Sắc trời dần tối, làm xong vài việc cuối cùng, Ôn Chấn Hoa quyết định hôm nay đóng cửa quán sớm một chút, hình như gần đây trong tiểu khu có mấy người đáng nghi thường lui tới.

“Ông chủ, nghe mẹ em nói anh muốn thành lập đội tuần tra khu xã?” Nhân viên Tiểu Phương vừa sắp xếp lại bàn ghế, vừa hỏi. Bởi Ôn ba ba là quản lý khu phố mà.

“Mẹ em cũng khoa trương quá rồi, chẳng qua chỉ tìm vài người để chia nhóm đi tuần tra mà thôi.” Ôn Chấn Hoa bật cười, “Tối về nhà em nên cẩn thận một chút.”

“Vâng” Tiểu Phương gật gật, bỗng nhiên ngẩng cao đầu để tay trước ngực, “Ông chủ anh thật sự không hổ danh là chủ nhiệm vạn năng của khu xã chúng ta, tốt bụng lại điềm đạm, lớn lên vừa đẹp trai còn siêu cấp lịch lãm, làm việc thì chu đáo mà nấu ăn lại ngon nữa, luật sư Đường đúng là thật may mắn.” Nói không chừng lúc ông chủ ở trên giường cũng…, ông chủ và luật sư Đường, á không  Nghĩ nữa sẽ chảy máu mũi mất thôi.

“Tiểu Phương, Tiểu Phương?”

Sắp xếp xong bàn ghê, Ôn Chân Hoa gọi mấy tiếng nhưng Tiểu Phương vẫn cười ngây ngô vì còn mãi đắm chìm trong thế giới của riêng mình, được rồi, không phản ứng.

“Lại đang suy nghĩ linh tinh gì đây?” Thì thào một tiếng, cậu nghiêng đầu nhìn về phía con gái đang ngó ra ngoài khung cửa, khó hiểu đi tới “Ôn Đế, con đang nhìn gì vậy?”

“Người đó thật kỳ quái a.” Đường Ôn Đế chỉ ra ngoài cửa, bé nhìn thấy một ông già cầm tấm thảm đang đi tới đi lui ở bên ngoài.

“Có ai đâu?” Ôn Chấn Hoa đi ra ngoài nhìn một hồi, trên đường không một bóng người “Ở chỗ nào?”

Đường Ôn Đế nấp sau lưng Ôn ba ba, bé ló đầu ra, vừa nói vừa chỉ trỏ “Người đó đi sang bên đường lại không thấy nữa rồi.”

“Không có ai cả.” Ôn Chấn Hoa lại nhìn với sang.

“Ông chủ, nghe nói sóng điện não của trẻ con khác với người lớn, có thể…” Tiểu Phương rời khỏi những cảnh tượng hương diễm, lập tức rơi vào ảo tưởng khủng bố, ôm cánh tay đang run rẩy thì thào nói, có điều đã nhanh chóng bị Ôn ba ba cắt ngang.

Vẻ mặt Ôn Chấn Hoa bỗng nghiêm túc “Đừng, không nên nói lung tung.” Sau đó kéo con gái vào trong quán lấy đồ “Nào Ôn Đế, chúng ta về nhà.”

“Ông chủ, chờ một chút.” Tiểu Phương vội vã đuổi theo “Anh còn nhớ trước quán chúng ta có người mới chuyển đến không, thế mà đợt này em lại không nhìn thấy có người ra vào, siêu quỷ dị ah.”

“Em muốn nhắc anh chưa thu phí trông coi của cô ấy phải không?” Ôn Chân Hoa lắc đầu cười nhạt “Ngày mai anh sẽ tới xem thử.”

“Ông chủ anh thực hiểu em nha, yêu anh quá.” Tiểu Phương che miệng cười.

“Không được yêu.” Đường Ôn Đế lập tức ôm lấy Ôn ba ba bảo vệ chủ quyền “Papi là của em và daddy.”

“Ha ha, chị đây yêu chính là papi và daddy nhà em ở bên nhau đó.” Tiểu Phương nói xong, trong ánh mắt bắt đầu xuất hiện quang mang quỷ dị, rồi lại cười rộ lên ha ha.

Vừa nhìn đã biết Tiểu Phương lại đang mơ tưởng hão huyền, Ôn Chấn Hoa lắc đầu “Em cũng mau dọn dẹp còn về nhà sớm, anh và Ôn Đế đi trước.”

“Hả? À, tạm biệt ông chủ.”

Về đến nhà, Đường Ôn Đế tự mình bật phim hoạt hình xem, Ôn Chấn Hoa cởi áo khoắc, đeo tạp dề bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Làm cơm được một nửa thì Đường Tường Hi trở về.

“Ta về rồi đây, các bé cưng.” Đường Tường Hi đứng trước thềm cửa vừa thay đổi dép lê vừa hô to.

“Daddy” Đường Ôn Đế chạy ra nghênh đón ngay.

“A ha, bé cưng của daddy.” Đường Tường Hi thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, ôm bé đi vào phòng bếp nhìn Ôn Chấn Hoa đang thái rau bên kệ bàn.

“Về rồi à.” Ôn Chấn Hoa nói mà cũng không ngẩng đầu lên, “Xe sửa có tốt không?”

“Đừng nhắc đến nữa.” Đường Tường Hi vuốt mặt, ” Cái cô đụng hỏng kính chiếu hậu xe tôi lại chính là giáo viên chủ nhiệm lớp mới của Ôn Đế.

“Hả?” Ôn Chân Hoa ngẩng đầu, tầm mắt hướng về phía con gái.

“Đương Tường Hi đặt con gái xuống, vỗ nhẹ lên lưng bé “Ôn Đế, tự mình đi chơi nha.”

“Dạ.” Đường Ôn Đế biết papi có chuyện muốn nói với daddy, bé liền ngoan ngoãn về phòng của mình.

Thấy con gái khép cửa phòng lại, Ôn Chân Hoa mới lên tiếng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Thì là cái cô giáo Phương đó, kỹ năng lái xe của cô ta quá tồi tệ, trong một tháng thôi mà đụng phải năm sáu người liền, may mắn nhà cô ta mở xưởng sửa xe, hơn nữa nếu do cô ta va hỏng thì được sửa xe miễn phí, tôi nghĩ cô ta cố ý kéo khách cho cha mình, hơn nữa còn tự cho rằng tôi lợi dụng cô ta nữa chứ.” Đường Tường Hi nói tới đây liền nhíu mày.

“Lợi dụng?” Ôn Chấn Hoa xoay người thái nốt hành hoa thả vào nồi canh.

“Bởi có người va hỏng thanh bảo hiểm, tôi thấy tiện nên để bọn họ sửa luôn, đã nói rõ tôi sẽ trả tiền, nhưng ai ngờ nghiệp chướng của cô giáo Phương đó còn nhiều lắm, anh trai cô ta sửa một chiếc xe cũng chẳng cần nhìn đã cho là do cô ta đụng phải, sau đó cô ta không biết tốt xấu gì liền cho rằng tôi mượn cơ hội lợi dụng, lại còn ngăn anh cô ta không được sửa xe cho tôi nữa chứ.” Đường Tường Hi bực dọc nói “Người như vậy mà có thể làm giáo viên chủ nhiệm của Ôn Đế được sao?”

Ôn Chấn Hoa nghe thấy vậy cũng phải chau mày “Vậy khi nào anh đến quan sát một chút đi, nếu thật sự không thích hợp thì mình đổi lớp cho Ôn Đế.” Đối với chuyện của con gái cậu vô cùng nghiêm túc.

Tiếp theo cậu lại lo lắng mà dặn một câu “Nhưng mà anh cũng đừng thái quá, dù sao người ta cũng là phụ nữ.”

“Ừ, tôi biết chừng mực, tôi chính là đại diện ban phụ huynh năm nhất mà.” Đường Tường Hi gật đầu cười khúc khích, không biết lại đang có chủ ý xấu xa nào đây.

“…Được rồi, gọi Ôn Đế ra dùng cơm đi.” Ôn Chấn Hoa nhìn hắn một cái, rồi bưng mâm thức ăn đặt lên bàn cơm.

“Tuận lệnh, cục cưng.” Đường Tường Hi cười ha ha, nhảy ra khỏi ghê, chạy đến gõ cửa phòng ngủ con gái, “Bé cưng ra ăn cơm thôi con.”

“Này này, ai là cục cưng của anh.” Ôn Chấn Hoa lắc đầu bất đắc dĩ.

“Ơ kìa cục cưng, vậy thì bảo bối, bảo bối thân yêu nhá.” Đường Tường Hi ôm con gái cùng ngồi vào vị trí, ngoài miệng cũng nói không ngừng.

“Đủ rồi đó, Ôn Đế đang nhìn kìa.” Ôn ba ba ngồi vào vị trí của mình, lườm người trước mắt một cái.

“Ah, khụ.”  Nghiêng đầu liền chứng kiến đôi mắt to trong trẻo của con gái đang loé sáng, Đường Tường Hi vội ho một tiếng, “Được rồi, ăn cơm ăn cơm.”

“Dạ chờ tí nữa con và papi daddy cùng vẽ tranh nha.” Đường Ôn Đế vừa nói vừa cười tít mắt.

“Được được được.” Đường Tường Hi đáp liên thanh.

Cùng vẽ tranh với con gái xong thì đã sắp chín giờ, Ôn Chấn Hoa vội vàng bảo Đường Tường Hi dỗ dành con gái đi ngủ, còn mình thì quay về phòng lấy áo ngủ rồi mới bước vào phòng tắm, sau khi ăn cơm xong Đường Ôn Đế cũng đã được tắm qua.

Tắm rửa sạch sẽ, cậu với lấy khăn mặt vừa lau tóc vừa quay về phòng ngủ, trong phòng ngủ có một chiếc giường rất lớn, vì không muốn để Ôn Đế hoài nghi quan hệ của hai người bọn họ, cậu và Đường Tường Hi vẫn ngủ chung một giường, đương nhiên là có phân cách rõ ràng, bên ai người ấy nằm.

“Đến đây đến đây, tôi lau giúp cậu.” Không biết Đường Tường Hi đã về phòng từ lúc nào, hắn đè bả vai Ôn Chân Hoa lại, ngồi quỳ ở trên giường, hắn giật lấy khăn mặt rồi lau tóc cho cậu.

“Ôn Đế ngủ chưa?” Ôn Chấn Hoa cũng vui vẻ mà cho hắn lau thoải mái.

“Chưa ngủ tôi nào dám đi a.”

Tóc ngắn nên làm rất nhanh, chẳng bao lâu tóc Ôn Chấn Hoa đã được lau khô, Ôn ba ba nhận lấy khăn mặt rồi treo lên mắc trong phòng tắm, vừa quay lại liền phát hiện Đường Tường Hi đã cởi xong quần áo mà rúc vào ổ chăn từ lúc nào rồi.

Nhướn mày, cậu nhặt quần áo bít tất vứt bừa bãi trên nền nhà ôm bên hông, nhấc chân bước lên giường lớn, chỉ cần đi vài bước đã đến bên cạnh Đường Tường Hi, cậu chen chân vào trong chăn tính đạp người kia xuống “Giả bộ ngủ cũng vô dụng, nói bao nhiều lần rồi, trước khi ngủ phải tắm rửa.”

Đường Tường Hi nhanh tay nhanh mắt túm lấy cổ chân cậu, giơ tay vỗ ngực, dùng ánh mắt lên án nhìn Ôn ba ba “Cậu có cần phải độc ác như vậy không ah.”

“Đừng tưởng rằng lau khô tóc có thể hối lộ tôi, đi tắm khẩn trương.” Bên chân còn lại của Ôn Chấn Hoa đang lung lay, đứng cũng không vững, “Mau bỏ ra, ngã bây giờ.”

“Tôi mà thả cậu lại đá thì sao.” Chẳng những Đường Tường Hi không thả, còn theo bản năng vuốt ve mắt cá chân trong tay mấy cái.

Bỗng chân Ôn Chấn Hoa mềm nhũn, cậu liền ngồi phịch xuống giường. May mắn giường này co dãn, nếu không thì mông đã toẽ ra như bông hoa bốn cánh rồi.

“Ơ, á.” Đường Tường Hi lập tức buông tay, giây tiếp theo đã bị một cú đá mạnh mẽ đạp xuống giường, hắn kêu rên một tiếng, quần áo cũng theo đó mà đổ ập lên đầu, kế tiếp truyền đến giọng nói hổn hển của Ôn Chấn Hoa.

“Cầm theo quần áo của anh rồi cút vào phòng tắm! Còn dám cãi lại nữa thì đi cọ rửa bồn cầu cho tôi.”

“Cậu đúng là nhẫn tâm mà.” Đứng dậy cùng với vẻ mặt đau khổ, Đường Tường Hi xoa nắn ngón tay một chút, nhặt quần áo lên rồi bước ra ngoài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: daddy thật lưu manh, dám làm chân của papi  mềm nhũn [Ồ?]

Nhật ký của Đường Tiểu Hi

Chuyện thứ hai số ngày X tháng 7 năm 199X

Hôm nay là ngày nghỉ hè đầu tiên, vừa ngủ một giấc đến giữa trưa, mình rời giường đánh răng rửa mặt còn đi nhà cầu nữa, sau đó thì ăn cơm trưa, ăn xong cơm mình còn phải đi tìm Chấn Hoa chơi. Chấn Hoa là bạn tốt nhất của mình, nhìn còn đẹp hơn cả *ban đạo lớp mình, cũng ngoan hơn nữa, mình cảm thấy Chấn Hoa chắc chắn là nữ giả nam, mình muốn đối tốt với em ấy một chút, chờ khi nào lớn lên là có thể cưới em ấy

[Lời bình của giáo viên: trẻ con xem phim truyền hình kỳ quái ít thôi, còn nữa, bạn học Ôn Chấn Hoa đáng yêu như vậy nhất định là con trai.]