Sắp xếp xong tất cả tư liệu án kiện cuối cùng, Đường Tường Hi duỗi thẳng thắt lưng đang mỏi nhừ, nhìn đồng hồ, ách, sắp đến giờ rồi.

Hắn đứng dậy cầm lấy áo vest vắt trên lưng ghế rồi mặc vào, xách cặp công văn ra khỏi phòng làm việc của mình, đi ngang qua bàn làm việc bên ngoài, hắn dừng lại nói: “Ánh Phàm, tôi đi đón Ôn Đế, có việc gì cô cứ làm tiếp nhé.”

“Ok” Giang Ánh Phàm phất tay nhưng vẫn cúi gầm mặt.

“Ring ring ”

Mới vừa rời khỏi đại sảnh sở sự vụ, di động của Đường Tường Hi chợt vang lên, lấy điện thoại ra liền thấy, Tiểu thư Lâm? Hắn cau mày, dừng bước  nhận cuộc gọi: “A lô? Tiểu thư Lâm, chào cô.”

“Luật sư Đường đó à bây giờ anh có rỗi không.” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ ỏn ẻn.

“Hả? Tôi…” Đường Tường Hi đang định từ chối nhưng lại bị tiểu thư Lâm bên đầu dây kia ngắt lời.

“Vừa mới có cảnh sát nói tôi là kẻ tình nghi lừa đảo, hiện tại muốn tạm giam tôi a anh mau tới đây giúp tôi đi ” Tiểu thư Lâm nói với vẻ căng thẳng lại sợ hãi, kiểu như sắp khóc đến nơi ấy.

“Được được được, cô đừng vội, tôi lập tức đến, cô ở chỗ nào?” Đường Tường Hi mủi lòng, vội vàng an ủi.

“Tôi ở khách sạn Hải Thiên, anh mau tới đây đi ” Tiểu thư Lâm lập tức nói ra địa chỉ của mình.

“Ah được, tôi sẽ đến.”

“Gay go, ai đi đón Ôn Đế bây giờ.” Đường Tường Hi cúp điện thoại nghĩ tới việc mình còn phải đón con gái, hắn tự đập lên trán mình, vẻ mặt đầy hối hận.

Đưa tay nhìn đồng hồ, đứng tại chỗ mà vò đầu bứt tóc, hắn nghiến răng một cái, lướt màn hình đến số của Giang Ánh Phàm: “A lô, Ánh Phàm, cầu cứu cầu cứu, cô có thể đón Ôn Đế giúp tôi không?…Ừ, hiện tại có việc đột xuất, đúng rồi, chính là chỗ cũ, cổng cửa hàng bách hoá đó, tốt, vậy làm phiền cô.”

Vừa cúp máy xong, màn hình di động bỗng tối sầm lại, trời ơi sao hết pin đúng lúc thế chứ, thở dài một hơi, hắn bỏ máy vào trong cặp, sau đó lái xe hướng tới khách sạn Hải Thiên.

Mới đến khách sạn Hải Thiên, còn chưa dừng xe hắn đã trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo loè loẹt đứng đợi trước sảnh, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng hắn vẫn xuống xe, bước về phía ả, “Tiểu thư Lâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cảnh sát đâu?”

“Tôi không nói vậy sao anh chịu đến chứ ” Lâm Hiểu Quân  mở to hai mắt lộ ra vẻ tươi cười mà ả tự nhận là quyến rũ.

“Cô…” Không thể đánh phụ nữ không đươc chửi khách hàng, Đường Tường Hi đè nén cơn tức trong lòng, chả biết phải nói gì nữa.

“Luật sư Đường anh cũng đã tới rồi mà.” Lâm Hiểu Quân khoác tay Đường Tường Hi, “Party sắp bắt đầu rồi, chủ nhân Party là bạn của tôi, chúng ta vào trước đi.” Nói xong ả liền kéo Đường Tường Hi vào trong đại sảnh khách sạn, bước vào thang máy ấn nút lên tầng mười tám.

Trang trí hoa văn cho trung tâm hội trường xong, Ôn Chấn Hoa đứng thẳng dậy nhìn xung quanh hội trường, cậu nở nụ cười.

“Ông chủ cuối cùng cũng xong.” Tiểu Phương bước tới cạnh cậu, cô cúi xuống cắt nốt mấy nhánh hoa dư thừa.

“Ừ, rửa tay đi rồi chúng ta về, party ở đây cũng sắp bắt đầu rồi.” Ôn Chấn Hoa nhìn đồng hồ trên tay một lát, làm xong sớm hơn mười phút theo dự tính, bỗng cậu trông thấy chủ nhân party ăn mặc lịch thiệp bước vào hội trường, đứng chờ khách tới, xem ra hai người bọn họ ở đây có vẻ không hợp.

“Ok ” Tiểu Phương gật đầu cười hì hì.

“Rinh rinh ” Ôn Chấn Hoa vừa định rút khăn giấy để lau khô bọt nước trên tay thì chuông điện thoại chợt reo lên, cậu lôi di động ra nhìn một lát, cô giáo Phương? Cậu ngập ngừng vài giây mới nhận cuộc gọi: “A lô, cô Phương?…Cái gì, Tường Hi vẫn chưa tới đón Ôn Đế? Điện thoại cũng không liên lạc được?…Có lẽ anh ta không nghe thấy hoặc di động hết pin, chắc sẽ nhanh đến thôi…Cô có thể chờ mười phút được không? Tôi gọi hỏi người này một chút, được, thật ngại quá, ừm, lát nữa gọi lại.”

Cúp điện thoại, Ôn Chấn Hoa lướt đến số của Đường Tường Hi, “Tít…Tít…” Đợi hồi lâu vẫn không thấy bắt máy, cậu nhíu mày suy nghĩ, bấm số gọi cho Giang Ánh Phàm, “A lô Ánh Phàm à, anh là Ôn Chấn Hoa đây.”

“Chấn Hoa a! Có chuyện gì thế?” Gíang Ánh Phàm vừa mới dừng xe, cô đang ở gần cửa hàng bách hoá.

“À, em có biết Tường Hi đang ở đâu không?” Ôn Chấn Hoa hỏi.

“Ơ, anh ấy có việc đột xuất phải gặp khách hàng, nên nhờ em đi đón bé Ôn Đế.” Giang Ánh Phàm đã thấy Đường Ôn Đế đang đứng trước cửa hàng bách hoá, “Em thấy Ôn Đế rồi nè có một cô gái đứng bên cạnh bé nữa.” Cô hơi lo lắng liền bước đến nhanh hơn.

“À, đó là cô giáo Phương chủ nhiệm lớp Ôn Đế, Ánh Phàm, làm phiền em quá.” Ôn Chấn Hoa thở phào nhẹ nhõm, “Anh làm xong việc ở chỗ này rồi, lát nữa là về.”

“Không phiền không phiền mà.” Giang Ánh Phàm cười toe toét, “Em đưa bé Ôn Đế về nhà các anh chờ anh nha.”

“Được được, trước cứ thế đã, anh về ngay, BYE.” Ôn Chấn Hoa cúp điện thoại, sau đó gọi báo cho Phương Tĩnh Trúc biết, cuối cùng vẻ ôn hoà mới dần hiện ra.

Khi Tiểu Phương trở lại, hai người tạm biệt chủ nhân party, hướng tới cửa sau hội trường rồi ra đến đại sảnh, chuẩn bị bước vào thang máy xuống lầu.

“Ôi chết!” Thang máy vừa mở, bỗng Tiểu Phương kêu lên, “Ông chủ, em để quên điện thoại ở trong hội trường rồi!”

Ôn Chấn Hoa bất đắc dĩ nhìn cô, “Anh chờ em ở đây, mau đi nhanh về nhanh.”

“Ông chủ ” Tiểu Phương kéo dài giọng tỏ vẻ đáng thương gọi cậu một tiếng, “Tiệc sắp bắt đầu rồi, một mình em lên thì ngượng lắm á ”

“…Được rồi.” Ôn Chấn Hoa thở dài xoay người, nói: “Đi thôi, anh lên lấy cùng em.”

“Cám ơn ông chủ!” Tiểu Phương lập tức cười đến xán lạn.

Hai người chen vào phòng tiệc từ cửa nách, Tiểu Phương nhanh chóng tìm được điện thoại, nó đang nằm yên ổn trên bàn gần cánh cửa, bên cạnh là một bó hoa bách hợp.

“Tìm thấy rồi! Chúng ta đi thôi.” Cô vội vàng chộp lấy điện thoại, cẩn thận kiểm tra một chút rồi thả vào trong túi.

Ôn Chấn Hoa gật đầu, khoảnh khắc xoay người liền trông thấy một hình bóng quen thuộc, nháy mắt thân thể cậu cứng lại, đứng bên cửa nách dõi theo cô gái bước vào từ cửa chính hội trường, cô ta đang đi dọc trên thảm đỏ cùng một người đàn ông tới chỗ chủ nhân party.

Có việc đột xuất phải gặp khách hàng, ra vậy…

Ôn Chấn Hoa rũ mi mắt, khoé miệng tràn ra một nụ cười nhạt.

“Ông Chủ?” Tiểu Phương khó hiểu, cô quay lại nhìn Ôn Chấn Hoa vẫn đang đứng tại chỗ.

“Đi thôi.” Ôn Chấn Hoa ngẩng đầu xoay người lại, mỉm cười với Tiểu Phương, dẫn đầu ra khỏi cửa nách.

Đường Tường Hi nghe mấy lời tán gẫu giữa chủ nhân party và Lâm Hiểu Quân mà lộn cả ruột, bỗng ngẩng đầu, lại thấy có hai bóng dáng quen thuộc khuất dần sau cửa nách, hắn chợt nhíu mày, thoạt nhìn bóng dáng người đàn ông kia rất quen mắt.

“Luật sư Đường, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, rất hân hạnh được biết anh.” Tiếng gọi của chủ nhân party kéo hắn trở về thực tại.

“Ha ha, ngài Tiền quá khen…” Bỏ qua những khó hiểu trong lòng, Đường Tường Hi giả cười tiếp lời.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Muốn ngược hay không ta