Động Lòng - Lệ Vụ

Chương 49: Chuyện anh muốn làm

Sau khi ăn xong bữa trưa, Khương Gia Di tách khỏi Lương Hà và Khương Đông Ngôn, vội vàng chạy đến phòng sinh hoạt tập hợp với đoàn nghệ thuật.

Mặc dù 7 rưỡi tối buổi tiệc mới bắt đầu, nhưng tất cả những người biểu diễn cần phải đến tổng duyệt và trang điểm trước.

Cô thay sườn xám xong, ngồi trước gương để nhà tạo mẫu uốn tóc, sau đó tự mình trang điểm cho phù hợp với yêu cầu của buổi biểu diễn.

Quầng má và đôi mắt ửng hồng, lông mày kẻ viền đen, ánh đèn trên gương màu trắng lạnh lẽo phản chiếu gương mặt như tranh thủy mặc, chỉ có duy nhất gò má hồng đào là có chút màu sắc.

Son đỏ trên môi được tán đều, bông tai ngọc trai bám vào tai lắc lư.

“Khương Khương”.

“Hả?” Cô quay đầu qua.

Vô tình nhìn thoáng qua, đường viền đôi mắt toát lên vẻ quyến rũ khó tả, đúng lúc dừng lại trước ống kính máy ảnh.

Chiếc máy ảnh màu đen di chuyển, để lộ khuôn mặt của Trần Thiện với sự ngưỡng mộ và hài lòng.

“Cậu đến rồi!” Khương Gia Di nhất thời sững sờ, lập tức nở nụ cười.

Cô vừa cười, Trần Thiện vừa cầm máy ảnh đi đến: “Đã trang điểm xong rồi?”

“Ừm, gần xong rồi. Đẹp không?”

“Đẹp lắm, bộ này nhìn rất tuyệt”.

“Không phải cậu vừa mới chụp hình sao? Đưa mình xem với”.

Nghe vậy, Trần Thiện cúi đầu mở bức ảnh lên, đưa máy ảnh qua: “Khoảnh khắc cậu quay đầu lại thật hoàn hảo, lúc chưa quay lại mình cũng đã chụp một vài bức, tất cả đều rất đẹp”.

“Kỹ thuật chụp ảnh của cậu càng ngày càng tốt”. Khương Gia Di lướt nhìn những bức hình một cách thích thú.

“Cậu quá khen rồi, đều do cậu xinh đẹp, mình chỉ tùy tiện chụp thôi”.

“Bạn học Trần Thiện, xin hãy dừng những lời ngon ngọt của cậu lại đi”.

Trần Thiện đứng bên cạnh híp mắt cười, ánh mắt cô nhìn xuống nốt ruồi trên sống mũi của Gia Di cỡ đầu kim đã bị kem nền che mất và trở nên mờ nhạt hơn.

“Ở đây”. Cô chỉ tay, sau đó lấy một cây bút kẻ mắt trên bàn, cúi xuống chấm nhẹ vài cái: “Mình nghĩ như thế này càng đẹp”.

Khương Gia Di nhìn vào tấm gương.

Nốt ruồi nhỏ lại trở nên rõ ràng hơn, nhìn chung xen lẫn với khí chất độc nhất vô nhị của cô, cũng phủ lên lông mày một vẻ đẹp mềm mại và mơ hồ.

“Như thế càng đặc biệt”. Trần Thiện cảm thấy thỏa mãn mà gật đầu: “Cũng càng đẹp”.

“Cách xa như vậy, khán giả dưới sân khấu chắc là không nhìn thấy đâu?”

“Tự mình nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa không phải mình vẫn ở đây sao, mình cũng là khán giả của cậu”. Đột nhiên, Trần Thiện mỉm cười sâu xa: “Nếu cậu nói là vì khán giả, cũng có thể, có điều là vì khán giả của một mình cậu”.

“Khán giả của một mình mình?”

“Chu Tự Thâm đó, anh ta đến đây không phải là vì cậu sao?”

“Cậu nhỏ tiếng thôi!” Khương Gia Di giật mình hoảng sợ quay đầu nhìn quanh: “Lỡ bị người khác nghe thấy thì sao!”

“Mình sai rồi”. Trần Thiện vội vàng bụm miệng.

Cũng may, lúc này những người khác đều đang bận việc riêng, trong phòng sinh hoạt tràn ngập tiếng cười nói, cho nên không ai nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Nhìn nhau sợ hãi trong giây lát rồi cả hai đều bật cười.

Trần Thiện tựa ngay ngắn vào bên bàn, trầm ngâm nói: “Nói thật, chỉ cần cậu không cười không nói, ngồi ở đó sẽ có cảm giác như không vướng khói lửa nhân gian, trông như một bức tranh vậy. Nói sao nhỉ, ồ đúng rồi, nó giống như “Người đẹp phong tình vạn chủng” mà cậu đã nói trước đây, nhưng nó cao cấp hơn một chút so với sự hình dung đó”.

Vừa nói, cô vừa cười trêu chọc: “Sao hả, hay là cậu dùng cách này đối phó với Chu tiên sinh nhà cậu thử xem?”

**

Vì là lễ kỷ niệm 90 năm thành lập trường nên so với những năm trước, quy mô bữa tiệc của Hoài Đại năm nay lớn hơn. Tuy nhiên để tương ứng với ngày thành lập trường, thời gian tổ chức cũng muộn hơn trước.

Mùa đông ở Hoài Thành không đến mức quá lạnh, thậm chí là rất khó có tuyết rơi và bây giờ cũng không phải là thời điểm lạnh nhất. Cho nên, ngay cả khi có gió mát thổi vào ban đêm cũng đều bị sự phấn khích của sinh viên làm cho tan biến.

Bối cảnh trên sân khấu và ánh đèn đã được dựng từ một tuần trước, vừa đến bảy giờ, khán giả lần lượt tiến vào.

Khương Gia Di khoác áo choàng, đứng cùng đoàn nghệ thuật.

“Gia Di, cậu lạnh không?”

“Không lạnh”. Cô tươi cười lắc đầu.

“Mình hối hận vì đã không mặc áo bông”. Bạn đồng hành nhìn cô một lần nữa rồi mỉm cười: “Gặp chuyện gì vui sao? Sao tâm trạng lại tốt như vậy.”

“Mình… bố mẹ mình đến rồi, nghĩ đến lúc lên sân khấu bọn họ có thể nhìn thấy, mình cảm thấy rất vui”.

“Bố mẹ mình cũng ở dưới khán đài, hy vọng lát nữa có thể cho mình lên hình một chút”.

Nghe vậy, trái tim Khương Gia Di lại đập nhanh một nhịp, bắt đầu lo lắng hơn.

Cô vẫn chưa tiết lộ nội dung tiết mục là hy vọng có thể cho họ một sự bất ngờ. Cô rất mong bố mẹ và Chu Tự Thâm xem màn trình diễn của mình, nhưng lại không biết bản thân biểu hiện có đủ tốt để gây bất ngờ cho họ hay không.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, 7 giờ 25 phút, sắp bắt đầu rồi.

Có lẽ là không muốn quấy rầy cô, vì thế cho dù là Khương Ngôn Đông, Lương Hà hay Chu Tự Thâm đều không gửi tin nhắn cho cô vào lúc này.

7 giờ 30, bữa tiệc tối bắt đầu đúng giờ.

Mở đầu chương trình là một chuỗi tiết mục ca múa hát, sân khấu đủ sức chứa hàng chục người biểu diễn, lấp đầy tầm nhìn của khán giả. Màn hình lớn, ánh sáng và âm thanh đóng vai trò hỗ trợ mang đến bầu không khí và hiệu ứng cực kỳ cao.

Chính vì vậy, tiết mục thứ hai bắt đầu đã được các bạn sinh viên dưới khán đài hưởng ứng vô cùng nhiệt tình.

Các vũ công trên sân khấu có những tư thế khác nhau, cố định trong một cảnh sương trắng và bức tranh thủy mặc, thay đổi trong các thời đại khác nhau. Nội dung của màn vũ đạo hơi nông, nhưng biên đạo cùng vẻ đẹp sân khấu được đánh giá cao.

Chu Tự Thâm ngồi dưới khán đài xem một cách lặng lẽ.

Mặc dù cách một khoảng xa, nhưng anh vẫn có thể xác định chính xác người mình đang tìm.

Chiếc sườn xám màu chàm ôm lấy cô vừa khít, khắc họa hình dáng cô thành một con búp bê bằng ngọc bích. Màn sương trắng làm mờ đi bóng dáng mảnh mai của cô, nhìn thấy nhưng không với tới được.

Bỗng nhiên, ống kính bắt lấy cô.

Vòng eo mỏng và mềm mại khi cô xoay người, cả khuôn mặt xuất hiện khi cô quay đầu lại đều được chiếu trên màn hình. Cô cụp mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, đường nét thanh tú khiến cô có chút mơ hồ. Bỗng nhiên ngước mắt lên, đôi mắt hạnh ửng hồng, tóc mây cổ gầy như thiếu nữ được vẽ trên hộp thuốc lá trăm năm trước.

Phía sau lưng vang lên tiếng hít thở không thông, đám con trai bỗng nhiên bừng lên, cuộc thảo luận sôi nổi phát ra rõ ràng.

“Đây là ai? Ở học viện nào?”

“Mày hỏi tao, tao còn muốn biết lắm đây…”

“Lát nữa tao vào hậu trường nằm vùng, cách trang điểm này chắc cũng dễ tìm đấy”.

“Thôi bỏ đi, chắc chắn là có bạn trai rồi”.

“Hỏi rồi mới biết, mà có bạn trai thì sao, có thể lấy được Wechat cũng được rồi, lỡ như sau này có cơ hội thì sao”.

Hormone thúc đẩy tâm trí của thanh niên trẻ tuổi, để họ giải phóng nhiệt huyết của mình mà không cần đắn đo.

Chu Tự Thâm đang ngây người xem thì bị những lời háo hức này làm cho tỉnh táo lại, bộ dạng vừa mới thả lỏng một chút lại căng thẳng trong vô thức.

Sự lo lắng biến mất khỏi đáy mắt anh, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích và nét mặt đã trở lại bình thường.

Có lẽ những chi tiết nhỏ nhặt này người khác cũng không để ý. Trong mắt mọi người anh dường như không hề lay động, cuối cùng chỉ là giơ tay lên nhẹ nhàng tán thưởng.

Thế nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.

Chu Tự Thâm biết mình lúc này cũng không khác những nam sinh viên kia. Cái gọi là “bình tĩnh” chỉ xuất phát từ việc bây giờ cô đã thuộc về anh và anh có thể “một mình” thưởng thức vẻ đẹp này.

Anh bây giờ đã không còn hứng thú với ánh đèn sân khấu nữa, cũng không coi trọng những người liều lĩnh đang diễu võ dương oai, nhưng hiện tại anh rất muốn công bố mối quan hệ của họ một cách quang minh chính đại.

Có lẽ đây chính là sự tự ti của đàn ông.

Sân khấu tối sầm lại, tiếng vỗ tay của khán giả dần dần yếu đi, cuối cùng cũng thưa thớt dần.

Chu Tự Thâm quay đầu, hơi nhíu mày.

Có rất nhiều người bên cạnh sân khấu, có người biểu diễn vừa mới bước xuống, có người đang chờ lên sân khấu, còn có người dẫn chương trình và nhân viên di động v.v, căn bản không nhìn rõ là thật sự có một nhóm con trai đang “ôm cây đợi thỏ” ở đó không.

Anh xoa mặt đồng hồ, chậm rãi nhướng mày, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cô: [Kết thúc rồi?]

Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng không thấy hồi âm.

Hẳn là đang bận chuyện gì đó.

Anh ngước mắt nhìn về sân khấu, ngón tay thon dài gõ nhẹ màn hình.

5 phút, 10 phút.

15 phút trôi qua.

Tiết mục trên sân khấu đã thay đổi hai lần nhưng anh vẫn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Bàn tay Chu Tự Thâm nắm lại, dùng đầu ngón tay vuốt ve cạnh điện thoại, sức lực hơi mạnh hơn bình thường.

Bài múa hát lúc này trở nên ồn ào náo nhiệt, trong ánh sáng lập lòe, màn hình điện thoại trong tay anh đột nhiên sáng lên, rung động nhỏ chìm trong âm thanh.

Anh khựng lại rồi cúi đầu nhìn.

[Bô mẹ em phải đi sau khi xem tiết mục, lúc nãy em đi tiễn một chút.]

Chỉ có một câu này, không có câu sau.

Chu Tự Thâm im lặng một lúc, không nhanh không chậm trả lời lại: [Đều đi rồi?]

Khương Gia Di: [Vâng, mới đi, em vẫn còn ở gần cổng trường đây này.]

Chu Tự Thâm lập tức đứng dậy.

Thấy vậy, người phụ trách bên cạnh vội vàng hỏi: “Chu tiên sinh, ngài muốn đi đâu vậy?”

“Gọi điện thoại”.

Người phụ trách vội vàng gật đầu tỏ ý hiểu, lại nói cho anh mấy chỗ tương đối yên tĩnh.

Chu Tự Thâm dừng lại, cái nhướng mày rất khó nhận ra, sau đó gật đầu cảm ơn.

Cổng phụ không có quá nhiều người nên tương đối yên tĩnh.

Trời âm u, một bóng người mảnh mai khoác áo choàng đứng dưới bóng cây đung đưa, lộ ra một đôi mắt cá chân nhỏ nhắn.

Có tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, bóng hai người lay động như hai ngọn nến rồi nhanh chóng hòa vào nhau.

Cô dường như đang ngước mắt nhìn về phía này, sau đó bước ra khỏi bóng tối. Chiếc bóng của cành cây lướt qua khuôn mặt, lộ ra một khuôn mặt với thần thái mông lung. Một phần cổ áo sườn xám màu chàm lộ ra khỏi lớp áo khoác ngoài màu đen, làm nổi bật đôi bông tai ngọc trai.

Sau đó cô nhìn anh, cũng không nói gì.

Mọi thứ trước mắt giống như một thước phim, chỉ khác là giữa lông mày của cô lại có một phong thái mà không nữ chính nào có thể tái hiện được, lúc gần lúc xa, vừa mơ hồ như không thể nắm bắt, vừa quyến rũ khiến người khác bất an.

Ánh mắt của cô quá đỗi tĩnh lặng và ngây thơ, căn bản không giống như đang cố tình giày vò ai đó.

Nhưng anh biết là cô cố tình và cô cũng đã thành công. Rõ ràng là ánh mắt nhẹ tựa lông hồng nhưng lại cào xé tâm can anh, vừa đau vừa ngứa.

Hô hấp của Chu Tự Thâm có chút loạn nhịp, anh im lặng nhìn cô.

Suy nghĩ sau đó cũng quá xấu xa, anh muốn làm chuyện xấu, khiến cô phải trả một “cái giá” nho nhỏ.

Nhìn nhau mấy giây, lông mi của Khương Gia Di khẽ run, ánh mắt rời khỏi tầm nhìn của anh, cô xoay người chậm rãi bước đi, giày cao gót phát ra tiếng động nhẹ trên đường bê tông, cổ chân trần càng ngày càng bắt mắt.

Bước chân chậm rãi của người đàn ông theo sau cô.

Đi được vài mét, cuối cùng anh cũng đành phải phá vỡ đi sự im lặng, thấp giọng hỏi: “Lạnh không?”

Sau một lúc, cô mới hé miệng nói.

“Anh chỉ muốn nói cái này?”

“Thế em muốn anh nói cái gì đây?” Anh khẽ thở dài.

Nói về những ý nghĩ tồi tệ của anh sao?

Hay là để anh cùng cô chân trần phơi lạnh nói chuyện yêu đương bên ngoài đây?

Khương Gia Di dừng lại, cảm giác có chút thất bại.

Vừa rồi đã là giới hạn của cô, việc ngụy trang thành phong cách này căn bản không phải là sở trường của cô. Nếu làm theo ý của mình, có thể cô sẽ chạy đến và sà vào lòng ngay khi nhìn thấy anh.

Ban đầu cô nghĩ rằng cách ăn mặc ngày hôm nay sẽ khiến anh bất ngờ, nhưng anh lại không chút cảm động, thậm chí cũng không nói gì về tiết mục.

Sự thật chứng minh, cách này không có tác dụng đối với anh.

Khương Gia Di quay đầu lại nhìn phía sau người đàn ông, nhưng vì quay lưng với ánh đèn nên khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm và ánh mắt của anh.

“Trông không đẹp sao?” Cô tủi thân khẽ hỏi, không chút phòng bị mà tiến về phía trước, chạm vào người anh: “Vì để anh nhìn mà em còn đặc biệt không thay ra nữa…”

Lời vừa dứt, cuối cùng cô cũng nhìn rõ biểu cảm của anh.

Đôi mắt nặng trĩu, cười như không cười.

Cô sững sờ trong giây lát, sống lưng như có một luồng điện nhỏ chạy qua rất nhanh.

Chu Tự Thâm cúi đầu xuống, giơ tay nâng mặt cô, như gần như xa chạm vào chóp mũi cô, giọng nói hơi khàn: “Đẹp lắm”.

Đương nhiên là đẹp rồi, nếu không thì sao có thể khiến anh ngây ngẩn.

Dường như anh không nỡ làm hỏng lớp trang điểm của cô, tay anh không dùng sức quá mạnh và cũng không hôn cô, nhưng đôi mắt của anh tựa như có thể chạm đến nơi sâu hơn môi và lưỡi, khuấy động lý trí của cô trở nên kết dính như keo.

Không có bất cứ lời ngọt ngào nào nhưng biểu tình và giọng điệu của anh đã thể hiện tất cả. Khương Gia Di đỏ mặt vì hai chữ đơn giản này nhưng lại phủ nhận bởi quá thẹn thùng: “Phản ứng của anh quá bình tĩnh, là do em hỏi nên anh mới nói đẹp”.

Lời vừa dứt, bờ môi cô nổi lên chút tê dại.

Ngón tay Chu Tự Thâm áp nhẹ lên môi cô, đầu ngón tay đè lên đôi môi ngọc, ý định xâm nhập qua bờ môi đã quá rõ ràng.

Cô nín thở, hàng mi khẽ run.

Tuy nhiên, anh vẫn dừng lại, chuyển qua nắm tay cô, đưa lên môi và đặt lên đó một nụ hôn.

“Bởi vì những gì anh muốn nói, những gì anh muốn làm, bây giờ đều không phù hợp”.

—–