Không bao lâu mẹ Cố đã xuất viện về nhà tịnh dưỡng. Cố Cảnh Ngôn và Mạc Cẩn không cần phải chạy đi chạy lại nữa. Tuy nhiên Cố Cảnh Ngôn vẫn thường xuyên bị mẹ Cố gọi điện bảo dẫn Mạc Cẩn đến Cố gia ăn cơm.

Cuộc sống của Mạc Cẩn lại trở về bình thường. Hằng ngày đi làm đều bị ông chủ kêu vào phòng làm việc quấy rối. Thỉnh thoảng lại đi ăn cùng với Thúy Thúy và đi thăm Ôn Hinh. Xế chiều hai người họ cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà nấu cơm. Buổi tối là khoảng thời gian hai người ân ái.

Cuộc sống mỗi ngày của Mạc Cẩn đều trải qua như vậy, vừa đơn giản lại vừa hạnh phúc.

Một tháng thực tập trôi qua thật nhanh. Ngày khai giảng đã đến, Mạc Cẩn đã là sinh viên năm tư rồi. Nhưng mà ai nấy cũng biết sinh viên năm cuối thường ít khi đến trường, bởi vì phần lớn họ đều ra ngoài làm việc hoặc bận rộn đi thực tập.

Cho nên Mạc Cẩn vốn đã bị giai cấp tư sản mua chuộc, nay càng không muốn bỏ qua nơi ở thoải mái như thế mà trở về ký túc xá eo hẹp kia. Hơn nữa cô vẫn tiếp tục công việc làm trợ lý thư ký. Nói cách khác, cô chính là bị người nào đó lấy công việc trực tiếp mua chuộc.

Diệt Tuyệt lão sư không hiểu chuyện, khi nghe tin còn vui vẻ rất lâu, còn tưởng đâu học trò của mình giỏi đến mức vẫn chưa chính thức tốt nghiệp mà đã được một doanh nghiệp nổi tiếng như thế tuyển dụng, khiến ông rất đắc ý, báo hại Mạc Cẩn xấu hổ không dám gặp mặt ông. Cứ thế này liệu cô có bị xem như người dùng sắc đẹp để mưu cầu danh lợi không?

Đương nhiên cô bạn học Thúy Thúy cũng đồng thời được tuyển chọn.

Mạc Cẩn còn nhớ lúc cô quyết định thẳng thắn nói rõ mọi chuyện, mời Thúy Thúy ăn cơm. Khi Thúy Thúy nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn, quả thật về mặt của cô ấy như nhìn thấy quỷ vậy. Miệng há hốc suốt cả buổi, một câu cũng không nói ra được, mãi nửa ngày trời mới thốt lên ba chữ “tổng giám đốc”.

Còn Cố Cảnh Ngôn giống như thấy vẫn chưa doạ cô đủ, cười thân thiết tự giới thiệu với Thúy Thúy rằng:

- Xin chào, tôi là Cố Cảnh Ngôn, là bạn trai kiêm người sống chung với tiểu Cẩn.

Đương nhiên là sau khi nói xong câu đấy anh bị Mạc Cẩn đánh cho một cái. Sau khi Thúy Thúy tiêu hóa thông tin tức giật gân này, cô chợt nhớ lại cuộc nói chuyện ở nhà ăn tại công ty ngày hôm đó, cô lập tức hỏi Mạc Cẩn:

- Thì ra hôm đó cậu không phải nói đùa!

Mạc Cẩn gật đầu cười vô tội:

- Tớ không hề nói đùa, chỉ là cậu không tin mà thôi.

Thấy vẻ mặt như nuốt hận của Thúy Thúy Mạc Cẩn cười vô cùng vui vẻ.

- Cậu với Ôn Hinh đều giống nhau, giấu kín như bưng. Hừ!!

Mạc Cẩn lập tức xin lỗi. Việc cô giấu giếm sự thật với bạn tốt là cô không đúng, cho nên cô thực sự rất sợ Thúy Thúy tức giận. Lúc này Cố Cảnh Ngôn ngồi bên cạnh mới mở miệng:

- Việc này không thể trách tiểu Cẩn được. Là lỗi của tôi.

Nhưng Cố Cảnh Ngôn còn chưa kịp nói xong đã bị Thúy Thúy ngắt lời:

- Haha chuyện này không liên quan đến tổng giám đốc! Không hề liên quan! Tổng giám đốc không cần phải để trong lòng, tôi không có ý trách móc gì ai đâu.

Mạc Cẩn vừa muốn nổi giận lại vừa buồn cười, trừng mắt nhìn cô bạn của mình đang làm bộ làm tịt kia, lại liếc nhìn Cố Cảnh Ngôn đang cố gắng nhịn cười, cảm thấy thật không thể nói nên lời.

Có điều Thúy Thúy thật sự không để trong lòng. Sau đó cô cũng không nhắc lại việc này. Tuy nhiên đôi khi cô không nhịn được lại chọc ghẹo Mạc Cẩn một chút:

- Dì họ của cậu cũng được quá chứ!

- Haha, quá khen, quá khen! - Mạc Cẩn chỉ cười trừ ứng phó cho xong.

Còn Ôn Hinh khi nghe chuyện, phản ứng của cô khá bình tĩnh. Mãi đến khi Mạc Cẩn nói hết cô mới cười tươi nói:

- Thật ra sau hôn lễ Tư Đồ Ý đã có nói cho tớ biết rồi.

- Hả? Tư Đồ Ý đã biết rồi? – Lần này đến phiên Mạc Cẩn giật mình.

Ôn Hinh khẽ gật đầu:

- Anh ấy đã biết rồi! Chính anh ấy đến đưa thiệp mời cho Cố Cảnh Ngôn và bảo anh ta đến dự hôn lễ - Ôn Hinh còn chưa nói chìa khóa phòng nghỉ của Mạc Cẩn là do Tư Đồ Ý chuẩn bị cho Cố Cảnh Ngôn.

Cuối cùng Mạc Cẩn cũng biết đầu đuôi sự việc, cô tức anh ách nói:

- Tớ biết ngay là tên mặt lạnh hẹp hòi đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tớ mà!!

Là bà xã của hắn chạy đến ngủ với cô, đâu phải là cô muốn cướp bà xã của hắn. Người đàn ông này quả là nhỏ mọn. Mạc Cẩn thầm nhủ trong lòng: Từ nay về sau chọc ai cũng được, ngàn vạn lần không được chọc đến tên đàn ông nhỏ mọn họ Tư Đồ đó.

Nhìn Mạc Cẩn tức giận như vậy, Ôn Hinh không hề lo lắng, cũng cảm thấy không cần khuyên gì cô bạn. Dù sao hiện tại cậu ấy hạnh phúc là tốt rồi. Tuy rằng vẫn còn chưa qua cửa ải của mẹ nuôi và mẹ cô, nhưng cô cảm thấy sẽ không có vấn đề gì cả. Bà mẹ khó tính của cô cuối cùng cũng đã chịu chấp nhận Tư Đồ Ý rồi. Mẹ nuôi dịu dàng như vậy chắc sẽ không làm khó dễ gì Cố Cảnh Ngôn đâu.

Tuy rằng hai người phụ nữ kia đều rất có ác cảm với các thiếu gia con nhà giàu, nhưng Ôn Hinh biết họ còn quan tâm đến hạnh phúc của con gái mình hơn cả những người đàn ông kia nữa.

- Cậu định giấu mẹ nuôi chuyện này đến khi nào? Cả mẹ tớ cũng sẽ biết. Bà ấy còn lợi hại hơn cả mẹ nuôi nữa.

- Cảnh Ngôn nói tết này sẽ cùng tớ trở về.

Dù sao thì Cố Cảnh Ngôn cũng đã đồng ý, cho dù có đánh có mắng anh đều sẽ nhận hết. Mạc Cẩn không cần phải lo lắng vấn đề này. Ngược lại, cô lại cảm thấy hứng thú với phần bụng nhô lên tròn trĩnh của Ôn Hinh hơn. Cô đưa tay xoa bụng Ôn Hinh nhẹ nhàng nói:

- Bé con, là mẹ nuôi đây. Con phải nhớ kỹ đấy, phải ngoan nhé, nếu con là con trai thì sau này phải làm con rể của mẹ, còn là con gái thì mẹ hỏi cưới con về làm dâu của mẹ chịu không? Bé con không trả lời, mẹ nuôi xem như con đã đồng ý rồi nha.

Mạc Cẩn càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không ngờ rằng lời nói đùa này về sau lại là khởi đầu của một chuyện tình khác. Tuy nhiên đó là chuyện của đời sau.

Ôn Hinh nghe cô nói mà không nhịn được cười cũng vui vẻ nói đùa:

- Mùa Hè năm sau là có thể biết được nó là con dâu hay con rể của cậu rồi. Nhưng mà cậu cũng phải nhanh nhanh sinh một đứa mới được!

Mạc Cẩn đỏ mặt, còn Ôn Hinh thì nở nụ cười.