Gần như đúng lúc anh buông tay thì Khương Ngôn Đông quay đầu lại: “Tự Thâm”.

Khương Gia Di ban đầu còn đang ngẩn ngơ, nghe xong liền vội vàng đưa tay ra sau, “phân rõ giới hạn” với người đàn ông trước mặt.

Chu Tự Thâm lại chẳng có vẻ chột dạ tí nào, anh vẫn bình tĩnh bước về phía trước hai bước, thản nhiên nói chuyện với Triệu Lâm và Khương Ngôn Đông. Trò chuyện vui vẻ, Khương Ngôn Đông cười vỗ vai anh, không hề biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cô chắp tay sau lưng, không khỏi rũ mắt xuống nhìn bàn tay to lớn của anh đang để bên cạnh, nhịp tim dồn dập từ từ bình tĩnh lại, đồng thời cũng sinh ra một chút sợ hãi.

May mắn vừa rồi không bị nhìn thấy.

Dù muộn nhưng giờ đây cô đã ý thức được hành vi vừa rồi của bọn họ táo bạo như thế nào.

Bàn cờ đen trắng được đặt trong phòng trà, Khương Ngôn Đông ngồi xuống phía quân trắng, Triệu Lâm nhàn nhã pha trà bên cạnh.

“Đến đây, Tự Thâm, chúng ta chơi trước một ván”.

Chu Tự Thâm ngồi xuống bên quân cờ đen, Khương Gia Di liếc mắt nhìn anh, lê từng bước nhỏ đi về phía sau Khương Ngôn Đông. Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống, nhanh chóng dùng hành động tuyên bố đây chính là “trận doanh” của mình.

Chu Tự Thâm rũ mắt sắp xếp quân cờ, tựa như cảm nhận được gì đó, anh ngước mắt thong thả nhìn về phía cô.

Khương Ngôn Đông ngồi bên cạnh con gái, tầm nhìn của ông không thể thấy được vẻ mặt của Khương Gia Di, nhưng có thể dễ dàng nhìn về phía đối diện, vì vậy Chu Tự Thâm không thể biểu hiện quá rõ ràng.

Khương Gia Di nổi lên một chút vui đùa, đáy mắt hiện lên sự gian xảo, cô cố ý mở to mắt nhìn anh, khuôn cằm hơi hất lên đắc ý.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh dừng lại, lông mày khẽ nhướng lên rồi nhanh chóng giãn ra như không có gì chuyện gì.

Đôi mắt cô đầy vẻ vô tội, nhìn anh buồn cười rồi lại bất đắc dĩ rũ mắt trốn tránh.

Trong cờ vua, người chơi cầm quân trắng đi trước, Khương Ngôn Đông cầm quân trắng nên ông được đi trước.

Khi đến lượt Chu Tự Thâm, động tác cầm quân cờ đen của anh rất thành thục, chậm rãi, quân cờ đen kẹp giữa những ngón tay trắng thon dài của anh làm nổi bật lẫn nhau, trần mặc mà lạnh lùng.

Nhìn một tay chơi cờ như vậy, thật sự rất vui mắt.

Khương Gia Di kiên nhẫn quan sát bên cạnh một lúc, dần dần không ngồi yên được. Cô nhấp nhổm không yên bèn đứng dậy đi loanh quanh trong phòng trà như Triệu Lâm, cuối cùng cũng không làm chủ được mình mà đến sau Chu Tự Thâm.

Cô giả vờ nghiêm túc xem đánh cờ, nhưng ánh mắt không thể không dừng lại ở ngón tay thon dài của người đàn ông, quan sát đồng hồ trên cổ tay anh.

Thỉnh thoảng Khương Ngôn Đông và Chu Tự Thâm sẽ nói chuyện một hai câu, phần lớn thời gian đều im lặng đánh cờ. Triệu Lâm quan sát bên cạnh, không nói lời nào, nhưng sợ cô chán nên chốc lát ông ta sẽ giải thích cho cô một chút.

“Điều quan trọng nhất trong cờ vua là bình tĩnh, tập trung suy nghĩ, không được bốc đồng”.

Nghe vậy, Khương Gia Di nhỏ giọng hỏi Triệu Lâm: “Chú, chú nghĩ ai có thể thắng?”

“Bây giờ vẫn chưa rõ ràng, nhưng xét theo tình hình hiện tại thì Tự Thâm có cơ hội chiến thắng lớn hơn”.

Cô thầm nghĩ, vậy thì anh cũng rất lợi hại đấy nhỉ.

Có vẻ Triệu Lâm đứng đã mệt nên ngồi xuống bên cạnh Khương Ngôn Đông, đúng vị trí cô vừa ngồi. Bốn người đối diện với nhau thành từng cặp, Khương Gia Di do dự, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục đứng phía sau Chu Tự Thâm.

Cô nhìn bờ vai rộng thẳng tắp của anh, không hiểu sao lại muốn chọc vào lưng anh như vừa rồi. Ngay khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, bàn tay của cô không khỏi lặng lẽ duỗi ra.

Một lúc sau, cô mới ý thức được mình đang làm gì. Vừa rồi Triệu Lâm còn nói chơi cờ cần tập trung, nghĩ vậy cô bèn vội vàng thu ngón tay lại.

Đột nhiên, Chu Tự Thâm cứ như có mắt dán sau gáy. Anh vòng ra phía sau, ngón tay thon dài của anh vây lấy mấy ngón tay mảnh mai của cô, sau đó nắm chặt cả bàn tay của cô trong lòng bàn tay mình.

Khương Gia Di sửng sốt, lập tức căng thẳng ngước mắt lên nhìn góc đối diện. May thay, Khương Ngôn Đông và Triệu Lâm đang suy nghĩ đường đi nước bước, nhất thời không nhìn sang bên này.

Chiếc bàn và thân hình cao lớn của Chu Tự Thâm đã che chắn tầm mắt nơi hai bàn tay đang nắm lấy nhau.

Trái tim dưới lồng ngực như thỏ con run rẩy, cô gãi vào lòng bàn tay anh, ra hiệu cho anh thả tay ra. Bước chân vô thức nhích thêm một chút đến gần anh, như vậy có thể che chắn kín hơn.

Lá gan của anh cũng lớn thật đấy… còn dám nắm tay cô trước mặt bố nữa.

Chu Tự Thâm không buông mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh.

Một tiếng vang nhỏ, quân cờ trong tay Khương Ngôn Đông đáp xuống bàn cờ, cùng lúc đó, cả ông lẫn Triệu Lâm cùng ngẩng đầu lên.

Khương Gia Di sững người, không dám cử động.

Tình cảnh hiện tại giống như thứ chiếu vào bọn họ lúc này đây không phải là đôi mắt bình thường, mà là tia X có thể nhìn thấu mọi bí mật.

Con ngươi của Khương Ngôn Đông chuyển động, ánh mắt nhìn xuống khiến cô nín thở theo bản năng, như thể đang đến gần kẻ địch.

“Gia Di”.

“Dạ?”. Cô cười khan.

“Không phải bên cạnh Tự Thâm có ghế sao? Ngồi xuống xem đi, đứng mệt lắm”.

“Vâng, con… con không mệt, vừa rồi con ngồi quá lâu, muốn đứng một lúc”.

Khương Ngôn Đông gật đầu, sau đó nhìn xuống bàn cờ: “Đến lượt cậu, Tự Thâm”.

Sự thật chứng minh hai người đối diện không phát hiện gì hết.

Cô mím môi, sợi dây căng thẳng trong tâm trí và cơ thể từ từ buông lỏng, đôi chân hơi nhũn ra.

Chu Tự Thâm nhàn nhạt đáp lại, quân cờ đen trên bàn cờ đi thẳng về phía trước bắt lấy quân cờ trắng, quân cờ và bàn cờ tiếp xúc với nhau phát ra tiếng vang nhẹ.

Ánh sáng mặt trời mờ ảo bên ngoài cửa sổ khúc xạ lên chiếc khuy măng sét, anh để quân cờ trắng vừa ăn sang một bên, bình tĩnh rút tay lại.

Nhìn qua bàn, ánh mắt anh bình thản trầm tĩnh, phong thái điềm đạm tao nhã.

Nhưng chỉ với điều kiện là không được dấn sâu thêm vào những hành động tùy ý dưới gầm bàn.

Nhìn thấy anh đi nước cờ này, Triệu Lâm hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo. Quân cờ đen đó đã bị một quân cờ trắng khác của Khương Ngôn Đông ăn ngay lập tức.

Khương Ngôn Đông cười nói: “Tự Thâm, vừa rồi thật liều lĩnh”.

Chu Tự Thâm mỉm cười, không lên tiếng.

Trái lại với vẻ bình tĩnh như không của anh, Khương Gia Di lại chật vật thấy rõ. Cô cố gắng né tránh, tay còn lại bất chấp chọc vào lưng anh.

Cô gái nhỏ làm loạn như vậy, không ai có thể bình tĩnh suy nghĩ được. Vì thế, anh đã đi sai hai nước cờ.

Cuối cùng, Chu Tự Thâm thả tay cô ra.

Chỉ là, cục diện của ván cờ đã không thể cứu vãn được nữa. Anh vốn đang trên thế thắng, nhưng chớp mắt đã chuyển thắng thành bại trong ba nước, cuối cùng đã thua Khương Ngôn Đông.

Khương Gia Di chột dạ đã trốn sang một bên, cô quay lưng về phía ba người trên bàn cờ, giả vờ nghịch ngợm bộ dụng cụ pha trà.

“Không đúng, Tự Thâm à, cậu không bình tĩnh”. Triệu Lâm cười: “Trước đó chơi vẫn rất hay, tôi nói với Gia Di cậu có thể thắng. Ai ngờ khi tôi và Gia Di vừa đổi vị trí mà tình huống bắt đầu xoay chuyển ngược lại”.

Nghe vậy, gương mặt cô bỗng nóng lên.

“Ông định hạ thấp sĩ khí của tôi trước mặt con gái tôi đấy hả?”

“Tôi ăn ngay nói thật nhé. Hơn nữa, ông nên cảm ơn tôi mới phải. Nếu không có tôi chuyển đến ngồi bên cạnh thì liệu ông có thể chuyển bại thành thắng được không?”

“Sao ông không nói là Gia Di giúp tôi ấy?”. Khương Ngôn Đông nói đùa.

“Hay là chính vì Gia Di đứng cạnh Tự Thâm nên cậu ấy mới bị tôi ăn liên tiếp mấy quân cờ liền. Gia Di, con xem, tất cả là do con ở đấy nên đã làm cậu ấy phân tâm”.

Khương Gia Di chột dạ, mặc dù Khương Ngôn Đông và Triệu Lâm đang nói đùa nhưng vẫn không ngăn được thực tế bọn họ đã “đoán bừa mà trúng”, tất cả đều là sự thật.

“Vậy thì lần sau con sẽ không đứng cạnh anh ấy nữa”. Cô ngả người ra sau, ngượng ngùng đáp.

“Không sao đâu”. Chu Tự Thâm rời khỏi vị trí, dáng vẻ dịu dàng, nhưng tuyệt nhiên anh không hề phủ nhận nguyên nhân khiến anh mất tập trung chính là cô.

Cô không nói lời nào, xoay người đi về phía sô pha. Ngay lập tức, một tiếng bước chân theo sát phía sau cô.

Chu Tự Thâm không xem Khương Ngôn Đông và Triệu Lâm chơi cờ mà ngồi xuống đầu bên kia của ghế sô pha. Khoảng cách giữa bọn họ lúc này thậm chí còn có thể nhét thêm năm người nữa cũng được.

Thấy vậy, Khương Gia Di sửng sốt, vội vàng cúi đầu giả bộ chăm chú nghịch điện thoại, nhưng thật ra là nhanh chóng mở Wechat.

[Tại sao anh không đi xem bọn họ chơi cờ?]

Tin nhắn vừa được gửi đi, cô nhìn thấy người ngồi bên kia sô pha cầm di động. Có thể anh đang cười, có thể không, cô không nhìn rõ lắm. Nhưng cô có thể cảm nhận được những thay đổi tinh tế của bầu không khí xung quanh.

Chu Tự Thâm: [Nghỉ ngơi một lát.]

Khương Gia Di: [Biểu tượng cảm xúc hoạt hình]

Khương Gia Di: [Cái đó… em có chuyện muốn nói với anh]

Chu Tự Thâm: [Ừm.]

Khương Gia Di: [Có thể anh đã đoán được, thực ra chiếc đồng hồ mà em tặng cho bố vốn là mua cho anh. Nhưng trong trường hợp đó, em không thể nói nó không phải là quà tặng cho ông ấy, xin lỗi…]

Chu Tự Thâm: [Không cần xin lỗi, đó là món quà em đã chuẩn bị, nó không thuộc về tôi trước khi em tặng nó cho tôi. Vì thế em có thể xử lý thế nào tùy thích.]

Khương Gia Di: [Anh không giận à?]

Chu Tự Thâm: [Giận? Không đến nỗi.]

Chu Tự Thâm: [Có lẽ là mất mát?]

Cô ngẩn người.

Mất mát?

Nếu bây giờ họ đang nói chuyện trực tiếp, cô gần như có thể tưởng tượng anh bật cười, sau đó sẽ là vẻ mặt bất đắc dĩ.

Khương Gia Di: [Anh không cần cảm thấy mất mát! Thực ra em đã chuẩn bị một món quà khác tốt hơn!]

Chu Tự Thâm: [Chuẩn bị đột xuất sao?]

Khương Gia Di: [Không hẳn. Tuần trước em cảm thấy nó rất phù hợp, nhưng lúc đó đã mua chiếc đồng hồ này rồi, bỏ lỡ nó em còn cảm thấy thật đáng tiếc!]

Chu Tự Thâm: [Được. Tôi rất mong chờ món quà của em.]

Khương Gia Di: [Đừng mong đợi quá nhiều, có thể nó không tốt như anh nghĩ. Chính vì em cảm thấy có thể anh sẽ không thích nên em mới không chọn nó làm quà tặng.]

Chu Tự Thâm: [Đối với tôi mà nói, đôi khi người tặng còn quan trọng hơn món quà.]

Khương Gia Di giật mình, trái tim lỡ mất một nhịp.

Đây, đây có phải là “lời ngon tiếng ngọt” xuất phát từ phong độ lịch thiệp của anh không.    

“Gia Di”. Khương Ngôn Đông liếc nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cười rộ lên: “Con và Tự Thâm ngồi xa như vậy làm gì. Đừng xa cách như vậy, nói chuyện đi chứ”.

Khương Gia Di vừa ngượng ngùng, vừa muốn cười, chỉ có thể quay mặt ho nhẹ một tiếng điều chỉnh cảm xúc.

“Nói… nói cái gì ạ?”

Thực ra, không thể nói rằng bọn họ không nói chuyện với nhau, chỉ là phương thức nói chuyện bí mật trên Wechat chỉ có hai người biết mà thôi.

“Thì nói đại chuyện gì cũng được, Tự Thâm và con học cùng trường cùng khoa, còn đến trường của con để diễn thuyết, đáng lẽ phải có nhiều chủ đề chung để nói chuyện mới đúng”.

Nghe vậy, Khương Gia Di không biết phải nói gì, đành phải gật đầu lia lịa, nghẹn ngào thốt lên từ “Ồ”.

Chủ đề chung?

Thành thật mà nói, cô cảm thấy dường như mình và anh không có bất kỳ chủ đề chung nào ngoại trừ việc dạy bổ túc. Bình thường hai người rất ít nói chuyện, sự hiểu biết về đối phương cũng có hạn. Anh hiểu cô hơn, còn cô lại hiểu rất ít về anh.

Không phải cô không muốn hiểu anh, chỉ là anh sẽ không cho cô cơ hội này.

Sau lời nói của Khương Ngôn Đông, bầu không khí trên ghế sô pha còn im lặng hơn trước. Cũng may, sự chú ý của Khương Ngôn Đông và Triệu Lâm lúc này đều đặt trên bàn cờ, bọn họ cũng chẳng phát hiện ra có gì không ổn.

Chu Tự Thâm nhìn màn hình điện thoại, người đối diện nhất thời không trả lời tin nhắn mới.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng im lặng đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đằng xa. Cô đang chơi game trên điện thoại di động, một tay chống cằm, trông không mấy hứng thú.

Chỉ dựa vào hình ảnh trên màn hình, Chu Tự Thâm không thể biết đó là trò chơi gì. Anh không hiểu lĩnh vực này cho lắm, mặc dù thời sinh viên cũng đã từng chơi một số trò, nhưng những thứ này đối với anh chỉ là lãng phí thời gian, cho nên anh nhanh chóng bỏ qua. Đã vài năm trôi qua, giờ anh lại càng không đụng đến nó nữa.

Nếu người ngồi đây đều cùng trang lứa, chắc hẳn sẽ có “tiếng nói chung” với cô. Như vậy thì cô sẽ không thà chơi một trò chơi nhàm chán còn hơn tiếp tục nói chuyện với anh.

Anh vẫn chưa hiểu hết về cô.

……

Sau bữa tối, Khương Gia Di lên xe của Chu Tự Thâm.

“Làm phiền cậu, Tự Thâm”. Khương Ngôn Đông tiễn bọn họ ra cửa, lịch sự nói vài câu với Chu Tự Thâm, sau đó nhìn về phía Khương Gia Di đang thắt dây an toàn trên ghế phụ: “Đến nơi nhớ gọi điện cho bố. Tối nay có về không?”

“Khả năng… là không ạ? Buổi tối chắc con sẽ đến nhà Tân Nghiên”.

“Được rồi. Chúc con chơi vui vẻ”.

Cô gật đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với bố để che đậy sự chột dạ của mình.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, cửa sổ kéo lên.

Không ai xuống xe giữa chừng, anh cũng vui lòng tiện đường đưa cô đi. Bởi vì họ sẽ đến cùng đến một nơi, làm cùng một chuyện.

Bầu không khí kỳ quặc tràn ngập trong xe, đợi có người đến phá vỡ nó.

Khương Gia Di đưa tay lên, lề mề mân mê vành tai.

“Đến trung tâm thành phố trước đã, em muốn đi lấy món quà đã mua cho anh”.

Giọng nói Chu Tự Thâm vương chút ý cười: “Được”.

Một lúc sau, cô lại nói: “Đến lúc đó, anh đợi em trong xe, em đã đặt trước rồi, vào lấy một cái là ra liền, sẽ nhanh thôi”.

Lần này, anh dừng lại một lúc rồi mới bình tĩnh “Ừm” một tiếng.

Khương Gia Di chẳng thấy chút ý vị vui vẻ nào trong giọng nói của anh.

Vì vậy, cô bổ sung thêm: “Sa đã quá quen mặt em và mẹ, nếu anh đi cùng em, cô ấy có thể sẽ lỡ miệng nói với mẹ, vì vậy…”.

“Tôi hiểu”. Vẫn chưa nói xong, Chu Tự Thâm nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Tôi có thể hiểu được”.

Nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại gần cửa hàng. Từ xa có thể nhìn rõ tên tiếng Anh và logo của thương hiệu nên không khó để đoán cô muốn tặng anh thứ gì.

Khương Gia Di xuống xe chưa đến 5 phút đã trở lại. Đèn trong xe bật sáng, soi rõ đôi mắt cô long lanh chứa đầy mong đợi và lo lắng.

Cô bất giác mím chặt môi, một lúc sau lại mỉm cười với anh: “Nhiều đồng hồ như vậy, em vừa nhìn đã thích nó. Trước đây cho rằng không có cơ hội tặng cho anh, em còn cảm thấy rất đáng tiếc”.

Nụ cười ngọt ngào lập tức làm tan đi vẻ buồn tẻ trên đường, cũng làm vẻ u ám trong đáy mắt sâu thẳm của Chu Tự Thâm dần dần tiêu tan.

Cô gái nhỏ nhét túi giấy vào tay anh, hai tay nâng mặt, chớp mắt với anh một cách tế nhị.

“Anh mau xem xem có thích không”.

—–

Tác giả có lời muốn nói: Chu tổng sẽ sử dụng một cách giàu có hơn về tài chính để biểu đạt sự yêu thích của mình với món quà.