“Papi, papi coi chừng đụng!”

Giọng nói của con gái bảo bối khiến Ôn Chấn Hoa phục hồi tinh thần, tập trung nhìn vào, xe đẩy chỉ còn cách chồng hàng một khoảng, cậu vội dừng lại, để xe đẩy sang bên cạnh lối đi.

“Papi làm sao vậy?” Đường Ôn Đế có chút khẩn trương nhìn papi, chắc papi sẽ không phát hiện daddy lén đi lấy đồ ăn vặt chứ.

“Không có gì.” Mím môi theo bản năng, Ôn Chấn Hoa xoa đầu con gái, lại nhìn vào đồ trong xe, tươi cười ôn hoà, nói: “Những thứ cần mua đều đã mua, chúng ta đi tính tiền thôi.”

“Vâng ạ ” Đường Ôn Đế gật gật đầu, gấp gáp nhìn về phía sau, daddy mau trở về đi.

Dường như Ôn Chấn Hoa hoàn toàn không phát hiện Đường Tường Hi không theo kịp, cùng con gái đẩy xe đến quầy thu ngân.

Người trong cửa hàng lúc này cũng không đông, quầy thu ngân rảnh rỗi, Ôn Chấn Hoa đẩy xe vào lối đi, bắt đầu lấy hàng từ bên trong ra.

Trông thấy cô thu ngân sắp phân xong đồ rồi, Đường Ôn Đế lo lắng chờ đợi, rốt cuộc Đường Tường Hi cũng xuất hiện còn mang theo một giỏ đồ ăn vặt, “Chờ chút, chờ chút, tính chung những cái này luôn đi.”

Hắn đặt giỏ lên quầy thu ngân, sau đó tươi cười với con gái.

Đường Ôn Đế rướn người nhìn một đống đồ ăn vặt, còn toàn là thứ bé thích ăn, vui vẻ cười tươi, nhanh chóng chạy về phía papi đang chuẩn bị trả tiền để lấy lòng.

Đường Tường Hi cũng học bộ dáng của con gái, hai mắt như cún con nhìn Ôn Chấn Hoa.

Bất đắc dĩ nhìn hai cha con, Ôn Chấn Hoa muốn nghiêm khắc cũng không nghiêm nổi, đành phải gật đầu: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau nữa đâu đấy.”

“Vâng ạ!” Đường Ôn Đế vui mừng đập tay cùng daddy.

Tựa hồ có thể nhìn thấy phía sau có cái đuôi một lớn một nhỏ đang lay động, cả hai thật giống trẻ con, Ôn Chấn Hoa mỉm cười lắc đầu.

Chẳng đợi buổi mua sắm kết thúc, Đường Tường Hi đã bị cú điện thoại đoạt mệnh của Giang Ánh Phàm thúc giục trở về sở sự vụ.

Nhìn người kia đi xa dần, Ôn Chấn Hoa trả tiền xong, xách mấy cái túi lớn nhỏ ra xe.

Lúc đi ngang qua WC, bỗng nhiên Đường Ôn Đế kéo tay áo papi: “Papi chờ chút, con muốn đi tiểu.” Nói xong liền bỏ chạy vào.

“Papi chờ ở bên ngoài, con cẩn thận một chút.” Ôn ba ba lo lắng dặn dò một câu.

“Đinh linh ” Tiếng chuông quen thuộc đột nhiên vang lên, cậu lấy di động ra liền thấy  ảnh chụp khuôn mặt tươi cười ngu ngơ của Đường Tường Hi xuất hiện, không phải tên này vừa mới đi sao? Ôn Chấn Hoa nghĩ như vậy, ấn nhận điện thoại, “Sao thế?”

“Xe của tôi chẳng những bị đụng gãy kính chiếu hậu, đến thanh bảo hiểm cũng bị gãy luôn …” Từ điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng tức giận của Đường Tường Hi.

Trong lòng căng thẳng, cậu vội vàng hỏi “Hả!!! Anh đang ở đâu? Có bị thương không?”

Nghe ra lo lắng trong lời nói của Ôn Chấn Hoa, Đường Tường Hi nhanh chóng nói: “Không không, tôi không sao, giờ đang ở trên taxi, cái cô làm hỏng gương chiếu hậu có nói là nhà cô ta mở cửa hàng sửa xe, cũng có để lại phương thức liên lạc. Vốn đang định đưa xe đi sửa, lại bị thêm một tên lùi xe đâm hỏng thanh bảo hiểm rồi bỏ chạy …”

Biết người không xảy ra việc gì, Ôn Chấn Hoa cũng nhẹ nhàng thở ra, “Anh cũng giỏi thật, đụng trúng hai người liền.”

“…” (━┳━゛_゛ ━┳━) Đường Tường Hi tỏ vẻ đáng thương.

“Khụ, còn việc gì không?” Ôn Chấn Hoa vô tội ‘khụ’ một tiếng.

“Đúng rồi, tối nay tôi phải tăng ca, cậu cùng Ôn Đế cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ tôi đâu.” Trong giọng nói của Đường Tường Hi tràn ngập oán khí.

“Được rồi, chờ anh về sẽ tặng cho anh một bó hoa yến tử*” Ôn Chấn Hoa an ủi. Trong ngôn ngữ các loài hoa, hoa yến tử nghĩa là may mắn sẽ đến.

“OK, cứ như vậy đã, tôi cũng đến nơi rồi, bye.” Giọng điệu Đường Tường Hi thoải mái hơn rất nhiều.

“Bye.”

Vừa mới cúp điện thoại, Ôn Chấn Hoa ngẩng đầu liền nhìn thấy con gái mình chạy theo một cô gái đang nghe điện thoại mới từ WC ra.

“Cô ơi ” Đường Ôn Đế gọi cô gái mặc váy đã đi xa một đoạn.

“Hả, sao vậy?” Nghe thấy có người gọi mình, cô gái cúp điện thoại quay lại.

“Váy của cô có vấn đề.” Đường Ôn Đế chỉ về phía sau cô.

Cô gái nghi hoặc quay đầu nhìn ra sau, nhất thời kinh ngạc đến hít một hơi, chết! Một góc váy bị rách! Cô xấu hổ liền luống cuống che đậy.

Ôn Chấn Hoa ngây ngốc vài giây, rất nhanh sau đó đã cởi áo khoác đưa qua, “Cô cầm lấy đi.”

May mắn phía sau là WC, cô gái cảm kích tiếp nhận áo khoác quấn quanh hông, hoang mang vội vã lùi vào trong.

“Papi, như vậy con có được tính là làm chuyện tốt không?” Ánh mắt Đường Ôn Đế sáng lên, nhìn sang Ôn ba ba.

“Đúng vậy, con rất giỏi, rất ngoan.” Ôn Chấn Hoa xoa đầu con gái, đứa nhỏ làm chuyện đúng sẽ được khích lệ.

“Vậy con có thể ăn chocolate nữa không.”

“Đã nói con chỉ được ăn một viên thôi mà.” Trẻ con cũng không nên cưng chiều quá, Ôn Chấn Hoa lắc đầu.

Đường Ôn Đế thất vọng gật đầu, quay lại liền thấy cô kia đi ra còn cầm theo áo của papi.

“Cám ơn.” Cô gái đỏ mặt trả áo lại cho Ôn Chấn Hoa.

Ôn Chấn Hoa mỉm cười ôn hoà, “Đừng khách khí.”

“Papi chúng ta đi thôi.” Phát hiện có mầm mống bất ổn, Đường Ôn Đế lập tức quyết định thay daddy bảo vệ papi, nhanh tay kéo papi về, vẫy tay với cô gái: “Chào cô, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Về đến nhà, Ôn Chấn Hoa cất những thứ vừa mua vào trong tủ lạnh, lại xuống dưới lầu đi đến tiệm hoa một chuyến, tự mình chuẩn bị một bó hoa yến tử, nói được thì làm được, nếu không Đường Tường Hi lại náo loạn cho xem.

“Ông chủ, muốn tặng hoa này cho ai thế?” Nhân viên duy nhất trong tiệm, Tiểu Phương bước tới, khó hiểu hỏi: “Đến siêu thị cũng có thể tìm được khách?”

“Không, là cho Đường Tường Hi.” Ôn Chấn Hoa mỉm cười, “Gần đây cậu ấy, ừm, không được may mắn lắm.”

“À ” Tiểu Phương kéo dài thanh âm, khoa trương cười nói, “Tình cảm của hai người thật tốt “

Ôn Chấn Hoa lắc đầu cười trừ, cũng lười giải thích.

Gói kỹ bó hoa, Ôn Chấn Hoa liền lên lầu, sắp đến giờ ăn cơm tối rồi.

“Papi ” Đường Ôn Đế ôm sách bài tập chạy tới cửa.

“Sao vậy Ôn Đế?” Mang bó hoa vào, đóng cửa, Ôn Chấn Hoa hỏi.

“Bài tập nghỉ đông của con còn chưa làm xong…” Đường Ôn Đế gục đầu xuống.

“Cái gì? Ngày mai phải đi học lại rồi …” Ôn ba ba bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, hôm nay daddy tăng ca, chúng ta cũng không phải chờ daddy, ăn xong cơm tối papi cùng làm với con.”

“Đưa papi xem những bài con chưa làm nào.” Bữa cơm tối qua đi, Ôn Chấn Hoa đến phòng khách cùng con gái, nhìn danh sách bài tập một lượt, “Ah... Nhìn hình kể chuyện xưa, học 300 bài thơ Đường, bản ghi chép nhật ký cá nhân, bản ghi chép sinh hoạt thường ngày, vẽ một bức tranh gia đình … Nhiều thế.”

“Papi đừng nói nữa, chúng ta mau làm thôi.” Đường Ôn Đế nhanh chóng bày hết sách bài tập lên trên bàn.

“Được được được.” Ôn Chấn Hoa ngồi trực tiếp xuống đất. Dù sao nền nhà cũng được cậu dọn dẹp ngày ba lần, trên sàn tuyệt đối sạch sẽ. (cáo: bệnh rồi =))))

End 5