Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—Âu Dương Khắc vốn muốn xem trò hay, hắn thậm chí còn bảo hạ nhân chuẩn bị một chén trà Thúy Trúc, hảo hảo mà cầm trong tay.
Trà Thúy Trúc, là loại trà tốt nhất ở Thái Hồ được hắn phát hiện gần đây, mỗi ngày đều uống. Trà Thúy Trúc này uống ngon nhất là khi còn nóng, nếu để trà nguội đi sẽ không nếm được hương vị thúy trúc.
Chỉ là hiện tại, chén trà nóng đặt ở trong tay, hắn nhất thời quên uống.
Âu Dương Khắc ngồi ở trước bàn, nheo mắt lại nhìn thiếu niên trên giường hô hấp bắt đầu hỗn loạn, đột nhiên cảm thấy, trà nóng là ở trong tay nhưng bị phỏng là tâm hắn.
Xà cùng mỹ nhân, là hai thứ không thể thiếu trong đời Âu Dương Khắc.
Hắn yêu xà, thích người đẹp, cho nên sẽ thường xuyên đem hai thứ này đặt chung ở một chỗ, hắn thuần dưỡng loài xà gấm này cũng là vì như thế. Bất quá loại chuyện này, mấy năm trước hắn đã chơi chán.
Không nghĩ tới, hôm nay nhìn thấy, sẽ làm hắn rung động.
Hai mắt thiếu niên bị che kín bởi đai lưng màu đen, nổi bật lên gương mặt trắng nõn, sau đó không biết là do nhục nhã hay là khó chịu mà xuất hiện một tầng hồng nhạt. Quần áo của thiếu niên bị xà làm cho lộn xộn, lộ ra thân thể đơn bạc nhưng không gây cảm giác gầy nhược.
So với thân thể nữ nhân mềm mại Âu Dương Khắc đã quen nhìn qua, thiếu niên có tứ chi thon dài thẳng tắp, ở tình huống cực độ khẩn trương, đường cong cơ thể tràn đầy thứ năng lượng tỏa ra mị lực câu dẫn, cực kì giống một con báo săn xinh đẹp.
Chỉ là con báo săn xinh đẹp ấy vốn nên ở trên thảo nguyên tùy ý chạy nhảy, lúc này lại bị xà quấn thân, không cách nào giãy giụa.
Tuy bị điểm huyệt, nhưng đầu có thể lay động, thiếu niên liều mạng ngửa đầu ra phía sau, cái cằm xíu xiu cùng cái cổ tạo thành một đường cong tinh xảo, cực kỳ giống tế phẩm thuần khiết muốn hiến tế cho Ma vương, làm cho người ta hận không thể nào nhào tới hung ác cắn cho một ngụm.
Ba con xà gấm chậm rãi du động trên người thiếu niên, màu vằn đen trên thân xà quấn quanh da thịt trắng nõn mê người, đối lập mãnh liệt ấy làm cho người ta dời không nỗi mục quang.
Lúc này, chắc là có một con xà gấm động đến chỗ mẫn cảm của thiếu niên, thiếu niên rốt cuộc nhịn không được rên rĩ một tiếng.
Âu Dương Khắc chỉ thấy yết hầu xiết chặt, cả người khát khô như đang đứng dưới ánh mặt trời gay gắt. Hắn lúc này mới nhớ tới trong tay còn cầm một chén trà, vô ý thức ngửa cổ uống hết, nước trà luân chuyển trong miệng một hồi, liền theo yết hầu chảy xuống, nhưng không có dập tắt được ngọn lửa trong ngực hắn, ngược lại còn làm cho nó bùng cháy mạnh mẽ.
Dương Khang thề, hai cuộc đời của y cộng lại, đều không có trải qua bất lực như vậy. Cho dù trước kia có gặp nguy hiểm, thậm chí là ở đời trước khi bị tai nạn xe cộ, cũng chỉ là trải qua trong nháy mắt. Hiện tại cảm giác của Dương Khang giống như là mình đang bị lăng trì, ăn đủ thống khổ.
Thân xà lạnh buốt tuy lúc đầu làm cho Dương Khang chán ghét, nhưng qua một thời gian dài lại trở thành thói quen. Chỉ là lân phiến ở bụng xà cọ phá da của Dương Khang, dịch nhờn trên thân xà lại dính vào miệng vết thương, gây nên cảm giác tê dại, vừa ngứa vừa đau.
Dương Khang bị điểm huyệt, muốn gãi cũng không được, loại cảm giác ngứa đến cực điểm nhưng không thể động thủ thật sự bức Dương Khang muốn điên rồi.
Dương Khang cũng đoán được, trò này là do Âu Dương Khắc phát minh ra để đùa giỡn cơ thiếp của hắn. Bất quá sau khi Dương Khang tự mình thử qua, không khỏi phỉ nhổ, loại phương pháp ngược đãi này tuyệt đối sẽ không khơi mào khoái cảm của con người, ngược lại sẽ hành hạ chết người.
Vừa mới nãy Dương Khang còn oán hận Âu Dương Khắc lấp kín miệng của mình, khiến cho Dương Khang không thể mở miệng mắng hắn, nhưng lúc này Dương Khang lại muốn cảm tạ hắn, nếu không Dương Khang không cách nào tưởng tượng được mình sẽ nói ra lời cầu xin nào. Đến lúc đó thực dọa người a.
Thân thể Dương Khang căn cứng, ngay từ đầu còn sợ xà này sẽ cắn người, nhưng một lát sau liền biết được ba con xà gấm này đã được thuần hóa, chỉ quấn người làm cho hít thở không thông, nó tham luyến cơ thể ôn hòa của con người, quấn quanh tứ phía.
Dương Khang bị lăn qua lăn lại như vậy, liền ra một thân mồ hôi, xà này lại thích cảm giác nhớp nháp, càng điên cuồng quấn lấy.
Ngứa quá!
Dương Khang nhịn không được nức nở lên tiếng, thầm mắng xú tiểu tử Quách Tĩnh như thế nào còn chưa trở lại cứu mình?
Dựa vào! Xem mình lần sau như thế nào chỉnh chết Âu Dương Khắc!
Dương Khang hiện tại trong miệng bị nhét Thông tê địa long hoàn, nghiến răng nghiến lợi không được, thậm chí ngay cả cắn răng lực đạo lớn một chút đều không được, Dương Khang sợ đem hạt châu tránh độc trân quý này cắn nát.
Nhưng hạt châu này không phải là của mình, quý trọng như vậy làm gì a?
Xong rồi, tính tình tham tài đời này sẽ hại mình a!
Dương Khang đang nghĩ chuyên loạn thất bát tao dời để đi lực chú ý của mình, lại đột nhiên cảm giác được giường lún xuống, một cái lạnh buốt giống như xà chạm lên ngực của y.
Khi Dương Khang ý thức được đó là tay của Âu Dương Khắc, hận đến cơ hồ muốn đem hắn ăn sống nuốt tươi.
Y lần trước đâu có lợi dụng người gặp khó khăn mà sỗ sàng như vậy a? Tiểu tử này dám đối với mình động thủ động cước?
Dương Khang còn chưa kịp phản ứng, bỗng nghe được một tiếng sưu, cả người Âu Dương Khắc trực tiếp đè lên người Dương Khang, biến cố đột nhiên này làm cho ba con xà gấm hoảng sợ mà chạy trốn.
Cảm thấy có người đem Âu Dương Khắc bị hôn mê kéo đi, sau đó trở lại đem đai lưng bịt trên mắt Dương Khang tháo xuống.
Hô, Dương Khang nhẹ nhàng thở ra, đang muốn phàn nàn với tiểu tử Quách Tĩnh mấy câu ngươi tới thực chậm, nhưng sau khi khôi phục lại quanh minh, xuất hiện trước mắt là tuấn nhan có chút hả hê của Hoàng Long.
Dương Khang dứt khoát nhắm mắt lại.
“Phốc, không muốn được ta cứu a? Yên tâm, tuy ta không thích ngươi, nhưng là đệ tử đảo Đào Hoa, làm sao có thể để mặc cho người khác khi dễ?”
Hoàng Long một bên nói, một bên thử giải huyệt cho Dương Khang.
Trong miệng Dương Khang bị nhét gì đó, không có biện pháp cãi lại. Thực tế Dương Khang cũng không muốn cho Hoàng Long chú ý tới trong miệng mình có một hạt châu tránh độc trân quý, cho nên đem mặt quay sang một bên.
“Còn không cảm kích a!”
Hoàng Long thấy thế lại đổi vài câu, bất quá hắn xác thực là không thể mặc kệ Dương Khang, đảo Đào Hoa tối tốt đẹp chính là có truyền thống bao che khuyết điểm, tuy hắn cùng Dương Khang bất hòa, nhưng không thể nhìn ngoại nhân khi dễ Dương Khang.
Chờ Hoàng Long thử đến lần thứ năm, cuối cùng cũng giải được huyệt cho Dương Khang.
Hoàng Long nhìn Dương Khang từ trên giường nhảy xuống, hướng Âu Dương Khắc đang hôn mê trên mặt đất đánh tới, vội vàng nói:
“Uy, có thể trả thù, người đừng đánh chết hắn. Thúc phụ của hắn không phải nhân vật bình thường a.”
Dương Khang dõng dạc nói:
“Yên tâm, ta chỉ lấy lại đồ bị hắn cướp thôi.”
Vừa nói vừa không chút khách khí mà đem đồ trong ngực Âu Dương Khắc nhét vào ngực mình. Nương theo quần áo đưa lưng về phía Hoàng Long, Dương Khang tranh thủ né tầm mắt của hắn.
Hắc hắc, có Cửu âm chân kinh bằng tiếng Phạn này, bị xà quấn một lát coi như đáng giá. Dương Khang vỗ vỗ ngực, nhịn không được mở tiếu dung.
“Đúng rồi, người vào đây bằng cách nào?”
Dương Khang quay người lại, hồ nghi nhìn về phía Hoàng Long.
“Đi theo các ngươi cùng trà trộn vào, sau đó cùng tiểu tử Quách Tĩnh đưa Trình đại tiểu thư ra ngoài. Kỳ thật nhà của Trình đại tiểu thư cũng ở gần đại viện tri huyện a! Ta thấy Quách Tĩnh không quay lại cứu ngươi, cho nên phóng tâm mà chạy về đây một chuyến.”
Hoàng Long nghiêng đầu, không đứng đắn cười, làm cho người ta phân không rõ thực giả.
“Hắn xảy ra chuyện gì?”
Phản ứng đầu tiên của Dương Khang là Quách Tĩnh bị đối thủ lợi hại chặn đường.
Thấy Hoàng Long không trả lời, Dương Khang muốn xông ra ngoài.
“Ai nha nha, từ từ nào, đi theo ta!”
Hoàng Long vội vàng ngăn Dương Khang lại, dẫn đầu từ cửa sổ nhảy xuống.
“Nhớ rõ đi theo bước chân của ta.”
Phía bên ngoài cửa sổ là hồ nước, Dương Khang giật mình khi nhìn thấy Hoàng Long nhảy xuống, vừa mới do dự Cửu âm chân kinh trong ngực có thể bị dính nước, nhưng thấy Hoàng Long rõ ràng là giẫm trên mặt nước, từng bước một đi về phía trước, giống như là có võ công cao cường.
Dương Khang lúc đầu là sững sờ, sau đó mừng rỡ, đề khí đuổi theo. Đại khái là ở dưới nước có cọc gỗ.
“Hi, ta lần trước tới nơi này chơi, phát hiện có một lão nhân biểu diễn Lăng ba vi bộ trên hồ nước, ta mới không tin võ công hắn cao như vậy, cẩn thận nghiên cứu một lát, ta phát hiện hiện nguyên lai có cọc gỗ ở dưới đáy nước.”
Hoàng Long mang theo Dương Khang lướt qua hồ nước, đắc ý cười.
“Từ cửa nam đại viện đi ra ngoài, tòa nhà phía đông chính là Trình gia. Ngươi đi đi.”
“Đa tạ.”
Dương Khang lòng nóng như lửa đốt, cũng không nói thêm lời nào, đi giống như chạy.
Hoàng Long chọn mi nhìn thân ảnh Dương Khang lẩn vào rừng sâu, sau đó quay lại nhìn phòng nhỏ trên hồ nước, trên mặt cười tà, liền xoay người giẫm lên cọc gỗ dưới nước quay trở lại.
————————————–
Dương Khang không biết Hoàng Long sẽ quay lại lăn qua lăn lại Âu Dương Khắc, bất quá nếu như Dương Khang biết, cũng sẽ không ngăn cản.
Trong đầu Dương Khang bây giờ chỉ có hình ảnh Quách Tĩnh cùng người ta đánh nhau đến sống chết.
Có thể là ai? Hắc phong song sát? Hay là Âu Dương Phong?
Vừa nghĩ tới Quách Tĩnh có thể bị thương, tâm Dương Khang như bị dao cắt, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Dương Khang xuất sử khinh công nhanh nhất của mình, leo tường ra khỏi đại viện, phi người bay lên nóc nhà Trình gia.
Sau đó, Dương Khang thấy, ở trong sân Trình gia, vây quanh một đám người.
Ở chính giữa, là một vị lão giả, Trình Dao Ca dìu lấy lão, mỹ nhân xấu hổ nhìn Quách Tĩnh trước mặt.
Cũng không có bất luận cái gì đánh nhau, người chung quanh hòa hợp êm thấm, âm thanh khen ngợi không ngừng.
Từ góc độ của Dương Khang có thể thấy được, trên mặt Quách Tĩnh không có biểu tình gì. Vẻ mặt ấy có ý nghĩa gì?
Quách Tĩnh không có đi tìm y, mà lại ở trong này.
Mỗi lần, mặc kệ y ở nơi nào, Quách Tĩnh đều có thể tìm được y.
Lần này, Quách Tĩnh biết rõ y ở đâu, nhưng không có đi tìm.
Tâm Dương Khang trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Dương Khang biết, cho dù y có quyết định cùng Quách Tĩnh ở một chỗ, tất cả khó khăn đều có lo lắng qua một lần, nhưng ở sâu nhất trong nội tâm cũng có bất an.
Bởi vì Quách Tĩnh từ nhỏ đến lớn, đều không có tiếp xúc qua nữ hài tử.
Vạn nhất, tình yêu say đắm của Quách Tĩnh đối với y, kỳ thật chỉ là phân biệt không được đâu là thân tình, đâu là tình yêu?