vị trí, hết thảy đều là nhẹ nhàng trôi nổi một cách vô tri vô giác. Anh chán nản nhớ lại kí ức kiếp trước lại khiến anh lần đầu tiên nghiêm túc thấy rõ sai lầm của mình, cũng hiểu rõ sai lầm này đã không thể cứu vãn. Đây là nhân sinh, mỗi người chỉ có quyền lợi được lựa chọn một lần, bỏ lỡ liền không có đường quay lại. Sau đó gặp phải tử vong, tất cả liền kết thúc.

Anh cảm thấy yên tĩnh thật tốt, an tâm thật tốt, cứ chôn vùi ở nơi này đi.

Không biết khi nào, Draco cảm thấy được ánh sáng, không phải cảm ứng từng tia sáng chậm rãi chiếu đến, mà là rất đột nhiên, anh liền ý thức được mình ngồi trong ánh sáng, cao ngất lại tự nhiên, thật giống như chính mình căn bản chưa từng rơi vào hắc ám vô tận, giống như bản thân chưa từng rời đi.

Ngay lúc còn chưa hiểu rõ mình rốt cuộc gặp được chuyện gì, anh đã bị một phát hiện dắt đi toàn bộ chú ý – anh phát hiện mình đang khóc — là khóc, không phải rơi lệ, không phải cái loại nức nở không tiếng động đầy yên lặng, áp lực, cực lực tránh để kẻ khác nhìn thấy, mà là gào khóc kinh thiên động địa không chút kiêng dè.

Điều này không hợp lễ nghi, Draco theo bản năng bắt đầu thu liễm cảm xúc, một giây sau, anh liền ngăn trở hành vi ngu xuẩn này, cứ như vậy mà khóc thống khoái một trận đi, anh tự nói với mình như vậy, ngay lúc này, phóng túng một hồi, anh không muốn từ lúc sinh ra đến chết đều chưa từng chân chính tận tình gào khóc một lần.

Từ khóc do hành vi vô thức chuyển thành chủ động, có lẽ Draco chỉ là muốn thể nghiệm một chút mùi vị tùy ý phát tiết cảm xúc, lại thật một khi khóc lên, cảm xúc lại không thể kiềm chế, cha đau khổ, mẹ khóc, quang vinh gia tộc, thần tượng tiêu tan, lý tưởng mất đi…hay là vẫn có, câu nói khiến hắn hoàn toàn không thể lĩnh ngộ, cái câu mà khi anh chết thì Potter đã buột miệng nói ra ‘Draco…’.

“A, con rắn nhỏ của mẹ!” Một thanh âm quen thuộc đến gần, sau đó là mùi hương quen thuộc, độ ấm quen thuộc, Draco cảm giác mình được ôm, được vỗ lưng nhẹ nhàng, “Draco, cục cưng của mẹ, gặp ác mộng sao?”

“Mẹ…” Draco thấp giọng thì thào, yết hầu vô cùng đau đớn, mắt bắt đầu nóng lên. Cho dù anh đã trở thành Malfoy gia chủ nhiều năm, cho dù trong trí nhớ anh đã thật lâu không có nhận được cử chỉ thân mật “ngây thơ” như vậy, có thể được mẹ ôm trong ngực an ủi trong tích tắc đó, anh cảm thấy an toàn, ấm áp, quang minh, hạnh phúc…

Anh không muốn rời đi.

Không, không được!

Đã quen với chiến đấu, Draco phản xạ có điều kiện ngừng ngay tiếng khóc cũng cố gắng đem yếu ớt của bản thân che đậy – anh đã là gia chủ của gia tộc Malfoy, bất cứ khi nào chỗ nào, anh luôn đứng ở vị trí đầu, chống đỡ toàn gia tộc, bảo vệ tất cả người nhà, anh là một Chiến sĩ, không phải một tên để cho người mẹ yếu đuối đến bảo vệ… Cùng lúc có một ý nghĩ đồng thời nhảy ra trong đầu Draco, anh chợt nhớ ra — không phải anh đã chết sao? Mặt rắn của Chúa tể Hắc ám, sự điên cuồng của hắn, ánh sáng xanh chết chóc chói mắt kia, Potter hô to… Anh đều nhớ rất rõ ràng.

“Cục cưng?” Narcissa phát hiện con rắn nhỏ của mình đang khóc lớn đột nhiên lại không còn thanh âm, hoảng hốt, sau đó liền thấy khuôn mặt trắng bệch dại ra của Draco, “Sao vậy? Con rắn nhỏ, đừng dọa mẹ… Lucius…” Narcissa bối rối cơ hồ chẳng quan tâm đến dáng vẻ, ôm lấy con trai chạy đi tìm chồng, “Lucius, mau đến xem Draco của chúng ta…”

“Sao vậy?”

“Con vừa rồi đột nhiên khóc lớn, em cho là con gặp ác mộng nên ôm con dỗ dành, nhưng sau đó…”

Draco từ trong ngực Narcissa chuyển đến trong ngực Lucius, từng đợt ánh sáng đủ mọi màu sắc bắn ra từ đầu đũa phép của cha, tầng tầng bay chung quanh anh, không ngừng biến hóa màu sắc, Draco thậm chí không giống trẻ con bình thường tỏ ra giật mình hay bày ra khuôn mặt tươi cười, đối ánh sáng lạ vỗ tay bảo hay, anh không hề có phản ứng gì, trên thực tế, anh hoàn toàn bị dọa rồi.

Một người cha không lớn hơn mình mấy tuổi, một Malfoy trầm ổn giỏi giang, cao quý bẩm sinh, vui mừng đều không lộ trên nét mặt trong trí nhớ giờ phút này đang xoay quanh anh, cái trán thấm mồ hôi, một bộ lúng túng giống hệt như Longbottom vừa bị giáo sư Snape phun nọc độc.

Một người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp, tuổi thậm chí có thể làm bạn gái của mình, nàng nhỏ xinh như vậy lại không chút nào tốn sức mà ôm chính mình.

Còn có bản thân mình, giống như trúng lời nguyền thu nhỏ, hơn nữa trên vạt áo còn thêu một con – tuyệt không phù hợp khiếu thẩm mỹ của hắn — Rồng lửa Địa Trung Hải mập mạp đang chảy nước miếng…

Rất nhanh, Lương y của gia đình tên là Hackney được mời tới.

“Nhìn qua không có vấn đề gì, nhóc kia đại khái là bị ác mộng hù sợ…” Hackney với mái tóc bạc sặc sỡ vung vẩy đũa phép, “A, được rồi, Lucius, Draco mới năm tuổi, đương nhiên sẽ có rất nhiều điều đáng sợ…”

Draco mẫn tuệ bắt giữ mấu chốt trong lời nói của Hackney, choáng váng.

Sự huyền bí của thế giới pháp thuật vĩnh viễn đều nghiên cứu không hết, về sinh mệnh, linh hồn, cùng thời gian, ba đề tài lớn này đều bị dán mác “Merlin đoán rằng”, chưa từng có phù thủy nào có thể chân chính có đột phá nghiên cứu với ba đề tài lớn này, chỉ cần có người có khả năng lĩnh hội một chút kiến thức một trong ba vấn đề đó, thành tựu của hắn đều có thể đạt được dánh hiệu đại sư đầy vinh dự, Draco dám cá, cho dù bác học như lão điên Dumbledore, hoặc là quyền lực điên cuồng như Chúa tể Hắc ám, cũng sẽ không thể đưa phát biểu gì đối với những gì anh đã trải qua.

Anh trở lại lúc năm tuổi, vẫn giữ được trí nhớ, kiến thức, hành vi chuẩn mực cùng lối suy nghĩ của hai mươi năm trước, nếu đây là cánh cửa mở ra cho anh, vậy anh năm tuổi rốt cuộc đi nơi nào? Anh chỉ là tạm thời ở trong thân thể này, hay là vĩnh viễn cưu chiếm thước sào? Nếu linh hồn thay đổi, vậy có phải là đại biểu cho “Sự thật” sẽ thay đổi hay không? Dù sao thêm một lần năm tuổi, có thể chưa có bất kì ai, cũng không có bất cứ linh hồn hai mươi tuổi thành thục tiến vào bên trong mà chiếm giữ.

Quan trọng nhất là, anh…có thể thay đổi tương lai (lịch sử) sao? Để cho người cha kiêu ngạo không phải ngồi tù, người mẹ ôn nhu không cần khóc từng ngày từng đêm, vì ngăn cha đỡ đầu uổng mạng, gìn giữ quang vinh của gia tộc Malfoy, bảo vệ tính mạng cùng tương lai của bản thân.

Draco đem mặt chôn sâu vào gối, không biết nên cảm kích Merlin ban cho anh cơ hội sống lại, hay là vì tương lai càng không xác định mà hoảng loạn.

(Tác giả loạn nhận: trong nguyên tác cô JK cũng không để cho giáo sư tôn kính trở thành cha đỡ đầu của con rắn nhỏ, nhưng ta yêu chết chi tiết do đồng nghiệp đặt ra này.)

~ * ~