Nghe thấy lời gọi bằng tiếng Việt này, Ngọc Minh vội vàng quay lại. Phía sau lưng cậu, đang ngồi trên băng ghế đợi xe buýt là ông thần (nghe như ôn thần ấy nhỉ) năm nào. Đứng sau lưng ông ta là một người thanh niên trẻ tuổi có lẽ cũng là người Việt Nam, cũng đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá Minh. Điều đặc biệt là những người xung quanh hình như không hề nhìn thấy 3 người, không thấy có ai liếc mắt họ lấy 1 cái, tựa như bọn họ là không khí vậy

- Chào ông, lâu quá mới gặp.

- Hà hà, đối với cháu là lâu, đối với ta, hình như chỉ mấy giây mà thôi – ông thần cười đáp – giới thiệu với cháu, đây là Long, “thần thực tập”, chuẩn bị làm người thừa kế của ta – ông già chỉ

- Chào cậu – chàng thanh niên tên Long chìa tay ra bắt tay Minh – tôi là Long, bị lão già này lừa bán đứt cuộc đời cho lão ấy rồi

- Chào cậu – Minh cố nén cười, anh chàng này cũng hay đấy – tôi là Minh, vì cứu sư phụ của cậu mà chết, nên được ông ấy đưa đến đây. Tôi thấy ông thần này là người tốt mà – khen câu chả chết ai

- Ha ha, thấy chưa nhóc, ta đã nói thế nào cậu ta cũng khen ta là người tốt mà – ông thần cười ha hả nói với Long – Minh, đi với ta, có món quà này cho hai đứa đây

Nói rồi mặc kệ Minh có đồng ý không, ông thần phất tay một cái, 3 người lập tức biến mất, không còn lại dấu vết gì nữa.

-------------

Một công trường xây dựng cũ kỹ, năm đứa trẻ đang vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng những mối nguy hiểm có thể xảy ra

- Jake – cô bé tóc vàng xinh đẹp nói – anh có nghĩ là những chuyện người ta kể đó là thật không?

- Chuyện gì hả Rachel? – thằng nhóc tên Jake hỏi, ánh mắt vẫn liên tục đảo qua khắp nơi

- Những kẻ giết người, hồn ma, quỷ sứ, người ngoài hành tinh... – Rachel nói

- Rachel, đừng nói nữa – cô bé da màu với mái tóc xoăn tít run rẩy níu lấy tay bạn

- Nhìn kìa – một thằng bé la lên

- Cái gì? – cả bọn ngạc nhiên, dừng chân lại nhìn Tobias

- Cứ nhìn đi – Tobias run rẩy đáp

- Ôi, chúa ơi (OMG) – Cassie buột miệng – đó là đĩa bay

- Nó đang hướng lại phía mình – thằng nhóc hơi béo tên gọi Marco la lên

-----------

- Đó là cơ hội của hai đứa – Ông thần chỉ vào cái đĩa bay đang gần hạ thấp mà nói

- Cái gì? – Long và Minh cùng kêu lên

- Thôi, đừng hỏi nữa, ra mà nhập bọn với bọn họ đi kìa

-----------

- Oa, quả thật là đĩa bay thật anh Long ơi – Minh giả nai, hic, ai bảo thân thể này của cậu mới có 11 tuổi

Âm thanh non nớt của nó vang lên, đánh thức đám nhóc đang sợ hãi. 5 đứa quay lại và nhìn thấy 1 người thanh niên châu Á cùng 1 đứa bé tầm 11 tuổi đang đi lại gần

- Các cậu là ai thế? – Jake đề phòng hỏi

- Bọn tớ là nhóm nghiên cứu người ngoài hành tinh – Long cười đùa nói – không phải FBI hay CIA đâu

- Tớ là Jake, đây là em họ tớ Rachel, đây là Cassie, Marco và Tobias – Jake giới thiệu, có thêm người ra nhập cũng làm bọn họ thêm 1 chút xíu can đảm

- Tớ là Long, còn đây là em tớ, Minh, bọn tớ là người gốc Việt

- Cậu nghĩ nó là cái gì? – Marco lo lắng chỉ chiếc đĩa bay nói

- Tớ không biết, nhưng dù cái gì, tớ chắc nó cũng không phải là sản phẩm của địa cậu

Ngọc Minh nhìn cái đĩa bay mà ông thần nói là cơ hội của mình, cảm giác quen quen. Chiều dài của nó cỡ một cái xe buýt đưa rước học sinh, đầu nó vo lại, bầu bầu như cái hột vịt, tiếp sau cái đầu này là phần thân dài và thuôn. Có hai khối mập bè, cong cong trông tựa như đôi cánh, và ở cuối mỗi cánh có gắn một ống phóng ánh sáng xanh lè ra phía sau. Cuối cùng là một cái đuôi nhọn hoắt như cây kim, chuỗi ra đầy hăm dọa.

- Người Andalite – Minh thốt lên

- Cái gì? – mọi người nghe không rõ, quay đầu lại hỏi

- Không, không có gì – Ngọc Minh cười lắc đầu – Thì ra đây là cơ hội, quả thật đúng là thứ mình cần, năm nay hình như lão Hagrid có nuôi 1 con rồng tên là Nobert thì phải. Hahaha

- Này, cậu biết cái gì đúng không – Long hỏi nhỏ

- Ừ, đây là phi thuyền của người Andalite, họ nắm giữ kỹ thuật biến đổi gien thông qua một vật gọi là chiếc hộp Andalite. – Ngọc Minh nói thầm, tiết lộ cho Long 1 ít cốt truyện

Đang nói nói thì chiếc phi thuyền đáp xuống, hay nói đúng hơn là đâm xuống, khoảng đất trống giữa đống xà bần và mấy bức tường xiêu vẹo. Có vài vết cháy đen ở đỉnh của con tàu

- Ra đi, chúng tôi không làm hại các bạn đâu – Tobias gọi

một âm thanh vang lên trong óc của Minh, nhìn cả đám Jake cùng với Long mặt xanh lại, Minh muốn cười to một tiếng. Chẳng có gì lạ cả, chẳng qua là người Andalite không có miệng, họ giao tiếp bằng ngôn ngữ tinh thần, gần giống truyền âm nhập mật vậy.

Người Andalite gần giống như nhân mã,nửa người dưới giống hươu với móng guốc, lớp lông màu xanh, và cái đuôi có một lưỡi dao chiến, phần trên lại giống như con người, nhưng không có miệng, trên đỉnh đầu có thêm một đôi mắt cuống nữa. Người Andalite này có vẻ bị thương rất nặng. Ông ta dùng ngôn ngữ nói cho cả đám biết có một lũ sên yeer ở đây, chuyên ký sinh trong não nhân loại, chuẩn bị xâm lăng địa cầu. Chỉ huy của chúng là một tên Visser Ba nào đó, và hạm đội của người Andalite đã bị đánh bại

Jake leo lên tàu, trong khi Tobias quỳ bên cạnh, cầm lấy tay của người Andalite. Khổ thân thằng bé, nó không biết người này chính là cha ruột của nó. Còn mẹ của nó... là Visser Một, chỉ huy quân đoàn Yeerk trong tương lai.

- Sao ông không thử biến hình. Có thể nó sẽ chữa thương cho ông

- âm thanh vang lên, ông hoàng Andalite nhìn Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi buồn bã nói

“Ông thần không ngăn cản mình, có lẽ việc can thiệp vào nội dung cốt truyện này sẽ không sao cả - Ngọc Minh nghĩ thầm một lúc, cuối cùng nó rút đũa phép ra, chỉ vào ông hoàng Andalite đọc một câu chú ngữ

Chỉ thấy một luồng ánh sáng từ đũa phép bay ra, bao phủ lấy ông hoàng, những chỗ bị thương hoàn toàn lành lại như cũ.

Trong ánh mắt ngạc nhiên và sợ hãi của đám Rachel, Ngọc Minh nhún vai nói

- Tớ là phù thủy. Có gì ngạc nhiên sao?

- Không, không có – cả đám lắc đầu. Người ngoài hành tinh đều xuất hiện rồi, phù thủy có gì lạ

Ông hoàng Andalite nói

- Ông hấp thu Tobias, rồi biến thành cậu ấy đi – Minh nói

- Để làm gì? – cả đám ngạc nhiên

- Trốn chứ làm gì, người Andalite còn mỗi ông ta, còn bọn Yeerk thì vô số, cậu nghĩ chính phủ sẽ làm gì nếu tìm thấy người Andalite, hơn nữa cậu có chắc bọn Yeerk không ở trong chính phủ hay không

Ông hoàng Andalite làm theo. Chỉ trong phút chốc ông ta đã biến hình thành Tobias. Cả đám nhìn 2 tobias đứng cạnh nhau mà trợn tròn mắt. Tobias thật đứng lại gần Rachel, nói nhỏ

- Tớ mới là Tobias thật đây nè

- Lại làm người, cảm giác thật tốt – “Tobias” nói

Chốc lát, Jake cũng đã mang chiếc hộp biến hình ra. “Tobias” lúc này lại tỏ ra băn khoăn, Minh biết ông ta đang nghĩ đến việc tiết lộ công nghệ mà người Andalite đã quy định

- Đừng lo lắng, bọn họ... à không, tất cả chúng tôi đã bị cuốn vào việc này rồi. Quyền năng này có thể giúp chúng tôi nhiều hơn

- Đồng ý – “Tobias” nói – hãy chạm tay vào chiếc hộp

Vậy là cả 7 đứa đều chạm tay vào chiếc hộp Andalite. Minh cảm giác có một luồng điện chạy qua cơ thể, dung hợp đến từng tế bào. Thật kỳ lạ

- Nhìn kìa – Marco nói, theo hướng hắn chỉ, trên bầu trời xuất hiện hai chấm sáng đang tiến lại gần

- Bọn Yeerk – Người Andalite rít lên qua kẽ răng, đầy vẻ căm thù

- Đi đi, tôi sẽ cản chúng lại cho – Minh la lên

- Không thể, chúng vì tôi mà đến – “tobias” nói

- Đúng thế, vậy lên... – Minh lắc mình, dùng thuật biến hình biến thành người Andalite, im lặng, không nói được, cậu biến ra chỉ là cái thần, còn bên trong vẫn là người, không thể truyền âm được

“Đi đi, yên tâm, tôi không sao” – Ngọc Minh dùng đũa phép vẽ lên trời mấy chữ

- Đi thôi, tin tưởng cậu ấy – Rachel kéo tay Tobias, gọi mọi người

- Chúc may mắn, dù không biết cậu là ai, có mục đích gì, nhưng cũng xin cảm ơn cậu – “Tobias” làm một cái lễ trang trọng rồi cũng theo Marco đi mất

“Sao cậu không đi” – Minh dùng đũa phép vẽ chữ hỏi người duy nhất còn đứng đó – Long

- Đi đâu, tôi cũng muốn thử sức mà – nói rồi cậu ta từ trong không khí lấy ra một khẩu súng máy, cười cười giới thiệu – m16a9, súng chuyên dụng của quân đội Mỹ, hoán đổi 150 điểm năng lượng, mà chắc cậu cũng chả biết điểm năng lượng là gì đâu nhỉ

“nấp đi, chúng đến rồi” – Minh nói

---------------

2 Chiếc đĩa bay như 2 con rệp khổng lồ, xấu xí đậu xuống bên cạnh chiếc đĩa bay của người Andalite. Còn chiếc tàu lớn thì đậu phía trước. Nó nhìn trông như chiếc rìu chiến hai lưỡi khổng lồ. Từ bên trong 3 con tàu, đám mượn xác bắt đầu đổ ra, bọn HorkBajir như những con khủng long thời tiền sử, cả thân đều là vũ khí. Giống loài này trước khi bị xâm lược vốn rất hiền lành, chỉ ăn vỏ cây, nhưng sau đó bị bọn sên bắt làm vật chủ lại biến thành những cỗ máy giết người không thương tiếc.

Tiếp đó là lũ Taxxon, như những con sâu khổng lồ với cái miệng đầy răng nhọn. Cái lũ quỷ đói suốt ngày làm mọi thứ chỉ cốt để đầy bụng, những nô lệ tự nguyện của bầy sên.

Đám quỷ sứ cầm vũ khí bao quanh Minh và con tàu của người Andalite. Và kẻ xuất hiện cuối cùng, tư lệnh lũ Yeerk trên địa cầu, kẻ mượn xác Andalite duy nhất, Visser Ba, đã xuất hiện.

“quá xấu” Ngọc Minh thầm nghĩ. Tên này nhạo báng người Andalite một lúc, mà Ngọc minh không thèm đáp lại, khiến cho hắn vô cùng tức giận.

Visser Ba nói

Không nhịn được, chắc là đám Jake chạy xa rồi, Ngọc Minh lập tức lắc mình biến thành người. Vừa có mồm, cậu mắng luôn Visser Ba

- Mịa, tự kỷ cuồng vừa thôi. Cái lũ nhớp nháp hôi hám bẩn thỉu mà cũng đòi làm chủ á. Tàu Mái vòm mất một cái còn hàng vạn cái. Lũ sên các ngươi chỉ đang ở trong bồn cầu mà ăn... thôi á.

Visser Ba điên cuồng gào thét

- Ông ta đi rồi, đi về Andalite để tìm viện binh

Visser Ba gào lên. Hai con Hork Bajir tiến lên, chuẩn bị bắt lấy Minh

- Xin giới thiệu một đặc sắc của thế giới này, thưa ngài Visser Ba. Hãy nhớ, chúng ta được gọi là PHÙ THỦY. SECTUMSEMPRA

Minh vừa nói xong, liền hướng về đầu Visser Ba bắn ra một Lời nguyền Cắt sâu vĩnh viễn. Visser Ba may mắn tránh được – cũng không sao, dù sao hắn là nhân vật phản diện chính – nhưng vai của hắn lại trúng đòn, vết thương sâu hoắm và máu xanh không ngừng chảy ra.

Pằng! Long cũng nổ súng, bắn chết một con Hork Bajir. Bọn còn lại dùng súng la de bắn lung tung, những bức tường bị đục lỗ sâu hoắm, con tàu của người Andalite cũng bị bắn trúng mấy phát. Minh dựa vào thân pháp nhanh nhẹn tránh được mấy phát, liên tục phóng lời nguyền cắt sâu vĩnh viễn về phía bọn Hork Bajir và Taxxon. Mấy con quái không may bị trúng đạn nhanh chóng biến thành đồ ăn cho lũ Taxxon đang đói meo.

Visser Ba gầm lên, trên người bắp thịt bắt đầu nhúc nhích.

- REDUCTO!!!

Ngọc minh hướng một chiếc con Rệp phóng ra một lời nguyền nổ tung. Lập tức chiếc tàu này nổ tan thành nhiều mảnh nhỏ, cắt đôi mấy con Taxxon và Hork Bajir đứng gần. Bọn còn lại chạy toán loạn

Ngọc Minh chĩa đũa phép về phía Visser Ba, lạnh lùng nói

- Ngừng việc biến hình ngay, nếu không...CHẾT!!!

Visser Ba sợ hãi biến lại thành người Andalite, đôi mắt cuống trợn tròn đánh giá Ngọc Minh

- Cút ngay!

Visser Ba hậm hực nói, lời nói giống như lời cuối của nhân vật phản diện trong phim, rồi cùng đám Hork Bajir rút lên tàu. Vừa cất cánh, chiếc lưỡi búa đã quay lại bắn một đòn lade rất mạnh về phía Ngọc Minh. Minh cũng muốn lợi dùng đòn này để phá hủy con tàu Andalite, không đỡ mà né tránh. Chiếc tàu Andalite lập tức bị hòa tan thành khí. Nhưng khi chiếc tàu lưỡi rìu định phóng tiếp, Ngọc Minh liền hướng về Con rệp bắn ra một lời nguyền nổ tung nữa. Lần này, dù có vòng năng lượng phòng hộ, chiếc con rệp cũng chỉ có thể chống cự được hơn 1 phút, rồi nổ tung. Ngọc Minh quay lại, giơ đũa phép hướng về con tàu lưỡi rìu. Chỉ thấy con tàu này như bị ma đuổi, nhanh chóng gia tốc biến mất trên trời     « Chương sauChương tiếp » 743) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write(''); }]]>