Cuối tháng 5, sau một kí thi căng thẳng, kì nghỉ hè của học sinh cũng tới. Đây là lần thi cử đầu tiên mà Eun Bi trải qua, lúc nới bắt đầu, cô bé cũng rất hồi hộp và lo lắng, thế nhưng kết quả xuất ra cũng không tệ.

Những môn tự nhiên điểm không được cao, chỉ vừa đủ điểm qua môn, thế nhưng những môn văn hóa như lịch sử, quốc ngữ và ngoại ngữ, Eun Bi đều trên 70 điểm, kết quả như vậy đã là rất khá, mọi người đều rất hài lòng.

Vào tháng đầu tiên của kì nghỉ hè, Eun Bi và Yoon Ji Hoo và cả ông nội Yoon lập tức liền bay sang Lon Don, lí do là ba mẹ Song sau khi vừa kết thúc thi học kì đã liên tục gọi điện và hối thúc Eun Bi sang chơi với họ.

Yoon Ji Hoo cũng nhân dịp này ra mắt với ba mẹ Song với tư cách là con rể tương lai. Vốn Song Ki Huyn không hề muốn con gái mình cứ thế bị người ta giành mất như vậy, thế nhưng mỗi khi  nhớ đến lúc Eun Bi vẫn còn bất tỉnh  và Yoon Ji Hoo đã vì Eun Bi mà đau khổ như thề nào, công thêm có ông nội Yoon đứng ra nói chuyện, thì không thể làm khó Yoon Ji Hoo được, dù sao cũng phải nể mặt cựu tổng thống chứ.

Bời vì ông cũng biết, ngoại trừ thằng nhóc này thì không còn ai đáng để ông yên tâm giao con gái cho, bởi vậy mà việc khi Eun Bi vừa 18 tuổi thì cả hai sẽ kết hôn cứ thế được mọi người thống nhất xong dưới sự khó chịu của Song Ki Huyn.

Thế nhưng khi Yoon Ji Hoo còn chưa kịp chúc mừng vì chuyện này đã thành công thì một chuyện khác đã xảy ra khiến họ phải quay về nước, lí do là Goo Jun Pyo bị tai nạn giao thông. Eun Bi và Yoon Ji Hoo sau khi nhận được điện thoại từ Song Woo Bin thì đã sắp xếp hành lí về Hàn Quốc, riêng ông  nội Yoon thì vẫn tiếp tục ở lại Lon Don chơi.

Xuống sân bay đã là buổi tối, Eun Bi và Yoon Ji Hoo liền đi thẳng tới biệt thự nhà họ Goo, Goo Jun Pyo đã ra viện ngày hôm qua.

Quản gia nhìn thấy hai người đã đi ra tiếp đón: “Cậu Ji Hoo và cô Eun Bi tới rồi, cậu chủ ở trên phòng.”

Yoon Ji Hoo gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tự đi lên, ông cứ đi làm việc của ông đi.”

Quản gia nghe vậy, cúi đầu một cái rồi đi ra, Yoon Ji Hoo nắm tay Eun Bi đi đến trước cửa phòng của Goo Jun Pyo.

Khi cả hai bước vào phòng, thì thấy trong phòng còn một người nữa, hơn nữa lại là người lạ. Yoon Ji Hoo chẳng thèm nhìn người dư thừa trong  phòng một cái, đi thẳng đến chỗ Goo Jun Pyo, quan tâm hỏi:

“Cậu không sao chứ?”

Goo Jun Pyo không trả lời mà ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn chằm chằm vào Eun Bi, e sợ nói: “Eun Bi, thiệt là em sao? Khi Woo Bin nói anh còn không tin, em thật không phải ma chứ?”

Eun Bi đang hiếu kì nhìn cô gái đang ngồi trong phòng nghe thấy lời nói của Goo Jun Pyo thì quay lại, bĩu môi nói: “Anh bị sao thế, tai nạn một hồi, bị xe đụng hư đầu óc à?’

Goo Jun Pyo đang lo sợ, sợ cô bé đứng trước mặt là quỷ, thế nhưng khi nghe cô bé này châm chọc mình, lập tức xù lông: “Nè! Em dám nói vậy hả? Anh là anh trai em đó!”

Sau đó quay sang nói với Yoon Ji Hoo: “Cậu quản con bé cho tốt vào!”

Yoon Ji Hoo không thèm để ý, lôi kéo Eun Bi ngồi xuống ghế: “Xem ra cậu không sao!”

Goo Jun Pyo cũng ngồi xuống đối diện hai người: “Anh thật không tin được, em thật sự còn sống!”

Eun Bi nhìn anh cười một cái: “Em đương nhiên là sống rất tốt, đâu như anh, tai nạn một cái là trở nên kì quái!”

Cô gái kia lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh Goo Jun Pyo, tỏ vẻ chủ nhà nói: “Thì ra hai người cũng là bạn Jun Pyo sao, xin chào, tôi là Jang Yoo Mi!”

Đối với người lạ, Eun Bi chưa bao giờ là người dễ gần, còn Yoon Ji Hoo thì luôn không để ý đến người khác, thế nên họ đều không có phản ứng gì với cô ta.

Jang Yoo Mi liền vẻ mặt lúng túng, Goo Jun Pyo thấy vậy, liền nói: “Nè, hai người nể mặt cái đi, đây là bạn gái anh đó!”

Eun Bi nghe vậy thì giật mình: “Bạn gái anh không phải chị Jan Di sao? Sao tự nhiên lại lòi ra cô này!”

Goo Jun Pyo nghe vậy thì sững sờ: “Em nói gì?”

Jang Yoo Mi thấy tình hình không ổn, lập tức chen vào: “Eun Bi có muốn uống nước ngọt không, để chị kêu người hầu làm.”

Eun Bi nhíu mày nhìn Jang Yoo Mi: “Chị là ai vậy, chúng ta thân nhau sau, không được gọi tôi là Eun Bi.”

Goo Jun Pyo lúc này liền quát: “Eun Bi!”

Goo Jun Pyo đột nhiên lớn tiếng khiến Eun Bi giật mình, từ khi tỉnh dậy đến giờ, chưa có ai nỡ la mắng cô bé, đôi mắt Eun Bi liền ướt, cô bé mếu máo nói: “Em đâu có nói sai, em đâu có quen cô ta, sao lại mắng em!”

Yoon Ji Hoo đau lòng ôm cô vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người: “Goo Jun Pyo, cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy hả?”

Goo Jun  Pyo khi vừa la xong cũng hối hận, giờ này liền áy náy nói: “Anh xin lỗi, Eun Bi! Đừng khóc nữa. Thế nhưng chị Yoo Mi dù sao cũng là bạn gái anh, em nói như thế nên anh mới…anh xin lỗi!”

Eun Bi nghe vậy, ngước mặt ra khỏi lòng Yoon Ji Hoo, nói: “Cô ấy là bạn gái anh, vậy chị Jan Di thì sao, anh không thích chị ấy nữa à,  thì ra anh là người hay thay lòng như vậy, em chán ghét anh Jun Pyo như vậy!”

Nói xong, Eun Bi chẳng thèm đợi Goo Jun Pyo nói gì, đứng lên chạy ra ngoài, Yoon Ji Hoo nhanh chóng đuổi theo, để lại Goo Jun Pyo trầm tư suy nghĩ về chuyện vừa rồi.

Jang Yoo Mi thấy vậy, nhanh chóng nói: “ Cái chị Geum Jan Di đó trước đây rất hay bám theo anh, còn tung tin đồn nói anh và cô ta đang quen nhau, vì thế anh rất chán ghét cô ta, sau khi không chiếm được anh thì cô ấy quay sang So Yi Jung đó thôi, có lẽ do Eun Bi vừa về nên không biết.”

Goo Jun Pyo nghe vậy, tuy vẫn còn hơi nghi ngờ, thế nhưng nhớ đến sự bảo vệ thân thiết mấy ngày nay của So Yi Jung với cô ta, cũng gật đầu.