Dỗ con gái ngủ xong, Ôn Chấn Hoa khẽ bước về phòng, vừa mới mở cửa, Đường Tường Hi đang nằm lỳ ở trên giường bỗng kêu ôi ối.

“Lại làm sao nữa?” Đóng cửa phòng, Ôn Chấn Hoa quay lại hỏi.

“Chấn Hoa ” Đường Tường Hi kéo dài giọng nói, “Buổi sáng anh cõng bé cưng chạy xa như vậy, sống lưng đau lắm rồi, ban nãy em lại để anh té một phát như thế ”

“Đấy đâu phải lỗi của em?” Ôn Chấn Hoa liếc hắn một cái, song cậu vẫn tới ngồi cạnh Đường Tường Hi, xoa thắt lưng giúp hắn.

“Sao lại thế được chứ đều là anh tự làm tự chịu.” Đường Tường Hi thoải mái liền thở dài một hơi, không nên cãi lời vợ.

“Anh đó chẳng bao giờ chú trọng đến thời gian, bảy giờ sáng mai phải dậy, có nghe không hả?” Ôn Chấn Hoa vừa xoa vừa nói.

“Hả?!” Đường Tường Hi đau khổ xoay đầu, chỉ thấy gò má của cục cưng dưới ánh đèn trông thật dịu dàng, hắn kinh ngạc nhìn, bỗng trong lòng như bừng cháy,  bất giác nở một nụ cười.

“Được.” Hắn khẽ nói.

Bỗng Ôn Chấn Hoa dừng động tác, cậu nhìn sang Đường  Tường Hi, có thể nói trông người đàn ông đang cười này hơi ngốc nghếch, gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc,  dường như tình yêu trong mắt có thể khiến người ta chìm đắm vào đó.

Khoảnh khắc hai tầm mắt giao nhau, bỗng hô hấp của đôi bên trở nên nặng nề, Ôn Chấn Hoa từ từ cúi xuống, Đường Tường Hi chống tay vào gối rồi chậm rãi nâng người lên.

Môi lưỡi lập tức quấn riết lấy nhau, hai người đều thoải mái mà thở dài một tiếng, tiếng kêu ấy như phát ra từ sâu trong linh hồn, mang đến một loại cảm giác chấn động lòng người.

Đường Tường Hi mút lấy đầu lưỡi Ôn Chấn Hoa, từ từ trở mình, luồn lách hai tay qua eo cậu.

Ôn Chấn Hoa vịn tay lên bả vai Đường Tường Hi, giương mắt chăm chú nhìn hắn, môi lưỡi hai người quấn nhau ngày càng kịch liệt.

Hai tay Đường Tường Hi đột nhiên phát lực, hắn kéo hẳn Ôn Chấn Hoa vào trong lòng mình.

“Đừng...” Ôn Chấn Hoa ngã ập lên người hắn, cậu chỉ có thể chống khuỷu tay để ngẩng cổ dễ hơn.

Vùng xương hông của hai người kề sát, Đường Tường Hi với tay kéo, quần của Ôn Chấn Hoa liền tụt đến đầu gối,  bàn tay nóng rực vuốt ve cặp mông căng tròn, không ngừng nặn ra đủ loại hình dạng.

“Ưm... Đừng...”

Cổ họng Ôn Chấn Hoa không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, Đường Tường Hi vừa nghe đã thấy toàn thân nóng ran, hắn đột nhiên xoay người, đổi vị trí với Ôn Chấn Hoa.

Đầu lưỡi  hắn thăm dò  khoang miệng Ôn Chấn Hoa liên tục, lôi kéo đầu lưỡi  đối  phương  tiến  vào  trong  miệng  mình,  sau  đó  bao  quanh  rồi ngậm  mút miệng lưỡi đối phương.

Đầu lưỡi Ôn Chấn Hoa bị mút đến tê dại, nhưng cũng không yếu thế mà ra sức ngậm lại cánh môi đối phương.

Cảm giác đau nhói truyền tới từ cánh môi lại càng kích thích Đường Tường Hi, đầu lưỡi hắn quấn theo đầu lưỡi đối phương rồi luồn vào bên trong, không ngừng khiêu khích.

“Đừng...” Sâu quá, Ôn Chấn Hoa sắp không trụ nổi liền ngẩng đầu lên, bởi chưa kịp nuốt nước bọt nên nó đã chảy xuống khỏi khoé môi và tạo lên một cảnh tượng *** mỹ.

Vất vả lắm mới buông được đôi môi bị mút cắn đến ửng đỏ, Đường Tường Hi lập tức cởi quần áo của mình, kế tiếp vội vàng cởi bỏ đồ ngủ của Ôn Chấn Hoa, cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt tinh tế của cục cưng nhà mình, rồi bắt đầu hôn lên mí mắt, sau đó là mũi, chóp mũi, đôi môi, cằm, yết hầu, xương quai xanh…

Tầm mắt Ôn Chấn Hoa dạo một vòng trên thân hình rắn chắc của  Đường Tường Hi, cậu nắm chặt hai bàn tay, từ từ rũ mi mắt, mỗi lần người đàn ông này hôn, hàng mi cậu lại run lên, chờ đối phương ngậm cây súng của mình,  bỗng dưng trợn to hai mắt, ưỡn hông chuẩn bị nã đạn.

“Bẩn a đừng... Ah... Không Ah... Ưm...”

Đường Tường Hi không để cậu có cơ hội nhiều lời, hắn ra sức phun ra nuốt vào.

Của đại bảo bối xinh đẹp sạch sẽ thế này, sạo lại bẩn được chứ.

Thời điểm bắn ra, Ôn Chấn Hoa hơi thất thần, Đường Tường Hi nuốt hết dịch thể mới cúi xuống hôn cậu, sau đó lấy một ít dịch Ôn Chấn Hoa vừa bắn rồi bôi vào nơi có nhiều nếp uốn đang khép chặt phía dưới, từ từ xoa ấn.

Ôn Chấn Hoa giật mình co hai chân theo phản xạ, Đường Tường Hi không cho cậu cơ hội  khép lại, nhẹ nhàng nhưng cũng không để mất lực đỡ hai chân cậu,  ngón tay không ngừng xoa vùng nếp uốn xung quanh.

“Tường Hi...” Ôn Chấn Hoa hơi cử động thân trên, tuy gương mặt đang thấm đượm *** nhưng vẫn lộ ra vẻ bất an.

Đường Tường Hi ngẩng đầu, vẻ chân thành chan chứa yêu thương hiện rõ qua đôi mắt sâu thẳm ấy, hắn cất tiếng khàn khàn: “Chấn Hoa, cho anh.”

Ôn Chấn Hoa nhìn sâu vào mắt hắn, trong đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh hỗn loạn.

….

Dưới ánh chiều tà, “Tôi dạy cho cậu một cách, rất dễ nhớ.”

Ở bãi biển, “Giỏi lắm, Ôn Tiểu Hoa, cậu dám ngáng chân tôi.”

Dưới bầu trời đầy sao, “Chấn hoa, chúng ta cùng đến đại học X đi.”

Dưới trời mưa, “Chấn Hoa, chạy mau, trời mưa to rồi.”

Ở cửa hàng bán hoa, “Tới cứu cậu á.”

Ở  trong  phòng  ăn, “Đến lúc đó nếu cậu muốn khóc, tôi sẽ cho cậu mượn bờ vai  này.”

Ở trong phòng khách, “Chúng ta kết giao đi, Chấn Hoa.”

Ở trên xe bus, “Cố chịu chút nữa thôi.”

Hai tay dần mất đi lực chống đỡ, Ôn Chấn Hoa từ từ ngã xuống giường, nghiêng đầu tránh tầm mắt nóng rực của Đường Tường Hi.

“Chấn Hoa…” Được cho phép, Đường Tường Hi kích động bèn hô lên một tiếng, hắn chậm rãi đưa đầu ngón tay vào giữa nơi có nhiều nếp uốn kia, chịu đựng cảm giác cương cứng đến phát đau dưới hạ thân, cẩn thận mở rộng.

“Ưm... Ah... Ah...” Ôn Chấn Hoa rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng thả lỏng bản thân, không thèm nghĩ tới những kí ức ngổn ngang kia nữa.

Khi làm xong bước mở rộng, Đường Tường Hi  rút ngón tay ra, ưỡn hông để cự vật của mình cọ xát trước cửa huyệt, sau đó từ từ xâm nhập hết sức kiên định.

Thời điểm Đường Tường Hi tiến vào hoàn toàn,  bỗng khóe mắt Ôn Chấn Hoa  chảy xuống hai hàng nước mắt, cự vật của Đường Tường Hi nóng đốt người, huyệt động phía sau giãn ra mang đến xúc cảm tê dại, cậu thấy cũng không đau như trong trí nhớ, khắc hẳn những gì hai người trải qua hôm đó.

“Chấn Hoa, em có đau lắm không?” Đây là lần đầu tiên Đường Tường Hi trông thấy Ôn Chấn Hoa khóc sau bao nhiêu năm, hắn có chút bối rối mà ôm người vào trong lòng, hôn lên khóe mắt cậu.

“Ah...” Bởi vì tư thế hiện giờ của hai người rất phù hợp nên vật nọ tiến vào trong Ôn Chấn Hoa càng sâu, cậu bám chặt hai tay lên vai đối phương, khó có thể kìm nén tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng.

Cự vật được vách thịt ấm áp ép hút sít sao, bên tai là tiếng rên mê người của cục cưng,  Đường Tường Hi đã cương đến phát đau, hắn muốn tiến thật sâu vào trong huyệt động, thế nhưng vẫn gắng chịu đựng, chờ đợi Ôn Chấn Hoa thích ứng.

Thấy những giọt mồ hồ chảy xuống từ trên trán Đường Tường Hi, Ôn Chấn Hoa cắn môi dưới, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đối phương.

“Chấn Hoa anh yêu em.” Nói xong, đầu lưỡi Đường Tường Hi liền tiến vào miệng của cậu, bên hông bắt đầu chuyển động.

“Ưm... Ah ah... ah ah... Ưm...”

…...

Bắn vào sâu trong cơ thể Ôn Chấn Hoa xong, Đường Tường Hi vừa thở hổn hển vưa hôn trán cậu, từ từ rời khỏi cơ thể cậu.

Một dòng chất lỏng màu trắng đục lẫn với tơ máu chảy ra, Ôn Chấn Hoa thất thần nhìn trần nhà, cậu vừa mới bắn lần thứ hai, toàn thân run rẩy, dường như vẫn đang đắm chìm trong dư vị khoái cảm.

“Chấn Hoa, anh yêu em.”  Chậm chạp tới gần bên tai Ôn Chấn Hoa rồi khẽ nói một câu, sau đó ôm người vào phòng tắm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lần đầu tiên nói 【 Anh yêu em 】