Có thẻ phòng, đương nhiên có thể thuận tiện vào phòng tìm người.

Sau khi đến cửa phòng, Yến Thiên thuận miệng hỏi: "Là người như thế nào?"

Vân Nguyệt do dự một lúc: "Người sản xuất trong đoàn."

"Một nhà sản xuất nhỏ mà bản lĩnh lớn như vậy?"

Cô mím môi, bản lĩnh của nhà sản xuất có lớn hay không, quyết định bởi năng lực của người bị áp bức, người mới như cô, đương nhiên tránh không khỏi việc bị xem thường.

"Nhân phẩm của hắn thật không tốt." Cô chậm rãi trần thuật: "Bên cạnh em còn rất nhiều người mới bị chiếm tiện nghi."

"Em thì sao."

"Em... Không có."

Người khác bị chiếm bao nhiêu tiện nghi cũng không phải chuyện của anh, quan trọng là bản thân cô.

Yến Thiên nhíu mày đầy cảm xúc: "Rốt cục là có hay không."

Vân Nguyệt nghĩ một lúc: "Chỉ có một lần muốn chạm vào em... Nhưng mà em nhanh chóng tránh được, chỉ bị sờ vào ống tay áo."

Đối với phương diện này cô cảnh giác hơn, người rất thấp thỏm, sẽ không cho người khác cơ hội chiếm tiện nghi.

Lời nói ôn hòa thản nhiên, không phải rất để ý, ai mà không biết sờ một chút vào ống tay áo, đã chạm vào giới hạn rồi, không tính là không có khả năng.

Vân Nguyệt thì đang do dự, biết công việc anh bình thường bận rộn, gia tộc có rất nhiều chuyện đợi anh đi giải quyết, buổi tối không ăn cơm mà đi đón người đã khiến cô băn khoăn, bây giờ lại vì chuyện nhỏ này---

Có phải là quá làm phiền người khác rồi không.

Người đàn ông trước mặt hiển nhiên không nghĩ như vậy, lấy tấm thẻ trong tay cô mở cửa, không biết có phải Vân Nguyệt cảm giác sai hay không, ngay khoảnh khắc mở cửa nghe thấy âm thanh nắm chặt tay, nhưng sắc mặt anh nhẹ như mây giống như không có chuyện gì xảy ra cả.

Sau khi mở cửa, căn phòng vừa hay sáng đèn.

Tuy nói là phòng bình thường, mọi phương diện đồ vật đề hiện ra sự cao cấp, chỉ là không quá lớn, sau khi người bước vào, nhìn một lúc liền đại khái hiểu rõ tình huống bên trong.

Bên trong không người.

Vân Nguyệt chắc chắn không phải là kiểu người sẽ cầm thẻ mở cửa bước vào phòng, lúc này đi theo sau Yến Thiên hình như cũng có cảm giác an toàn, tùy ý đánh giá căn phòng sơ qua một chút: "Hình như không có người..."

"Vẫn chưa đến."

Yến Thiên ngược lại không gấp, ra ban công đi một vòng, vẫn như cũ không thấy người, đồ dùng trong phòng không có dấu vết đã sử dụng, có thể là do người còn chưa đến.

Những nơi cần tìm đều đã tìm qua, còn lại nhà vệ sinh cũng không bỏ qua, nhìn anh đi vào, Vân Nguyệt chỉ có thể cùng đi qua đó.

Trong nhà vệ sinh không có dấu vết nước chảy, về cơ bản có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng người vẫn chưa xuất hiện, đợi thêm một lát nữa có thể sẽ gặp được rồi.

Biết là như vậy, nhưng Vân Nguyệt không muốn anh bị loại chuyện này mà chậm trễ thời gian, bản thân cô tự xử lý là được. Lúc ở nước ngoài không phải là chưa từng gặp qua loại chuyện này, một số người đàn ông đáng khinh tự xưng là tiền bối, luôn tìm cách chèn ép người mới là nữ, có thể trước đây Vân Nguyệt ở nhà họ Yến đã từng nếm qua giáo huấn, nên ở bên ngoài, sẽ không để cho bản thân chịu thiệt thòi, có lúc anh Triệu còn nói cô giống như một con nhím, mặc dù nhỏ nhắn yếu đuối nhưng không dễ chọc vào.

Không gian nhà vệ sinh không lớn, ở trong đó không bao lâu, Vân Nguyệt thuận tiện rửa tay, vừa lúc đó nghe thấy ngoài cửa có tiếng mở cửa.

Người đến rồi.

Động tác rửa tay của Vân Nguyệt chậm lại nửa nhịp, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng vẫn luôn có một loại cảm xúc không thể nói ra, cảm giác được người khác che chở là thứ mà từ nhỏ cô vẫn luôn tham lam muốn có. Từ khi có thể nhận thức cô đã sống ở trong cô nhi viện, người dì viện trưởng rất tốt, nhưng đa số nội tâm của những đứa trẻ nơi đó là cô độc và bất an, có lẽ không có ý xấu nhưng sợ mạnh hiếp yếu là một hiện tượng tồn tại cơ bản, từ nhỏ cô đã quen với việc nhìn ánh mắt của người khác mà sống.

Cô có ngốc không, kỳ thật không tính là ngốc, lúc nhỏ sau khi cô đã từng trải qua vô số lần đói bụng, cũng hiểu được làm thế nào cướp được đồ ăn trước giờ ăn cơm. Khi cha mẹ nuôi đến cô nhi viện lựa chọn đứa trẻ thích hợp, cô ăn mặc chỉnh tề và ngoan ngoãn nghe lời nhất, vậy nên lập tức được lựa chọn mang đi, thoát ra khỏi cuộc sống tranh cướp miếng ăn.

Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu cũng không hề dễ dàng. Nhà cha mẹ nuôi cũng nghèo như người khác, cho dù không đói bụng, so với cô nhi viện mà nói thì ăn mặc cũng không tốt hơn bao nhiêu, Vân Nguyệt vẫn còn nhớ, cô từng vì giặt quần áo, không cẩn thận làm đổ một lượng xà phòng cỡ một ngón tay, mà bị mẹ nuôi dùng dép đánh tới mức suýt ngất.

Đây cũng là nguyên do cô kinh ngạc sau khi cô đến nhà họ Yến nhìn thấy Yến Thiên đập nát bình hoa mấy chục vạn mà không có một lời trách móc nào, cô cho rằng, tất cả những đứa trẻ phạm sai lầm, đều bị trừng phạt thích ứng.

Một đứa trẻ trời sinh chưa từng được yêu thương, bị sự ôn nhu như nước của Yến Nam Phong hấp dẫn, hợp tình hợp lý, chỉ là lúc đó Vân Nguyệt không rõ ràng, thứ bản thân mình tham lam muốn có là gì.

Bất quá là sự chăm sóc của người nhà.

Giống như bây giờ, Yến Thiên đứng trước mặt cô, loại cảm giác rất lâu rồi chưa cảm nhận được lại xuất hiện rồi.

"Chu Chu."

"Vân Nguyệt."

"Tiểu Vân Nguyệt." 

Người đàn ông gọi ba tiếng liền, Vân Nguyệt mới hoàn hồn trở lại, vòi nước đang chảy ào ào, cô nhẹ nhàng "a" một tiếng: "Gì vậy."

Cô ngước đầu nhìn xung quanh trước mặt, Yến Thiên cười nhẹ: "Em vừa này cứ luôn nhìn anh."

"...Có sao."

"Em không biết sao."

"..."

Thấy ánh mắt cô trốn tránh, bộ dạng hai má ửng đỏ, không khỏi khiến cho người ta nghi ngờ vừa nãy đang động tâm tình gì.

Thời gian hai người ở trong nhà vệ sinh khá lâu, người bên ngoài không nghe thấy cuộc nói chuyện, chỉ mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy.

Âm thanh này khiến người khác sơ bộ phán đoán rằng bên trong có người đang tắm, mà người có thể vào phòng này, ngoại trừ Vân Nguyệt, còn có ai?

Sau khi phán đoán được kết quả này, trong lòng sản xuất mừng rỡ, hơn nữa một chút cũng không ngoài ý muốn, đối với kết quả đã được dự liệu trước này, hắn đã không phải là lần đầu dùng chiêu này để lừa gạt nữ diễn viên, thủ pháp cực kỳ điêu luyện thuần thục, hắn ta lúc này to gan đi đến cửa nhà vệ sinh.

"Cô đang bên trong tắm rửa sao?"

"Tôi biết ngay Vân Nguyệt tiểu thư là người hiểu biết rộng, biết như thế nào là đánh đổi."

"Cô yên tâm, qua đêm nay rồi, tôi sẽ không bạc đãi cô, nếu như cô biểu hiện tốt, chúng ta còn có thể hợp tác lâu dài."

Sau khi nói xong điều kiện, trong tâm tư nhà sản xuất hiện ra những suy nghĩ háo sắc, mỹ nhân trong ngành này khá nhiều, nhận được sự công nhận lại quá ít, cũng may mắt nhìn của hắn tốt, sớm đã chọn cho mình một người, bằng không qua vài năm nữa chỉ còn lại đồ thừa của người khác.

Miệng hắn vừa nói những lời dơ bẩn, một bên dùng tay mở cửa, gấp gáp mở cửa ra, trong miệng còn lầm bà lầm bầm: "Tiểu mỹ nhân của tôi--"

Bốp--

Mắt còn chưa kịp nhìn, trên khuôn mặt đáng khinh của nhà sản xuất đã bị in dấu giày của người đàn ông, dưới tác động của trọng lực, hắn không kịp né tránh, bị đá lùi về sau mấy bước, trực tiếp ngã thẳng xuống đất.

Phản ứng của đối phương nhanh đến nỗi hắn không thể tưởng tượng, còn chưa kịp đứng dậy, chiếc giày da thủ công đó đã nằm vững vàng trên cổ--

Yên Thiên vóc dáng cao, dẫm nát người dưới chân, che khuất ánh sáng của ngọn đèn trên đầu, nhìn từ góc độ của người phía dưới giống như là sát thủ đột nhiên xuất hiện, không giấu được lửa giận trong người, ẩn ẩn hiện hiện bên ngoài, ánh mắt anh lạnh lẽo không chứa một chút độ ấm nào, giống như khối băng từ trên cao nhìn xuống người khác.

Nhà sản xuất  không quen biết nhiều, ấp a ấp úng: "Cậu... Cậu là ai..."

Yến Thiên không chút để ý: "Cha ông đó."

"..."

Lực của anh mạnh đến không thể tin được, người đàn ông trưởng thành bị áp chế đến nỗi không hề có sức phản kháng, thậm chí dần dần toát mồ hôi lạnh, sợ cổ của bản thân sẽ bị một chân đạp gãy, giọng điệu yếu ớt, thương lượng nói: "Tôi, không quen biết cậu, cậu làm sao lại ở đây."

Sự tình đến nước này, đại khái có thể đoán ra được bản thân đã đắc tội với người nào trong ngành, trước mắt biện pháp tốt nhất là bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, liều mạng cầu xin tha thứ trong tuyệt vọng.

Thái độ hèn mọn kia, hoàn toàn không giống với hành động ngồi trên bàn ăn đưa thẻ phòng cho Vân Nguyệt.

Ngược lại giống với những kẻ khốn nạn như đúc, khiến người khác buồn nôn, bàn tay heo kia bấu trên mặt đất, bởi vì quá căng thẳng mà dần dần run rẩy.

Tầm mắt của Yến Thiên thoáng dừng lại trên bàn tay người này.

Giây tiếp theo, trong phòng liền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Vân Nguyệt đứng trước cửa nhà vệ sinh bị âm thanh này dọa cho sợ, sau khi sững sờ hai giây rồi nhìn lại, từ trước đến nay Yến Thiên làm việc quyết đoán lưu loát, duy nhất không có chừng mực, không phải cô không lo lắng người này có thể bị gi ết chết ngay tại chỗ hay không, đặc biệt là khi lúc anh xuống tay là quay lưng về phía cô, tựa hồ như không muốn để cô nhìn thấy.

Cô nhẹ giọng mở miệng: "Em buồn ngủ rồi, chúng ta về nhà đi."

Âm thanh rất nhỏ, chìm trong âm thanh kêu gào thảm thiết của người đàn ông đáng khinh, nhưng Yến Thiên vẫn nghe thấy, liếc mắt nhìn về phía cô, ánh đèn ấm áp vẫn như cũ không lấn át được sự hung ác nham hiểm trong gương mặt anh tuấn, chỉ khi đối mặt với cô, đôi mắt ấy mới hiện ra vẻ ôn hòa hiếm thấy.

Vân Nguyệt bước nhanh qua đó với từng bước nhỏ, lúc đi ngang qua liếc mắt nhìn người trên mặt đất, tay heo của hắn hẳn là bị giày của người đàn ông dậm gãy rồi, bằng không sẽ không kêu đến thảm thiết như vậy.

Tới cửa, vài người phục vụ đã đứng sừng sững ở đó.

Bọn họ lễ phép chào hỏi: "Xin chào, cho hỏi có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không..."

Cho dù cách âm tốt đến đâu, tiếng kêu thảm thiết kia cũng không thể nào che dấu được, khách sạn sợ xảy ra chuyện, vậy nên cử người đến xem xem, nhưng không ngờ tới, người đứng trước mặt họ chính là ông chủ của bọn họ.

Sau khi nhận ra, nhóm người phục vụ kinh ngạc sửa lời: "Nhị, nhị thiếu gia."

Âm thanh này làm cho ý thức đau đến mơ hồ của người đàn ông đáng khinh té trên mặt đất nhúc nhích không thể không nghe thấy được, cứ như là đang nằm mơ, nhị thiếu gia? Vị tổ tông nhà họ Yến sao, hắn gây rối với người ta lúc nào vậy?

Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, không phải là chưa nghe qua một khi chọc tới tổ tông người nhà họ Yến sẽ có kết cục gì, mà hắn hiện tại, đừng nói tới tiền đồ gì nữa, còn giữ lại được cái mạng nhỏ này, đã xem như may mắn rồi.

Sợ đối phương sẽ lại gây rắc rối, hắn giả vờ hôn mê.

Người nhắm mắt lại, liền tránh được rất nhiều rắc rối.

Yến Thiên nhẹ giọng phân phó với phục vụ: "Xử lý nơi này một chút."

"Dạ vâng..." Da đầu người phục vụ cứng đờ, trong lòng có chút run sợ.

Cảnh tượng ngoài ý muốn trước mắt khiến bọn họ kinh ngạc, cũng không chú ý đến bên cạnh nhị thiếu gia còn có một mỹ nhân mình hạc xương mai, với đôi mắt hơi ướt mở to, dưới ánh đèn có vẻ nhỏ bé và mỏng manh.

Đại khái Vân Nguyệt có chút bị dọa cho sợ, đầu óc trống rỗng, lúc Yến Thiên rời cửa chuẩn bị đi, cô vẫn chưa thể đuổi kịp bước chân đầu tiên của anh.

Ngược lại người đàn ông phía trước rất kiên nhẫn, dừng lại nhìn cô, chậm rãi nhắc nhở: "Về nhà thôi, Chu Chu."