Song Eun Bi dường như hơi ngạc nhiên bởi đề nghị này, ngập ngừng hỏi: “ Có tiện hay không?”

Dường như đã quyết định cái gì, chuyện sau đó Song Woo Bin cũng nói chuyện trôi chảy hơn: “Không sao cả, bạn của anh cũng biết em, họ đều rất thương yêu em, nếu như gặp được em, có lẽ họ sẽ rất vui.” – Anh vốn định lại để thêm vài ngày, nhưng anh lại sợ sau đó mình sẽ lại tìm một lý do gì đó để kéo dài, thế nên anh mới quyết định thẳng thắn vào hôm nay, dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng đến.

Nghe nói đến những người bạn của anh trai, Eun Bi không khỏi bất giác nhớ đến những tấm hình trong album ảnh, suy nghĩ một lúc, cô bé nói: “Nếu vậy thì em đi!” – Cô bé cũng muốn nhìn thấy những người trong ảnh.

“Được, vậy ăn xong chúng ta đi!” – Dường như lại nhớ tới cái gì, Song Woo Bin lại nói: “Tình trạng của em vẫn chỉ có người trong nhà biết, vì vậy nếu lát nữa bọn họ có hành động gì thì em cũng đừng để trong lòng.”

Hành động gì là hành động gì. Tuy không hiểu ra sao, nhưng Eun Bi vẫn gật đầu.

Ăn xong, Eun Bi nhanh chóng lên thay một cái áo đầm màu trắng dài đến đầu gối, bên ngoài lại khoác cái áo dạ màu kem dài gần tới vạt váy, bên dưới lại mặc một cái quần bó màu đen, đi đôi bốt màu kem, làm nổi bật gương mặt trắng nõn và mái tóc xoăn màu nâu đỏ, trông cô bé như một con búp bê đáng yêu.

Song Woo Bin dắt tay Eun Bi ra xe, trong lòng lại suy nghĩ, quần áo của Eun Bi bây giờ là mang từ bên Anh qua, chỉ có một cái va li nên quần áo rất ít, vài ngày nữa anh phải dẫn Eun Bi đi mua sắm mới được.

Đoạn đường từ nhà đến Shinwa cũng chỉ tốn khoảng nửa tiếng lái xe, tới nơi, anh trực tiếp dẫn Eun Bi đi lên phòng nghỉ của F4.

Đứng trước cửa phòng, Song Woo Bin dừng lại, nói thật là lúc này anh hơi hồi hộp, cũng không biết sau khi nhìn thấy Eun Bi, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào, nhất là Ji Hoo.

Eun Bi đứng bên cạnh vẫn ngoan ngoãn im lặng, đợi cho Song Woo Bin làm công tác tư tưởng xong, liền đẩy cửa, nắm tay Eun Bi bước vào.

Cả phòng trống không.

Căn phòng chẳng có ai nên yên tĩnh một cách lạ thường, Song Woo Bin dẫn Eun Bi ngồi xuống ghế sô pha, sau khi nhìn tới nhìn lui, anh đã xác định trong phòng không có ai, liền cảm thấy khó hiểu.

Cầm điện thoại lên, gọi điện cho So Yi Jung, sau một vài hồi chuông, So Yi Jung cũng bắt máy: “Chuyện gì Woo Bin?”

“Tôi đang ở trường, thế nhưng không có ai cả, mọi người đi đâu vậy?”

“Ở trường?” – Giọng nói của So Yi Jung hơi ngạc nhiên: “Vì sao lại ở trường? Chẳng phải hôm qua đã nhắn tin cho cậu nói là hôm nay chúng ta sẽ đi New Celedonia sao?”

“Tin nhắn?”

“Đúng vậy, tối hôm qua tôi đã nhắn tin cho cậu rồi mà!”

Song Woo Bin suy nghĩ, tối qua anh vô cùng vui mừng vì Eun Bi trở về, nên làm hẳn một bàn tiệc thịnh soạn để ăn mừng, hình như không chú ý điện thoại cho lắm.

“Xin lỗi, tôi quên coi tin nhắn, thế bây giờ các cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang đi đón người, cậu ra thẳng sân bay đi, chúng ta sẽ đi bằng phi cơ riêng của Jun Pyo.”

“Được, tôi sẽ đến ngay!”

Cúp máy, Song Woo Bin nhìn sang Eun Bi: “Đi thôi, chúng ta ra sân bay.”

Eun Bi không hỏi nhiều, mà nhu thuận gật đầu, cũng may trên đường đi, Song Woo Bin cũng đã giải thích mọi chuyện cho cô bé nghe. Song Woo Bin cũng tính đợt này đi New Celedinia cho Eun Bi thư giãn luôn, không khí ở đó ấm áp hơn Hàn Quốc.

Cả hai nhanh chóng đến sân bay, Woo Bin dắt tay Eun Bi đi đến nơi đỗ máy bay, ở đó đã đứng trước 3 người, Yoon Ji Hoo cúi đầu xuống, một tay cắm vào túi quần, một tay ôm con gấu bông quen thuộc, So Yi Jung thì cà lơ phất phơ, bên cạnh là một cô gái trông khá trẻ, không đẹp nhưng cũng rất đáng yêu.

Khi nhìn thấy Song Woo Bin tới, còn dắt theo một người, nụ cười trên mặt So Yi Jung sâu hơn trước, anh bước đến gần, trêu chọc: “Ồ, thì ra đây là người khiến cho Woo Bin của chúng ta mấy hôm nay cứ thẫn thờ phải không?”

Vì Song Eun Bi đứng sau Song Woo Bin nên anh vẫn chưa nhìn thấy gương mặt, chỉ thấy thấp thoáng thân hình nhỏ bé, chỉ cao đến ngực Song Woo Bin, vì vậy lại nói: “Này! Cậu đổi khẩu vị à.”

Song Woo Bin thấy vẻ không đứng đắn của So Yi Jung, lại nhìn Ji Hoo vẫn đang cúi đầu không quan tâm đến mọi chuyện, cười khổ một cái, sau đó tránh sang một bên, kéo Eun Bi lên, chỉ vào So Yi Jung nói:

“Người này là So Yi Jung, một trong những người bạn của anh, cũng là cái tên thích nghịch đồ gốm trong ảnh ấy!”

Song Eun Bi nhìn người trước mặt, nhanh chóng nhớ đến gương mặt lem luốc trong ảnh, mỉm cười nói: “Em chào anh!”

So Yi Jung nhìn nhìn Eun Bi, nụ cười trên mặt dần cứng đờ, lại nhìn kĩ Eun Bi thêm một lần nữa, sau đó nở một nụ cười khó coi, nói: ‘Là do mắt tớ có vấn đề sao, vì sao lại cảm thấy cô bé này trông giống Eun Bi quá vậy?”

Vừa nghe thấy cái tên quen thuộc, Yoon Ji Hoo nãy giờ vẫn cúi đầu ngẩng lên, đưa mắt lại đây, cùng lúc đó, Eun Bi cũng dời mắt khỏi người So Yi Jung, nhìn sang người anh trai nãy giờ vẫn đứng im lặng kia.

Ánh mắt ấy, gương mặt ấy, mái tóc ấy đều rất quen thuộc, bao nhiêu lâu nay nó luôn xuất hiện trong những giấc mơ của anh, trong tâm trí anh. Bàn tay khẽ buông lỏng, khiến con gấu bông anh vẫn coi như báu vật kia rơi xuống đất, nhưng anh không quan tâm.

Yoon Ji Hoo từ từ bước tới gần Song Eun Bi, đây lại là mộng sao, đây là lần đầu tiên, anh mơ thấy hình ảnh Eun Bi trưởng thành, nếu lại là giấc mộng, anh mong rằng, giấc mộng này sẽ kéo dài một chút.

Eun Bi cảm thấy người kia vô cùng kì lạ, ánh mắt anh nhìn cô bé tràn đầy cảm xúc mà cô bé không biết phải miêu tả thế nào, anh từ từ bước đến gần, rồi bất ngờ giang hai tay ôm chầm lấy cô bé, anh ôm rất chặt, miệng còn thì thào kêu: “Eun Bi, Eun Bi, anh rất nhớ em!”

Nhớ…em. Chưa kịp để cho Eun Bi suy nghĩ, thì Yoon Ji Hoo đã đặt môi ngậm lấy môi cô bé, cái cảm giác mềm mại mà ướt át ấy khiến Eun Bi hoảng loạn, cô bé bắt đầu ra sức vùng vẫy, thế nhưng cánh tay ôm cô quá chặt, vì vậy không thể bứt ra được.

Ngay lúc này, Song Woo Bin cũng hồi hồn vì hành động của Yoon Ji Hoo, cả người dâng lên một cơn tức giận, anh lao đến, dùng sức gỡ cánh tay của Yoon Ji Hoo ra, kéo Eun Bi đầy hoảng sợ và bất ngờ ra phía sau, giơ tay lên, cho Yoon Ji Hoo một cú đấm:

“Cậu nghĩ cậu đang làm gì?”

Cú đấm thật mạnh khiến Yoon Ji Hoo khẽ lảo đảo, trên môi cũng chảy máu, cảm giác ê buốt nơi má trái khiến Yoon Ji Hoo hoàn hồn.

Đau. Vậy là không phải mơ sao? Ánh mắt Ji Hoo hoảng loạn tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Cô vẫn đang đứng đó, không biến mất, không mờ ảo như mọi lần, cảm giác mềm mại ở môi vẫn còn đó, tim Ji Hoo bất giác đập nhanh hơn mọi ngày, ánh mắt vẫn trân trân nhìn Eun Bi không dời.

“Eun Bi, em có sao không?” – Song Woo Bin đánh xong, liền quay sang em gái hỏi.

Song Eun Bi không biết hành động khi nãy có nghĩa là gì, thế nhưng cái cảm giác ấy khiến cho cô bé hơi bối rối, nghe thấy tiếng quan tâm của anh trai, Eun Bi lắc đầu, lại nhìn sang người kia, thấy người đó lại đang dùng ánh mắt không thể tin, vui sướng, hạnh phúc, nói chung là cảm giác rất phức tạp nhìn mình, cô bé nhanh chóng quay đầu sang nơi khác.

Lúc này, So Yi Jung mới tìm lại được tiếng nói của mình, anh không thể tin đươc thốt lên: “Eun Bi, cậu vừa gọi cô bé này là Eun Bi! Chuyện này là sao?”

Yoon Ji Hoo lúc này cũng bước lại đây, đôi mắt tham lam nhìn ngắm bóng dáng của Eun Bi, khi nghe thấy câu hỏi của So Yi Jung, ánh mắt anh liền trở nên thâm trầm nhìn sang Song Woo Bin, Yoon Ji Hoo không phải kẻ ngốc, một người từ khi 16 tuổi liền có thể hoàn toàn làm chủ Su Am, thì không thể là người tầm thường được. Anh nhanh chóng có những suy đoán trong lòng, vì vậy mà vẻ âm trầm càng thêm lợi hại.

Song Woo Bin nhìn hai người bạn tốt trước mặt, hít một hơi, sau đó nói hết mọi chuyện, từ chuyện chẩn đoán của bác sĩ 6 năm trước, cho đến quyết định giấu mọi người sự thật và chuyện Eun Bi tỉnh lại, cũng mất kí ức gần đây.

Nói xong, anh im lặng đứng đó. So Yi Jung không nhịn được, lại hỏi một câu: “Vậy nghĩa là Eun Bi không chết, chỉ là biến thành người thực vật mà thôi, bấy lâu nay, cậu luôn lừa chúng tôi?”