[Đồng Nhân Conan] Rovka

Chương 39: Ngoại truyện Chúng ta của sau này (2)

Hẳn các bạn độc giả đều tò mò sau khi rửa tay gác kiếm, vợ chồng nhà này làm gì để kiếm ra tiền, mua biệt thự, nuôi con, shopping không nhìn giá?

Tất cả sẽ được giải đáp trong series ngoại truyện, toàn bộ đều là chém gió hết á =)))))

---

Gin nói hắn chỉ cùng cô đến hôn lễ, thời gian còn lại hắn rất bận, hoàn toàn phó tác cho Rovka về vấn đề lễ phục.

Gin bắt đầu đi sớm về muộn, tất nhiên trước kia thỉnh thoảng cũng vậy nhưng đây là lần đầu tiên thường xuyên như thế. Nhưng vì Gin không nói, Rovka cũng không chủ động hỏi. Cô tin tưởng hắn.

Một thứ bảy đẹp trời, Rovka gửi Mikoto cho Shiho trông giúp, bắt đầu tung tẩy ở các cửa hàng thời trang.

- Cái này, cái này, cái này.

Ngón tay lướt dọc trên các bộ quần áo lộng lẫy, Rovka rất thản nhiên điểm tên từng bộ.

- Cả cái này nữa.

Cô tỏ vẻ trầm ngâm dừng lại trước một giá dài treo đồ nam với tông màu đen.

- Được rồi, lấy tất cả những gì tôi đã chọn, và tất cả những gì trên giá này.

Gin đã lâu không mặc đồ mới, mua cho anh ấy nhiều một chút.

Nhân viên bán hàng cầm lấy tấm thẻ đen tuyền, nụ cười không nhịn được mở rộng, trời ạ, Mới sáng đã gặp được khách VIP!

- Gói tất cả chúng lại rồi chuyển đến xxx lúc 10 giờ giúp tôi nhé, cứ tính cả ship vào.

Rovka không đặc biệt thích dạo phố shopping, nhưng nếu đã đi chắc chắn sẽ tiêu pha ra trò. Thẻ đen nằm trong tay, không gì không mua được!

Trong khi Rovka tiêu tiền một cách vui sướng, Gin ở một nơi nào đó nhướng mày nhìn thông báo trừ tiền gửi liên tục về điện thoại, thấp giọng cười.

Xem ra cô gái nhỏ của hắn thực sự rất mong chờ đến hôn lễ.

Nghĩ thế, hắn càng chăm chú vào công việc hiện tại.

.

Sau một ngày mua sắm mĩ mãn, trong lúc đứng đợi Vodka lái xe đến đón thì Rovka lơ đãng nhìn ngó lung tung, để rồi bắt gặp người quen.

Cô lập tức gọi điện cho Vodka bảo rằng khoan hãy đến, sau đó hớn hở đi vào tiệm trang sức lớn gần đó.

Người đàn ông cúi đầu ngắm nghía hàng nhẫn trong tủ kính, tưởng như lơ đãng không để ý, nhưng khi bị Rovka vỗ vai, anh ta chỉ ngẩng đầu lên, hơi hơi mỉm cười, không hề ngạc nhiên.

- Lâu rồi không gặp, Yuki.

- Chà, xem này, đúng là người sắp lấy vợ có khác, tinh tươm đẹp đẽ hẳn ra.

Rovka nhìn Akai Shuichi một thân vest đen thẳng thớm, lại liếc qua tủ kính, lúc này mới lên tiếng:

- Cuối tuần này là đến hôn lễ mà giờ anh mới đi mua nhẫn hả?

Anh ta tỏ ra bối rối.

- À, thực ra tôi không giỏi về việc chọn mấy món trang sức, cũng không biết cô ấy thích kiểu như thế nào...

Rovka khoanh tay, tỏ vẻ hết cách:

- Sao anh không hỏi thẳng Jodie luôn?

- Cô ấy nói sao cũng được, miễn là tôi chọn. Nhưng tất nhiên tôi vẫn muốn mua chiếc mà cô ấy thích, nhưng dạo gần đây Jodie rất bận nên không tiện đưa cô ấy đi xem._ Akai Shuichi thất bại cúi đầu.

- Ha! Không ngờ FBI đại danh đỉnh đỉnh cũng có sở đoản. Được rồi, tôi giúp anh chọn vậy.

Chỉ nửa tiếng đồng hồ, một chiếc nhẫn đã thuận lợi nằm trong túi áo Akai Shuichi, anh ta tỏ ra rất hài lòng. Vừa rời khỏi quầy thu ngân, anh ta thấy Rovka vẫn còn đứng trước tủ kính, tò mò lại gần.

Cô đang thử một chiếc nhẫn đính đá màu xanh biển, nhìn cô không ngừng mân mê mặt đá, Akai Shuichi không nhịn được mà nói:

- Nếu thích thì mua đi.

Đúng lúc này, nhân viên lên tiếng tiếp thị:

- Đây là đá Tanzanite rất hiếm, chỉ có thể tìm thấy ở vùng Đông Phi, dưới chân núi Mount Kilimanjaro tại Tanzania. Nó nổi tiếng vì có ba màu sắc trên một viên đá, xanh biển, đỏ và tím. Đây là chiếc nhẫn đính đá Tanzanite duy nhất ở đây, vừa mới về, tiểu thư là người đầu tiên thử nó đó.

Rovka thực sự rất thích, nhưng cô từ chối:

- Tôi cũng không đi đâu nhiều nên mua về cũng chỉ có thể cất trong hộp, lãng phí. Lúc nãy tôi cũng đã mua vòng cổ rồi, chưa đến lúc cần nó.

Cô trao trả chiếc nhẫn lại cho nhân viên, xoay người ra về.

Vừa ra khỏi cửa, Rovka đã thấy chồng mình đứng tựa vào xe đợi sẵn. Cô vui vẻ chạy tới nhảy vào lòng Gin.

- Không phải anh rất bận sao?

Nhìn khuôn mặt đầy ý cười của cô gái nhỏ trong lòng mình, ánh mắt Gin trở nên ôn nhu, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, tay còn lại đoạt lấy mấy túi hàng của cô.

- Vừa xong việc, Vodka nói em ở đây.

Akai Shuichi từ phía sau đi tới.

Cứ tưởng hai người sẽ nói gì đó, nhưng anh ta chỉ gật đầu với Gin một cái xem như chào hỏi, rồi tạm biệt Rovka, lúc này mới rời đi. Gin cũng không tỏ thái độ gì, cất đồ vào cốp rồi mở cửa xe cho cô.

Trên đường về, Rovka ngồi trong xe bắt đầu kể:

- Gin, em đã mua rất nhiều đồ mới cho anh, đừng mặc đi mặc lại vài bộ như vậy nữa, đi làm sẽ có thể diện hơn một chút, lát nữa anh nhớ phải thử đó.

- Có một chiếc váy em nhìn thấy trên mạng, lúc đến cửa tiệm đó thì vừa đúng lúc chỉ còn cái cuối cùng, em rất may mắn đúng không?

- Khi nãy em chuẩn bị về thì gặp Akai, hôn lễ sát nút rồi mà vẫn chưa mua được nhẫn, em thấy đáng thương quá nên chọn hộ anh ta. Lúc chọn được rồi để anh ta đi thanh toán thì em có thấy một chiếc nhẫn đá xanh tên là Tanzanite, xinh đẹp đến mức làm em nhớ tới bó hoa hồng xanh anh tặng em...

Gin nãy giờ lẳng lặng lắng nghe đột nhiên nghiêng đầu ngắt lời cô:

- Em thích nó?

Rovka hơi kinh ngạc, một nụ cười nối tiếp ngay sau đó.

- Đúng vậy, nhưng em nghĩ em cũng không dùng đến, nên đã không mua.

Gin ừ một tiếng, lại quay đầu tập trung lái xe. Được một lát, không thấy cô tiếp tục nói nữa, hắn mới liếc mắt sang.

Rovka cuộn tròn trên ghế phụ, thiu thiu ngủ. Ánh đèn đường ấm áp ngoài cửa đáp lên gò má cô dịu dàng, khiến nét mặt cô càng thêm êm ả.

Biết cô mệt mỏi, Gin hạ nhiệt độ điều hoà, giảm tốc độ để xe chạy êm hơn.

Nghĩ đến chuyện cô vừa nói lúc nãy, hắn rút điện thoại ra nhắn cho Vodka vài dòng.

Chỉ cần em muốn, tôi sẽ cho em.

Dù là bất kì thứ gì.

.

Nhân lúc dừng đèn đỏ, Gin vươn người qua nắm cần gạt hạ ghế xuống, Rovka thoải mái cựa quậy một chút, lẩm bẩm gì đó.

- Gin...

Nghe được tiếng thì thầm của cô, Gin mỉm cười, dịu dàng hôn lên trán người thương.

Một đường yên lặng.

.

Đôi lời: Chương sau là end ngoại truyện này để ra tiếp phần khác (bật mí sau), thêm tí H không mọi người? =)))))

Mà về vấn đề tiền bạc, chính Rovka cũng làm ra tiền, không phải chỉ tiêu tiền Gin không đâu nên mọi người đừng hiểu lầm nhé, từ từ sẽ rõ. Mình chỉ muốn làm nổi bật sự dung túng của Gin với cô ấy thôi :')