Gilette nhìn dòng chữ vừa hiện ra, mỉm cười. Người đã làm bạn với cô gần hai năm trời, người thầy đã dạy cho cô vô số phép thuật, trở về rồi!

Tách!

Một giọt nước mắt rơi xuống cuốn sổ, Tom giật mình cuống quít:

[Em khóc đấy à, Gil? Có chuyện gì vậy?]

Gilette vội gạt nước mắt, viết:

[Không, em đâu có khóc!]

[Nước mắt em rơi xuống cuốn sổ kìa, mặn chát. Mau nói anh nghe, ai làm em không vui?]

[Không đâu, Tom. Chẳng có ai làm em không vui cả, chỉ là... anh về rồi, em mừng quá thôi.]

Hai năm bên nhau, bất tri bất giác giữa cô và Tom đã có một mối liên hệ vô cùng thân thiết. Nửa năm không có Tom bên cạnh, Gilette cảm thấy cuộc sống như trở nên thiếu sót, mọi thứ đều biến thành một bức tranh không hoàn hảo, bức tranh thiếu mất một mảnh ghép, mảnh ghép chứa Tom Riddle. 

Kiếp trước, là một fangirl của anh, Tom đã chiếm một vị trí khá quan trọng trong lòng cô nhưng hiện tại, Gilette nhận ra anh ngày càng trở nên thân thiết. Cô có chút sợ, sợ bản thân sẽ chẳng kiềm lòng nổi trước vị Chúa tể này. Sau nửa năm này cô càng nhận ra anh quan trọng với cô như thế nào.

Gilette cười, ừ, kệ thôi, đằng nào Chúa tể Hắc ám cũng đâu có biết yêu, hắn chấp nhận giao dịch với cô đã là may mắn lắm rồi.

Trên cuốn sổ lại hiện lên một dòng chữ khác, lần này không có vẻ sắc bén như mọi khi, trái lại còn có chút ngập ngừng.

[Ừ, nửa năm liền bị nhốt trong cuốn số, anh, ừ, anh cũng khá nhớ em đấy, Gil.]

Gilette sửng sốt, trợn mắt ngó cuốn số nhật ký trân trân. Tom... anh ấy vừa nói gì cơ? Nhớ cô? Gilette cũng không rõ cảm xúc hiện tại của cô là gì, chỉ biết, đâu đó sâu trong lòng cô có chút vui sướng. Bỗng nhiên Gilette muốn đến thẳng ngân hàng Gringotts để đánh cắp Hòn Đá Phù Thuỷ ngay bây giờ thay vì chờ nó chuyển đến Hogwarts, à quên mất, bây giờ thì nó cũng tới được Hogwarts rồi. Cô có nên đi lấy nó luôn không nhỉ? Thật muốn nhìn thấy Tom...

Gilette quyết định lảng sang chuyện khác trước khi không kiềm lòng nổi trước cái ý tưởng đi đánh cặp Hòn đá Phù Thuỷ ngay bây giờ để được gặp Tom, cô cũng chẳng muốn tiếp tục vấn đề nhớ nhung tẹo nào, khá là ngại ngùng, nhưng mà Chúa tể Hắc ám biết ngại sao? Gilette lại thầm thắc mắc.

[Tom, em có tìm ra một cách có thể phục hồi thân thể cho anh.]

Tom lặng đi một lúc lâu.

[Thật sao?]

[Thật. Em lừa anh làm gì chứ.]

[Cách gì vậy, Gil?]

Tom chẳng phát ra âm thanh nhưng từ dòng chữ của anh Gilette phát hiện anh đang nôn nóng và khao khát có một thân thể lắm. Cô chậm rãi viết.

[Hòn Đá Phù Thuỷ]

Tom chợt trở nên thất vọng và ỉu xìu.

[Ôi, Gil. Anh cũng biết điều đó nhưng mà viên đá đó được cất giữ quá kĩ. Không thể nào lấy được nó!]

Gilette tủm tỉm cười.

[Không đâu, lấy nó dễ thôi. Có điều chúng ta phải chờ một năm.]

[Hửm? Dễ thôi á? Em biết điều gì sao? Hơn nữa sao lại phải chờ 1 năm?]

[Năm học này viên đá sẽ được lấy ra khỏi căn hầm số 713, ngân hàng Gringotts, nơi mà nó được cất giữ để đem về Hogwarts dưới sự bảo vệ của cụ Dumbledore.  Cuối năm nay, chúng ta có một cơ hội để lấy nó.]

Tom có vẻ kinh ngạc.

[Chuyển Hòn Đá Phù Thuỷ đến Hogwarts? Để làm cái quỷ gì vậy? Và làm sao mà em biết được? Khi mà nó thậm chí còn chưa xảy ra?]

[Chuyện làm sao em biết không quan trọng. Anh cứ coi như em biết tiên tri cũng được. Còn về việc chuyển viên đá về Hogwarts thì là do anh, à không, chủ hồn của anh, cũng giống như chúng ta, nhắm vào viên đá đó.]

[Ra vậy. Một năm à? Lâu thật đấy. À mà thôi, khuya lắm rồi đấy, em mau đi ngủ đi Gil.]

Ban nãy khi vào phòng Gilette đã mệt mỏi vô cùng thế nhưng chuyện của Tom khiến cô quên cả cơn buồn ngủ. Bây giờ anh nhắc nhớ, Gilette mới nhận ra mình buồn ngủ đến thế nào, cô cảm thấy nếu ngả lưng xuống giường cô có thể ngủ ngay lập tức, ngủ li bì đến tận tối hôm sau. Cô ngáp dài một cái, đặt bút nguệch ngoạc viết:

[Anh không nhắc em còn không thấy buồn ngủ đâu. Ôi, anh ngủ ngon nhé, Tom.]

[Ngủ ngon, Gil!]

Gilette gấp cuốn sổ lại, giấu vào ngăn bí mật trong rương, rồi cô lên bước về giường, đổ ập xuống và mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say. Cô quyết định chuyện của Scabbers mai sẽ xử lý sau, hôm nay đã quá đủ rồi

Sáng hôm sau, cái đồng hồ báo thức réo ầm ĩ lôi Gilette ra khỏi giấc ngủ say. Cô cáu kỉnh đập mạnh cái đồng hồ để nó im lặng, bước xuống giường và chui tọt vào phòng vệ sinh. Một lát sau cô bước ra, chẳng còn chút vẻ buồn ngủ nào nữa, vớ lấy quyển sách biến hình và độc dược, đó là hai tiết đầu tiên của hôm nay. Gilette vừa mở cửa phòng đã ngay lập tức thấy mái tóc bạch kim bóng bẩy của Draco và mái tóc đen bù xù của Harry.

- Hai bồ đã dậy rồi cơ à? Chờ mình lâu chưa?

- Một lúc, tụi này cũng vừa mới dậy thôi.

Draco chống cằm trả lời, còn Harry vui vẻ nhìn cô:

- Này, Gil, mình với Draco chung phòng đấy. Thật may mắn.

Gilette có vẻ khá ngạc nhiên, cô hết nhìn Draco lại nhìn Harry rồi nghĩ đến mối quan hệ nảy lửa của hai thằng trong sách. Cô chợt muốn xin lỗi J. K Rowling, cô phá banh câu chuyện của bà rồi.

- Ê, Draco. Cậu chắc là cậu thức dậy cùng lúc với Harry chứ? Hay là cậu dậy trước cả tiếng đồng hồ? Như vậy mới đủ thời gian để cậu chăm chút cho mái tóc của cậu.

Draco lườm Gilette một cái sắc lẻm:

- Tớ dậy lúc nào là việc của tớ. Có chăm sóc tóc hay không cũng là việc của tớ. Nhưng mà nếu các cậu cứ ở đây la cà tán dóc, muộn học thì lại là việc chung của tất cả chúng ta đấy.

Harry đập vai Draco một cái:

- Được rồi, chúng ta xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng đi, tớ lại đói cồn cào rồi.

Draco cau mày:

- Đám Muggle kia bỏ đói cậu đấy à?

- Bọn họ làm sao dám bỏ đói tớ. Tớ có Gil bảo kê mà.

Vừa lách mình qua bức tường đá, đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung, Harry vừa nhe răng cười với cô. Draco quay đầu nghi ngờ hỏi:

- Cậu bảo kê Harry á, Gil? Vụ gì vậy trời?

- À cái năm sinh nhật 9 tuổi, tớ bắt gặp Harry bị thằng anh họ bắt nạt, thế là tớ biến thằng đó thành con lợn. Đáng tiếc nó giống lợn đến độ thần chú của tớ không thể phát tác hết, nó chỉ mọc thêm mỗi cái đuôi. Tớ đến thẳng nhà đám Muggle đó đàm phán, yêu cầu họ cho Harry một cuộc sống tốt hơn. - Gilette nhún vai. - Vậy buổi đàm phán đó của mình có tác dụng chứ, Harry?

- Tuyệt cú mèo, từ sau vụ đó Dudley chẳng dám làm gì tớ nữa. Dì dượng đối xử với tớ cũng tốt hơn, thậm chí còn cho tớ hưởng cái phòng phụ của Dudley.

- Vậy là được rồi.

- Ê này Harry, trước đó đám Muggle đối xử với cậu tệ lắm hả? - Draco tò mò hỏi.

- Kinh khủng. Tớ phải ngủ dưới gầm cầu thang chung với lũ nhện, mặc mấy bộ đồ cũ rộng thùng thình của Dudley, thằng đó phải to gấp bốn tớ. Và thằng to xác đó rất ưa bắt nạt tớ, nó khoái đấm tớ ngay giữa mũi khiến cái kính của tớ luôn gắn băng keo tùm lum. Đó, nhìn xem.

Harry chỉ vào sống mũi mình, gọng kính của nó quấn tới mấy lần băng keo. 

- Argounuos Repairo!

Gilette lại rút đũa trỏ vào cái gọng kính mà đọc thần chú, bùa sửa chữa, cái kính nhanh chóng lành lặn như mới.

- Xin lỗi, Harry, mình quên mất. Đáng ra mình phải làm điều này từ lâu rồi mới phải.

Harry tròn mắt kinh ngạc, rút cái kính ra khỏi mũi, cậu nhóc thốt lên:

- Nó lành lặn như mới này.

- Đương nhiên rồi. Đó là bùa sửa chữa mà.

- Tớ sẽ cố gắng học cho được thần chú này. Nó có vẻ hợp với tớ.

Draco nhăn mũi:

- Cậu biết nhiều thần chú thật đấy.

- Đó là vì tớ đọc nhiều sách, Draco à.

Thằng nhóc nghe đến đó liền tảng lờ luôn:

- Harry, sao mà bồ có thể chịu được đám Muggle đó vậy. Là mình, mình đã biến cái đám đó thành heo rồi bỏ đi cho rồi. Sống vậy thà đi bụi còn hơn.

Harry bật cười nhún vai:

- Quen rồi là ổn ấy mà. Thôi, chúng ta ăn nhanh không muộn tiết mất.

Cả bọn ngồi xuống chỗ của mình ở dãy bàn nhà Slytherin. Phía bên kia, bên dãy nhà Griffindore, Ron và Hermione đang hướng ba đứa vẫy tay. Harry vung vẩy cánh tay thật cao đáp lại, Gilette thì mỉm cười, ra dấu lát gặp. Còn Draco, cậu nhóc bướng bỉnh gục gặc cái đầu xem như chào hỏi.

Năm đứa nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi rời bàn tụ tập lại với nhau so thời khoá biểu. Thật may mắn, hầu hết các tiết nhà Slytherin và Griffindore học với nhau, chẳng hạn như bùa chú, biến hình, độc dược, bay,... 

Chẳng hiểu các giáo viên nghĩ gì nữa, hai nhà rắn và sư tử vốn là kẻ thù truyền kiếp, đương nhiên là trừ mấy đứa chúng nó, xếp học chung với nhau để mà gây lộn à? Hay các thầy cô nghĩ sự cạnh tranh gay gắt giữa hai nhà sẽ khiến tinh thần học tập dâng cao?

Bất chợt, Hermione hỏi cả đám:

- Này, có ai mang theo bản đồ không vậy?

Mặt Gilette trở nên đen sì, cô quên mất tiêu rồi. Cô chẳng muốn đến muộn lớp của giáo sư McGonagall đâu, vẻ mặt giáo sư sẽ "kinh khủng lắm" theo lời của Ron. Gilette hỏi đầy hi vọng:

- Mấy bồ có ai cầm theo không? Mình quên rồi.

Harry lắc đầu.

Ron lắc đầu.

Gilette thất vọng quay sang nhìn chằm chằm Draco như thể ánh mắt của cô có thể đào ra tấm bản đồ từ trên người cậu nhóc. Draco nhe răng cười, rút từ trong áo chùng ra một tấm bản đồ, vẫy vẫy trên tay đầy đắc thắng.

- Tớ đương nhiên không quên. Tớ đâu phải là các cậu, tớ luôn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Gilette thoát khỏi nguy cơ đến muộn lớp biến hình, quay qua chọc ghẹo Draco:

- Ừ cậu luôn chuẩn bị đầy đủ, bao gồm cả mái tóc bóng bẩy của cậu nữa.

Cả bọn cười ầm lên, trừ Draco, một vệt đỏ khả nghi hiện lên trên gò mà trắng nhợt của cậu nhóc, nụ cười của cậu trở nên méo xệnh. Draco tức tối phản bác:

- Mấy cậu chỉ ghen tị với tóc của tớ thôi. Tóc Harry và Hermione xù tung lên kìa. Biết chăm sóc tóc chẳng có gì là sai cả.

Gilette buồn cười nhìn cậu nhóc, Draco ngạo kiều dễ thương thật đấy, nào có xấu xa, ích kỷ và lạnh lùng như mọi người vẫn nghĩ. 

Gilette ngó xuống cái đồng hồ đeo tay chợt nhận ra đã sắp vào tiết, cô vội vàng giục giã:

- Mấy bồ, chúng ta phải đi mau thôi. Nếu không, cho dù có bản đồ thì chúng ta vẫn cứ đến trễ tiết biến đấy.

Cả bọn đồng loạt nhìn giờ, thấy thời gian còn lại ngày càng ít, không suy nghĩ nhiều liền co cẳng chạy. Draco cầm bản đồ đi đầu, dẫn đường. Rất nhanh bọn trẻ đã đến được lớp biến hình của giáo sư McGonagall, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm nhà Griffindore. Năm đứa vừa bước chân qua ngưỡng cửa thì ngay phía sau, giáo sư nối gót theo vào. Bà nạt:

- Mấy trò đến trễ quá đấy! Mau về chỗ đi!

Cả bọn lục tục tìm chỗ ngồi. Gilette vỗ ngực thở phào, may vẫn kịp lúc.