Một đêm, trong giấc mơ của Lý Hà Đồ.

Cảnh trong mơ hoàn toàn xa lạ, chỉ có một màu xanh biếc thấm tận tâm can con người.

Anh thấy cá voi sát thủ con ra đời, dần dần lớn lên.

Lý Hà Đồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhìn một lúc lâu mới phát hiện hình như gia đình cá voi con không hề phản ứng lại thanh âm của nó, giống như không hề nghe được.

Cá voi sát thủ con cứ vậy dần dà không lên tiếng nữa, không thử giao tiếp nữa. Nó càng ngày càng cô độc, mỗi khi đàn cá voi sát thủ ngủ cùng nhau chỉ có nó cô đơn ngủ một mình.

Sau đó nó trưởng thành, tách khỏi đàn, một mình bơi đi.

Nó bơi đi rất xa, thân thể ngày càng khổng lồ rắn chắc, nó gặp các loài cá voi khác, lần nào cũng phát ra tiếng kêu thấp đầy mong đợi nhưng lần nào cá voi sát thủ con cũng thất vọng.

Nó dần rơi vào tuyệt vọng. Có một lần nó không chịu ngoi lên mặt nước hô hấp, cứ chìm trong nước biển. Nó co giật vùng vẫy, rõ ràng rất đau đớn nhưng lại cố chấp không chịu ngoi lên mặt nước.

Lý Hà Đồ rất muốn ôm lấy nó, cứu nó, nhưng anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chẳng thể làm được gì. Anh như đang cùng chìm vào cõi chết với nó, phổi đau như lửa đốt.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, dường như cá voi sát thủ con đã hiểu ra điều gì, nó ngoi lên mặt nước há to miệng hô hấp.

Nó lại tiếp tực hành trình không mục đích, khi thấy đàn cá voi sẽ dừng lại nhìn từ xa. Sau đó, nó dần dần không còn dừng lại vì bất cứ chuyện gì hay cảnh gì nữa. Thực tế cay nghiệt dần đóng băng cảm xúc của nó, biến nó trở nên lạnh nhạt hờ hững. Khi săn mồi nó hung hãn dứt khoát, khi khác luôn lạnh nhạt thờ ơ.

Hình ảnh thay đổi, Lý Hà Đồ nghe thấy tiếng đàn của mình. Con vật khổng lồ trước mắt dừng lại một lát rồi phát ra tiếng kêu dài thật lớn, đầy sự vui mừng. Nó vội vàng bơi về phía trước. Lý Hà Đồ dường như bị một thứu sức mạnh nào đấy kéo theo, cũng vội vã đi theo cá voi về phía trước.

Dần dần, trước mắt hiện ra đáy thuyền màu trắng, ánh nắng vàng chiếu vào trong lòng biển, đáy thuyền nhẹ nhàng đung đưa theo sóng.

Thị giác trở lại là của chính mình, Lý Hà Đồ khó hiểu ngoi lên mặt nước.

Một người đàn ông đứng trên du thuyền của anh, quần áo đen, tóc màu bạch kim.

Miệng người đó khẽ động…

Ánh nắng bỗng trở nên chói mắt, trước mắt Lý Hà Đồ chỉ còn lại ánh sáng trắng, rồi tỉnh lại.

___

9 giờ sáng, bến tàu.

“Hey, tay chơi cello, sao hôm nay ra biển sớm thế?” Một người đàn ông trung niên mặt toàn râu quai nón nhiệt tình chào hỏi Lý Hà Đồ.

Lý Hà Đồ đáp: “Đi gặp một người bạn.”

“Ồ, thăm bạn hả, vậy mau đi đi.”

Lý Hà Đồ gật đầu, đi lên du thuyền.

Anh lái du thuyền đến vùng biển ngày hôm qua gặp cá voi sát thủ. Cầm cello ra, điều chỉnh tư thế, khoan thoai vui vẻ kéo cello.

Không lâu sau, xa xa bỗng truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống nước.

Lý Hà Đồ ngước mắt lên nhìn, rồi cười.

Anh bạn to lớn lại tung người nhảy lên khỏi mặt biển, thân hình khổng lồ choáng ngợp tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như tướng quân mặc áo giáp màu vàng kim. Nó rơi từ trên cao vào trong nước biển, phát ra tiếng “rào rào” vang dội.

Trong đầu Lý Hà Đồ bỗng hiện lên hình ảnh đôi môi người đàn ông trong giấc mơ, khẩu hình miệng khi đó rõ ràng là đang đọc một cái tên – Caesar.

Anh bạn khoe khoang xong, ngay lập tức bơi đến.

Lý Hà Đồ nhìn thấy anh bạn to lớn ngoi đầu nhìn mình, chợt nhớ tới bóng dáng cô độc trong giấc mơ lại cảm thấy trong lòng chua xót. Mặc dù không biết tại sao lại mơ giấc mơ kỳ quái như vậy, nhưng Lý Hà Đồ biết chú cá voi sát thủ con đó chính là anh bạn trước mặt này.

“Sau này anh gọi em là Caesar nhé, được không?”

Không biết nó nghe có hiểu không, con vật có tên Caesar cúi đầu về phía trước chui xuống nước, lộn một vòng, để lộ ra vây đuôi màu đen, lắc lư trước sau, giống như đang gật đầu.

Lý Hà Đồ cười lên, bất kể trước kia nó như thế nào, lạnh lùng cũng được, hung hãn cũng được.

Caesar bây giờ, và Caesar anh biết, có hơi vụng về, có hơi ngốc nghếch, vậy là đủ rồi.

Buổi trưa, ngoài trời nắng chói chang, Caesar cũng phải đi bắt mồi, Lý Hà Đồ đi vào trong khoang thuyền.

Anh nằm trên ghế đọc sách, đọc một lúc thì thiu thiu ngủ.

Lý Hà Đồ không biết mình ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng thân thuyền lay động có vẻ hơi mạnh khiến anh dần tỉnh lại. Có thứ gì đó đụng vào du thuyền vang “ầm” một tiếng.

Ban đầu Lý Hà Đồ tưởng là Caesar, đi ra boong thuyền định kêu Caesar dừng lại thì nhận ra đó là một con cá mập trắng.

Con cá mập trắng kia dài chừng 5 mét, nó không ngừng dùng cơ thể to lớn đụng vào du thuyền, toàn bộ du thuyền lắc lư mạnh. Lý Hà Đồ chỉ mới nghe nói cá mập trắng có tính tò mò rất cao, thường xuyên tấn công người lặn dưới nước và thuyền bè nhưng nay là lần đầu tiên đích thân trải nghiệm.

Lý Hà Đồ tự nhắc mình phải bình tĩnh, anh đi vào khoang thuyền, mở động cơ, nhưng du thuyền vẫn đứng yên bất động tại chỗ. Sắc mặt Lý Hà Đồ bỗng chốc trắng bệnh, như vậy nghĩa là cá mập trắng đã cắn hỏng chân vịt của du thuyền.

Lý Hà Đồ nhìn khắp nơi, trên vách khoang thuyền treo một cây đinh ba, anh nắm chặt nó đi ra ngoài.

Lý Hà Đồ chớp đúng thời cơ, căn đúng khi cá mập trắng ngẩng đầu đâm mạnh xuống. Con mắt của cá mập trắng bị đâm trúng, máu đỏ tươi lan tràn trong nước biển dậy sóng, tỏa ra mùi máu tang nồng nặc.

Cá mập trắng bị đau thì nổi điên càng tấn công mãnh liệt hơn. Lần này nó tránh được Lý Hà Đồ ở boong thuyền, khiến Lý Hà Đồ không thể tấn công.

Lý Hà Đồ thở hổn hển, anh không biết mình có thể làm gì, nhưng lại không cam lòng chịu thua lúc này.

Đột nhiên, một cú đụng mạnh khiến hộp đàn trong khoang thuyền văng ra ngoài, tiếng động phát ra rất lớn. Lý Hà Đồ lảo đảo nhào tới.

“Không!” Lý Hà Đồ kêu thất thanh, hộp đàn lướt qua đầu ngón tay anh rơi vào trong nước.

Đó là cello ba nuôi mua cho anh, anh vẫn luôn yêu nó hết lòng, bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi mất như vậy.

Lúc này, sự lắc lư của du thuyền dần chậm lại, hóa ra là Caesar ngửi thấy mùi máu tanh bơi tới.

So với kích thước của Caesar, cá mập trắng trở nên yếu thế.

Nhưng bởi vì con mắt bị thương, cá mập trắng rất kích động, nó không hề lui bước mà càng đấu càng hăng.

Caesar đáng ra có thể dễ dàng bắt được cá mập trắng nhưng bây giờ lực lượng lại tương đương, khó phân cao thấp

Là vì trong miệng Caesar ngậm hộp đàn của Lý Hà Đồ, nó biết đây là công cụ Lý Hà Đồ dùng để giao tiếp với nó, nó cũng thấy Lý Hà Đồ quý cây đàn. Cho nên, Caesar vừa phải đảm bảo hộp đàn không bị đụng tới vừa đánh giết với cá mập trắng.

Thân hình cá mập trắng không to lớn bằng Caesar nhưng hơn ở sự linh hoạt. Nó đột nhiên giả bộ tấn công vào đầu Caesar, Caesar còn vướng hộp đàn trong miệng, vừa mới nghiêng đầu dùng thân hình ngăn cản, cá mập trắng đã há to cái miệng nhưu chậu máu, cắn chặt vào vây ngực của Caesar.

Lý Hà Đồ thấy cảnh này, mắt ngay lập tức đỏ bừng.

Anh muốn nói, Caesar, anh không cần đàn, không cần.

Mau nhả hộp đàn ra đi, đồ ngốc này.

Nhưng Lý Hà Đồ chỉ há miệng không phát ra nổi một tiếng, anh chỉ có thể nắm chặt lan can.

Rõ ràng Caesar bị đau, nhưng vẫn ngậm chặt hộp đàn không nhả. Nó dùng thân mình đuổi cá mập trắng đi xa, bảo vệ du thuyền không bị tấn công. Máu tươi đỏ thẫm lan tràn trong nước biển, tàn bạo mà dứt khoát, tựa như khúc bi ca về người chiến sĩ bảo vệ gia đình.

Mặt nước phía xa dần yên tĩnh lại, trên mặt biển trừ màu đỏ nhạt dường như không có gì xảy ra.

“Caesar!” Lý Hà Đồ đột nhiên hoảng sợ hét lớn.

Nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào, cả vùng biển chỉ còn tĩnh lặng.

“Caesar!” Lý Hà Đồ bám vào lan can đứng lên, không từ bỏ mà hét tên nó.

Màu đỏ kia cũng sắp biến mất không còn thấy rõ.

“Caesar! Khốn kiếp!” Giọng nói của Lý Hà Đồ vô cùng khàn, đến cuối đã thành nghẹn ngào.

Anh chỉ cho nó một cái tên, nhưng nó lại định dùng mạng để đáp lại sao? Trên đời này có ai ngu ngốc như vậy không!

Lý Hà Đồ mềm oặt ngã ngồi trên boong thuyền, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt biển phía xa.

Đột nhiên, mặt biển khẽ chuyển động, chuyển động kia rất nhỏ, nhưng Lý Hà Đồ thấy rõ.

Anh vội đứng lên, kêu thất thanh: “Caesar!”

Từ xa có tiếng kêu trầm vọng đến.

Một giọt nước mắt rơi khỏi hốc mắt Lý Hà Đồ.

Caesar dùng tốc độ chậm hơn trước kia bơi đến trước mặt Lý Hà Đồ, nó ngoi đầu lên, để lộ ra hợp đàn trong miệng.

Lý Hà Đồ rất muốn lớn tiếng mắng nó, nhưng anh không nỡ.

Anh run rẩy giơ tay ra, lòng bàn tay toàn vết móng tay đâm rách. Anh dùng tay nhẹ nhàng chạm vào má Caesar, như để xác nhận nó thật sự tồn tại.

Anh cầm hộp đàn từ trong miệng Caesar ra, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn em, dũng sĩ của anh.”

Lý Hà Đồ muốn nhìn xem Caesar rốt cuộc bị thương thế nào, nhưng Caesar chỉ luôn chìm thân dưới nước, còn như sợ bị Lý Hà Đồ nhìn thấy mà bơi vội đi xa.

Lý Hà Đồ nhìn động tác của nó đã dần khôi phục sự nhạy bén, cũng có chút yên lòng.

Anh không muốn để lộ Caesar cho người khác biết. Một con cá voi sát thủ to lớn xuất hiện lẻ loi ở Nam Thái Bình Dương vô cùng thông minh hiểu ý người, những điểm đặc biệt và khác thường này sẽ biến Caesar trở thành vật nghiên cứu của loài người. Như thế chắc chắn là tai nạn.

Ngày mai lại đến xem thử, nếu tình hình không ổn thì để bác sĩ động vật biển đến đây xem sao.

Sau đó, Lý Hà Đồ xác nhận cello vẫn nguyên vẹn, rồi gọi điện thoại. Dân bản xứ đánh thuyền ra kéo du thuyền của anh về.

Người anh cả trên thuyền không ngừng nói Lý Hà Đồ vô cùng may mắn, dưới tình huống đó, cá mập trắng rất có thể sẽ đụng ngã thuyền rồi cắn chết người trên thuyền.

Lý Hà Đồ gật đầu, không kể chuyện về Caesar ra.

Bọn họ đều đang cố gắng bảo vệ lẫn nhau, tựa như bản năng bảo vệ đồng loại bẩm sinh đã có.