Khúc Mặc Thương rối rắm cả buổi sáng, sau khi tan học thì nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Hàm: "Buổi chiều trường tôi tập trung theo thông lệ, sẽ có hoạt động liên hợp, cậu ăn cơm trước đi."
Cô đọc tin nhắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hiện tại cô có chút loạn, chừa chút thời gian cho cô chậm lại có lẽ sẽ tốt hơn, chỉ là tâm vừa mới buông một chút rồi lại cảm thấy có chút mất mát. Cô lên tinh thần đi đến thư viện, chuẩn bị tra một chút tài liệu, vừa mở máy tính lên thì nhận được tin nhắn từ Xa Giai Di: "Thanh Hàm ở cùng cậu sao?" Khúc Mặc Thương nhìn thấy tin nhắn, gõ vài chữ: Không có, buổi chiều cậu ấy có việc." “Sao cậu ấy đi Stanford mà cậu không nói trước với tôi?” Khúc Mặc Thương nghĩ đến cái gì, dò hỏi nàng. Xa Giai Di lập tức trả lời cô: "Cậu cũng không phải không biết tính tình của cậu ấy, mấy năm nay ngày càng lạnh nhạt, tớ lại không phải là cậu có thể làm cậu ấy trở nên đáng yêu nghe lời. Tớ không hỏi như thế nào cậu ấy sẽ chủ động nói với tớ? Tớ cũng mới biết được, nghĩ lâu như vậy không gặp, khẳng định là cậu ấy đi tìm cậu.” Khúc Mặc Thương không trả lời nàng, Xa Giai Di bên kia đã gửi giọng nói tới, cô không bấm mở trong thư viện, chỉ bấm nhận dạng văn bản, sau đó mấy chữ ở phía trên làm Khúc Mặc Thương sửng sốt. “Mặc Thương, cậu thích Thanh Hàm sao?” Ngày này đến tối cô cũng không gặp Lâm Thanh Hàm, bên kia mới nhắn thêm một tin nhắn: “Tôi còn có chút chuyện cần giải quyết, khi nào rảnh tôi tìm cậu.” Cô đọc tin nhắn có chút hụt hẫng, cô còn không biết Lâm Thanh Hàm sống ở đâu. Khi về nhà sửa sang lại nội dung khóa học hôm nay thì đã mười giờ, Từ Thanh cũng đã về. Nàng nhìn quanh phòng: “Hôm nay cô ấy không ở đây sao?” “Ừm, cậu ấy có việc.” Khúc Mặc Thương không nghĩ nhiều, thản nhiên trả lời. Từ Thanh nhìn cô, ngồi xuống sô pha ra vẻ thư thái nói: "Chị chưa từng nghe em nhắc đến cô ấy, không nghĩ tới mấy năm nay em từ chối nhiều người như vậy là bởi vì em đã có bạn gái. Nhưng mà Mặc Thương, chú Khúc có biết chuyện này không?" Khúc Mặc Thương đang định về phòng nghe nàng nói vậy thì sững sờ đứng tại chỗ, theo bản năng nói: "Em... cậu ấy, cậu ấy không phải, Từ tỷ..." Từ Thanh nở nụ cười: "Chị không phải là người cổ hủ, kỳ thực cũng không có gì, bất quá chỉ là thích một người mà thôi." Khúc Mặc Thương cau mày, sau đó có chút bất đắc dĩ: "Rõ ràng như vậy sao?" Cô còn tưởng biểu hiện của mình quá mức làm cho Từ Thanh hiểu lầm, Từ Thanh có chút chua xót nói: “Em đối với cô ấy rất khác biệt.” Khúc Mặc Thương trầm mặc hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, đột nhiên mỉm cười: “Cảm ơn Từ tỷ, cuối cùng em cũng đã hiểu rõ một số chuyện.” Cô nói không đầu không đuôi, sau đó đi thẳng vào phòng, để lại Từ Thanh có chút không rõ. Trở về phòng, Khúc Mặc Thương nghĩ đến những lời của Xa Giai Di: "Lúc trước cậu săn sóc cậu ấy như vậy, xuất ngoại ba năm cơ hồ nói chuyện phiếm đều không rời cậu ấy, cậu ngẫm lại nếu chỉ là cảm tình giữa bạn bè, vậy dựa trên giao tình của chúng ta, chẳng phải là cậu nên dưỡng tớ sao.” Nhìn những bức ảnh được biên soạn trên máy tính, Khúc Mặc Thương áp mặt vào lòng bàn tay, cô có chút xác định tâm tư của mình. Hơn nữa hiện tại đã đến nước này, cô cũng không thể lừa mình dối người, nhưng cô vẫn có chút lo lắng Lâm Thanh Hàm không còn loại tâm tư này với cô nữa. Khúc Mặc Thương muốn trực tiếp hỏi Xa Giai Di qua điện thoại, Lâm Thanh Hàm có còn thích mình nữa hay không, nhưng thật sự không thể nói nên lời. Nằm trên giường, cô trằn trọc mãi không ngủ được, lật đến đoạn hội thoại với Xa Giai Di, gõ một hàng chứ rồi xóa dần. “Giai Di, mấy năm nay Thanh Hàm có thích ai không?” Cô nhìn dòng chữ, nhưng hồi lâu đối phương vẫn chưa trả lời, có chút ủ rũ ném điện thoại sang một bên, Khúc Mặc Thương thở dài: “Khúc Mặc Thương a Khúc Mặc Thương, tự làm bậy, không thể sống a.” Rốt cuộc cũng không phải thanh niên hai mươi tuổi, tuy Khúc Mặc Thương bị điều lo sợ nghi hoặc này phiền nhiễu đến khó chịu, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến việc học và cuộc sống của cô, buổi sáng gửi lời chào buổi sáng cho Lâm Thanh Hàm, thấy nàng không trả lời cũng đánh lên tinh thần đi học. Mấy ngày nay Lâm Thanh Hàm có chút bận rộn, kỳ thực hội nghị hôm qua kết thúc còn chưa đến năm giờ. Nàng chuẩn bị tìm Khúc Mặc Thương nhưng lại nhận được một cuộc gọi, giọng nói trong điện thoại có chút gấp gáp: "Lâm tổng, Chu Bác Thao bên kia đã để mắt tới công ty chúng ta, bắt đầu nhắm mục tiêu vào chúng ta." Lâm Thanh Hàm gặp Trần Quảng Mạc vào năm hai đại học, lúc ấy Trần Quảng Mạc vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đến Cảnh Thái nộp hồ sơ, nhưng trên đường đi phỏng vấn đã đụng xe, xảy ra tranh chấp, cuối cùng suýt nữa đã đến trễ. Khi đến phỏng vấn liền phát hiện người lái xe là Chu Văn Kỳ, vốn dĩ chính là Chu Văn Kỳ quay đầu xe vi phạm quy định đụng phải Trần Quảng Mạc, cuối cùng còn ngược lại không chịu buông tha người, sau khi đến công ty mới phát hiện Trần Quảng Mạc đến Cảnh Thái phỏng vấn. Lúc đó Lâm Thanh Hàm đang nghe bài phỏng vấn cũng rất đánh giá cao Trần Quảng Mạc, vừa vặn lúc đó nàng được Khổng Ích Tường cử đến chi nhánh để rèn luyện, cho nên đã ném một cành ô liu mang theo Trần Quảng Mạc. Trần Quảng Mạc làm việc trong chi nhánh được một năm, có Lâm Thanh Hàm âm thầm đề điểm, hắn rất được đánh giá cao ở đó. Năm thứ hai, Lâm Thanh Hàm cùng Trần Quảng Mạc nói chuyện một lần, đưa cho hắn một khoản tiền để đăng ký công ty của riêng mình. Trần Quảng Mạc vẫn luôn có khát vọng nhưng không có tài chính, lập tức cùng Lâm Thanh Hàm ăn nhịp với nhau, liền liên lạc với đồng học đại học, ba người dưới sự nâng đỡ âm thầm của Lâm Thanh Hàm mà tiến tới. Mặc dù vẫn chỉ là công ty nhỏ nhưng danh tiếng về hiệu quả đã bắt đầu khởi sắc. Chu Bát Thao là chú ruột của Khổng Ích Tường, cũng được coi là chức vị giám đốc bộ phận ở Cảnh Thái. Chỉ là năng lực có hạn, vẫn luôn không thăng chức. Khổng Ích Tường rất nghiêm khắc với Lâm Thanh Hàm, dù Chu Tư Cầm vì mặt mũi mà cho hắn chức vụ, nhưng sẽ không để hắn đảm nhiệm nhiều việc, cho nên Chu Bát Thao cũng ngầm thành lập một công ty nhỏ, cũng sử dụng tài nguyên của Cảnh Thái nhiều năm, phát triển không tệ. Lần này ngẫu nhiên đối mặt Trần Quảng Mạc, bị đoạt một ít khách hàng, cho nên tức giận bắt đầu nhắm vào. Chu Bác Thao không phải người thông minh, từ nhỏ đến lớn bị thiên vị cũng dưỡng hắn thành tính cách có thù tất báo. Trước đó Trần Quảng Mạc gọi điện vì công ty bọn họ bị chèn ép không tốt lắm, Trần Quảng Mạc biết Lâm Thanh Hàm cần phải tránh Cảnh Thái cho nên hắn không dám đánh chính diện, cuối cùng vẫn phải nói với Lâm Thanh Hàm. Mấy ngay nay Lâm Thanh Hàm đang giải quyết các vấn đề hợp đồng của công ty, đồng thời Khổng Ích Tường cũng không để nàng nhàn rỗi, gửi một đống tư liệu quý cho nàng sửa sang, nàng không muốn nàng với Khúc Mặc Thương cùng một chỗ lại bị chuyện này quấy rầy, đơn giản là chuẩn bị xử lý xong việc liền chuyên tâm đi tìm cô. Cứ như vậy hai ngày nay hai người chỉ liên lạc qua điện thoại, có vài lần Khúc Mặc Thương muốn hỏi nàng khi nào bận xong rồi lại không thể hỏi. Hôm nay Khúc Mặc Thương vội vàng đến lớp, đạp xe qua Đại học Stanford, bởi vì mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt dậy hơi muộn, cho nên cô đạp xe nhanh hơn một chút. Khi đi qua trung tâm quảng trường, cô cần đi qua một con đường rẽ, cô đã đi qua con đường này vô số lần, cho nên theo thói quen bấm chuông chuẩn bị đi qua. Một chiếc xe màu trắng bạc chạy ngược chiều cũng quay đầu lái vào, tốc độ cũng không nhanh nên Khúc Mặc Thương không chút để ý, nhưng sau chỗ rẽ thì chiếc xe kia cũng không chuyển hướng. Khúc Mặc Thương hoàn toàn không dự đoán được, tức khắc chuyển đầu xe để tránh, đối phương có vẻ đã lấy lại tinh thần nhanh chóng phanh lại đánh tay lái, nhưng vẫn đụng tới Khúc Mặc Thương, trưc tiếp tông cô cùng xe đi. Vỉa hè lát nhựa đường vừa lúc lát gạch nền, khi Khúc Mặc Thương ngã xuống đất, đầu va vào mép, cô chỉ cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng, không biết gì nữa. Giữa tiếng phanh chói tai mang theo âm thang nặng nề, người đi đường kinh hô vây quanh lại xem, chủ xe nhanh chóng mở cửa. Cùng lúc đó một nữ nhân đeo kính râm vội vàng bước xuống xe. Sau khi Lâm Thanh Hàm họp video với mấy người Trần Quảng Mạc ở Trung Quốc, lại sửa sang xong tài liệu cùng văn kiện mà Khổng Ích Tường yêu cầu, bận rộn cho đến tận chiều. Nghĩ đã ba ngày không gặp Khúc Mặc Thương, trường thông báo ngày mai sẽ bắt đầu học, hiện tại nàng muốn tìm Khúc Mặc Thương. Nhìn điện thoại, mấy ngày nay Khúc Mặc Thương không gửi tin nhắn cho nàng, mày hơi nhíu lại, Lâm Thanh Hàm quyết định trực tiếp đến lớp của Khúc Mặc Thương chờ. Trước đó nàng đã hỏi lịch học của Khúc Mặc Thương, cho nên nàng biết buổi chiều Khúc Mặc Thương sẽ tan lớp lúc 4:30. Chỉ sau khi tìm thấy tòa nhà dạy học, tan học nàng đã đứng bên ngoài chờ rất lâu, mọi người trong lớp đều đã đi ra nhưng không thấy Khúc Mặc Thương đâu. Thấy mọi người đã ra hết, Alicia nhìn thấy nàng chờ ở đó, vội vàng bước tới: “Hello?” Lâm Thanh Hàm nhìn thấy nàng, gật đầu, “Hello, Alicia.” “Cậu tới đây tìm Khúc sao?” Thoạt nhìn thần sắc của Alicia có chút lo lắng cùng do dự, khiến Lâm Thanh Hàm cảm thấy có chút bất an. "Đúng vậy, nhưng tôi không thấy cậu ấy, cậu ấy không đến lớp sao?" Alicia nhíu mày: "Hôm nay cậu ấy không đến lớp, buổi chiều giáo sư nói buổi sáng cậu ấy đi học thì gặp tai nạn xe, vẫn đang ở bệnh viện, còn chưa biết thế nào." Lâm Thanh Hàm sững sờ tại chỗ, sắc mặt lập tức tái nhợt: "Cậu nói cái gì?" Hoảng loạn một hồi, nàng vô thức nói tiếng Trung, khi đối phương có chút nghi hoặc, nàng đột nhiên xoay người, chỉ là chạy được vài bước lại chạy vòng về. Alicia nhìn thấy tay phải của nàng nắm thành quyền, thanh âm có chút thay đổi: “Cậu ấy… cậu ấy ở bệnh viện nào.” Alicia nhìn nàng vội đến mức giọng run run, nhanh chóng trấn an: “Cậu đừng vội, tôi sẽ hỏi giúp cậu." Ngồi trong taxi, Lâm Thanh Hàm cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể khống chế được nhịp tim, hoảng hốt cùng sợ hãi này khiến nàng sắp phát điên. Dù có tự an ủi mình Khúc Mặc Thương nhất định sẽ không sao như thế nào, nàng cũng không có cách nào xua tan nỗi sợ hãi này. Nàng chỉ có thể gọi điện thoại cho Khúc Mặc Thương hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn là thanh âm nhắc nhở bận, tay phải của Lâm Thanh Hàm nắm thành quyền đều run rẩy, nàng đặt bàn tay lạnh lẽo của mình dưới môi, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Xuống xe, cô đi thẳng đến bệnh viện, đây là lần đầu tiên nàng ra nước ngoài, bệnh viện nước ngoài khác bệnh viện trong nước, nàng có chút bất định dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng biết phòng của Khúc Mặc Thương ở tầng 6, lúc này Lâm Thanh Hàm đã ra một thân mồ hôi. Lúc thang máy không ngừng đi lên, Lâm Thanh Hàm vẫn luôn hối hận, lẽ ra nàng nên đến đây sớm hơn, rõ ràng đến Mỹ là bởi vì nàng, rõ ràng không thích nàng, nhưng lại lo trước lo sau cố ý trêu chọc nàng, nếu thực sự là có... nàng đột nhiên lắc đầu, Lâm Thanh Hàm ngăn chặn ý nghĩ làm mình sợ hãi nhất, cố gắng giữ bình tĩnh bước nhanh từ thang máy đến phòng bệnh.