Buổi điểm tâm sáng thứ Năm, Ngọc Minh cùng đám nhà Slytherin vừa bước vào đại sảnh thì đã thấy đám nhà Gryffindor đang bị Hermione tra tấn, mặt đứa nào đứa nấy đều lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, trừ nhóc Neville đang trợn mắt, há hốc mồm như muốn nuốt từng lời. Malfoy chọc chọc vào eo Minh, cười tí tửng

- Nè, con bồ câu bé nhỏ của mày lại đang giảng đạo kìa...

Bên cạnh Minh, Parkinson nghe được như vậy thì khẽ nhíu mày lại, dùng tay vuốt nhẹ lên eo của cậu, cầm lấy một đoạn thịt, xoay tròn 180 độ. Ngọc Minh đau điếng nhưng vẫn trợn tròn mắt nhìn Malfoy, trong khi thằng này khúc khích cười, tỏ rõ vẻ âm mưu được thực hiện.

Đúng lúc này, một đàn cú bay vào cắt ngang lời giảng bài của Hermione, làm đám nhóc nhà Gryffindor thở phào nhẹ nhõm.

Lúc gần đến bàn nhà Gryffindor, Ngọc Minh nghe loáng thoáng tiếng của Neville:

- ... coi nè, mình chỉ cần nắm chặt nó như vầy, nếu nó chuyển sang màu đỏ... oái!... chắc mình lại có chuyện gì quên làm rồi

Malfoy đi ngang qua, đưa tay định giật lấy quả cầu trên tay của Neville, nhưng bị một bàn tay nắm chặt lấy. Nó quay lại, thấy Minh đang nắm tay nó, khẽ lắc đầu. Thằng bé hậm hực trở về bàn của nó

- Ngọc Minh – giáo sư Mc Gonnagall chứng kiến tất cả, liền gọi giật Minh lại

- Vâng, thưa giáo sư

- Có chuyện gì thế?

- Không có chuyện gì, thưa giáo sư. Em chỉ cố ngăn mâu thuẫn giữa rắn con và sư tử con

- Rắn con và sư tử con – giáo sư Mc Gonnagall phì cười với cách dùng từ của Minh – Em quả là một Slytherin... à một con rắn con kỳ lạ. Đáng lẽ em phải vào Gryffindor mới đúng. – bà nhìn nó trìu mến

Ngọc Minh lễ phép chào giáo sư, rồi đi về phía bàn nhà Slytherin. Thấy Malfoy vẫn còn hậm hực, cậu cười nói

- Sao hả nhóc, vẫn còn tức giận à?

- Hừm!!!

- Có nhìn thấy giáo sư Mc Gonnagall đó không? Tao mà không cản mày lại, giờ này mày đã bị trừ thêm mấy điểm nữa rồi biết không hả

- Nhưng...

- Đừng có nhưng nữa. Tập trung ăn sáng đi. Không phải nói giờ học bay mày muốn làm Harry bẽ mặt sao

Nhắc đến việc làm Harry bẽ mặt, Malfoy lập tức tươi tỉnh, cắm đầu vào bữa ăn của nó

Chiều hôm đó, trời trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân Ngọc minh khi nó bước qua sân bãi cỏ đối diện với khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa ẩn hiện trong khu rừng âm u phía xa. Trên sân, có 20 cán chổi đã được xếp thành hàng ngay ngắn. Vì là bạn của Ron và Harry, Minh cũng có dịp làm quen với 2 anh em chuyên quậy phá nhà Weasley, và cũng được “mách nước” rằng những cây chổi của trường quá tệ, một số cây cứ run bần bật khi bay quá cao, và một số cán bay thì hơi bị lệch sang bên trái. Thật sự là tệ, Ngọc Minh thầm nhủ, cứ thử tưởng tượng bạn đi xe đạp, đang ngon thì xe run bần bật, hay cái ghi đông bị lệch sang trái, sẽ biết cảm giác khó chịu của Minh lúc này.

Giáo viên môn bay, bà Hooch, là một người phụ nữ với mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực của chim ưng. Bà quát:

- Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò đến đứng kế một cây chổi, nhanh lên!

Ngọc Minh nhanh tay lựa một cây chổi trông “zin” nhất, mặc dù nó cũng đã khá te tua rồi. Nó thầm thì với cây chổi “Nếu mày làm tao bẽ mặt, thề có Merlin, tao sẽ đốt cháy từng sợi của mày, còn cán thì đưa cho lão Hagrid làm củi đun”. Không biết nó có ảo giác hay không, nhưng nó cảm thấy cái chổi run nhè nhẹ

Bà Hooch đứng trước đám trẻ và ra lệnh

- Tay phải đặt lên cán chổi và hô LÊN!

Mọi người cùng gào to:

- LÊN!!!

Cây chổi lập tức nhảy ngay vào tay Minh, như kiểu nó biết điều gì sẽ xảy ra nếu nó không nghe lời vậy. Trong lớp chỉ có vài người được như nó. Harry, Malfoy, Parkinson...

Chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích, chắc nghe giọng run run của Neville, cây chổi biết tỏng nó không dám ngồi lên trên nó rồi.

Minh tiến lại gần, nói nhỏ vào tai Hermione:

- Bình tĩnh, hít sâu, vứt bỏ tạp niệm ra khỏi đầu.

Hermione má hồng tới tận tai, cúi đầu, lí nhí

- Lên...

Ngọc Minh: ... (Sao có cảm giác mình làm cho kết quả tồi tệ hơn nhỉ)

Parkinson: (Nghiến răng nói thầm) tên háo sắc, hãy đợi đấy!... (1 phút mặc niệm cho nhân vật chính, bắt đầu!)

Cuối cùng thì Hermione cũng làm được, còn Neville... mặc dù Minh đã chỉ bảo tận tình hết cỡ, nhưng cuối cùng cái chữ “LÊN” của Neville vẫn giống như là ông già phều phào hơi cuối vậy... Minh chán nản trở về chỗ của mình. Đối diện với ánh mắt hung tợn của Parkinson, thằng bé có chút chột dạ.

Bấy giờ bà Hooch mới chỉ cách cho bọn nhóc trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Ngọc Minh cười tủm tỉm khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy lần rồi mà vẫn không làm đúng được . Đáng đời quân chém gió...

- Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba… hai…

Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:

- Quay lại, trò kia!

Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước.

Ngọc Minh có thể nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và…

- Cushioning Charm! – Ngọc Minh rút đũa phép, chỉ vào mặt đất chỗ Neville sắp rơi xuống mà quát lớn

Không khí lập tức tạo thành một tấm đệm đỡ lấy Neville. Mọi người vừa định tiến lên xem thì nghe một tiếng xương gẫy đánh rắc cái, Neville nằm trên đất, ôm lấy cánh tay quằn quại.

Chứng kiến tất cả mọi việc, Ngọc Minh thở dài, ngón tay vân vê cái trán. Vận rủi của Neville đúng là quá trâu bò đi. Rõ ràng Ngọc Minh đã đỡ được rồi, thế mà cậu chàng đứng dậy, chả biết xiêu vẹo thế nào, lại ngã lăn ra đất, gẫy tay... Thật sự là bó tay rồi...

Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé. Bà lẩm bẩm:

- Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào.

Bà quay lại nói với cả lớp:

- Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy.

Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi.

Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười:

- Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?

Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng. Ngọc Minh khẽ chau mày khó chịu, còn Parkinson thì trợn mắt cấu vào eo nó, cũng không hưởng ứng trò đùa của lũ rắn con

Parvati Patil quát:

- Im đi, Malfoy!

Một con bé nhà Slytherin mặt mày đanh đá huýt háy:

- Uûa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!

Chợt Malfoy kêu to:

- Nhìn nè!

Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.

- À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!

Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry điềm tĩnh nói:

- Đưa nó đây, Malfoy!

Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi.

Malfoy cười nhăn nhở:

- Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?

- Đưa nó đây, Malfoy – Ngọc minh nói

- Mày, Ngọc Minh, thôi ngay đi – một thắng bé nhà Slytherin hét lên – mày là một Slytherin mà lại cứ suốt ngày đi theo mông bọn Gryffindor thế à. Xxx zz xaxxz – những lời thô tục bay ra từ cái mõm nhọn như mõm xeko

- Slug-vomiting charm! – Ngọc Minh còn chưa kịp làm gì, Parkinson đã rút đũa phép ra chỉ vào thằng nhóc đó đọc thần chú. Một tia sáng đánh trúng ngực thằng nhóc, và nó bắt đầu ôm bụng quỳ trên mặt đất, những con sên bò ra từ trong vòm hòng

- Là một quý tộc, ngươi nên để ý ngôn ngữ trước khi mắng chửi người. – Parkinson lạnh lùng nói

Trong lúc này, Malfoy đã vọt lên ngọn cây, và Harry Potter cũng đuổi theo.

Harry đột ngột xoay cán chổi hướng về Malfoy, đối diện với Malfoy trong không trung. Mặt Malfoy đanh lại. Harry bảo:

- Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó.

- Chắc không?

Malfoy cố giữ giọng chế nhạo, nhưng trông nó có vẻ lo lắng rồi. Harry chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới Malfoy như một ngọn lao. Malfoy chỉ kịp né tránh trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào. Harry hét:

- Ở đây chẳng có thằng Crabbe, thằng Goyle để cứu mày đâu!

Chắc là Malfoy cũng vừa nghĩ tới điều đó nên mặt nó tái đi. Nó hét to:

- Trả cho mày nè, ráng mà chụp đi!

Nó quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất.

Harry nhìn theo trái cầu. Y như một cảnh phim quay chậm, nó bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Ngọc Minh rút đũa phép ra, sẵn sàng phép thuật đệm không khí, dù biết harry theo nguyên tác sẽ không sao, nhưng nó vẫn cẩn thận đề phòng. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Harry kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay. Ngọc Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- HARRY POTTER!

Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới.

- Cả đời ta ở Hogwarts… thật chưa bao giờ…

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

- Sao con dám… cả gan… ai cho… Con có thể gãy cổ như chơi…

- Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ…

- Tôi không hỏi trò, trò Parvati!

- Thưa, nhưng mà tại Malfoy…

- Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay.

Harry lầm lũi bước theo sau giáo sư Mc Gonnagall, trong ánh mắt vênh vang đắc thắng của bọn Malfoy. Nhưng lúc đi ngang qua Ngọc Minh, nó khẽ nghe thấy Ngọc minh nói thầm:

- Chúc mừng nhé Harry!

Chúc mừng cái gì? Chúc mừng vì nó bị đuổi học chăng. Harry bực bội nghĩ. Nhưng nó lắc lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi não bộ. Ngọc Minh không phải là người như thế. Vậy nó rốt cuộc là có ý gì? Chúc mừng là chúc mừng cái gì?

Ngọc Minh nhìn vẻ mặt vênh vang của Malfoy, khẽ mỉm cười nghĩ đến nó sẽ thất vọng thế nào khi thấy cây chổi Nimbus 2000 của Harry. Vòng tay ôm lấy eo của Parkinson, 2 đứa cùng đi về phía lâu đài. Hình như mình quên mất 1 việc gì ấy nhỉ - Parkinson thầm nghĩ... Phía đằng sau, một thằng nhóc vẫn đang ôm bụng, nôn ra những con sên nhớp nháp màu xanh...