Vì bức ảnh này, Khúc Mặc Thương đã chủ động gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Hàm, kể từ khi cô xuất ngoại hai người không có liên lạc, bận rộn là một phần, cũng không biết phải nói gì.
Lâm Thanh Hàm nhìn vào điện thoại, trong hộp thoại là tin nhắn của Khúc Mặc Thương: Cậu vẫn đang ở tuổi phát triển, không thể không màng đến thân thể, quá gầy. Lâm Thanh Hàm nhìn hồi lâu, trong mắt hiện lên nhớ nhung, khóe môi câu lên. Đứng dậy nhìn người trong gương, gương mặt gầy đi trông thấy, mặt mày vốn đã vắng vẻ lại càng lạnh nhạt thêm, quả thực nhìn không được tốt. Nàng nhỏ giọng thì thầm, sau đó quay vào phòng bếp, thêm một bữa ăn khuya cho chính mình. Khúc Mặc Thương không biết Lâm Thanh Hàm có buông đoạn cảm tình này hay không, nhưng cô chưa từng muốn đi kiểm chứng, chính cô cũng không hiểu trong tiềm thức mình đang nghĩ gì. Nhưng Lâm Thanh Hàm sợ mình sẽ trở thành gánh nặng, tạo áp lực quá lớn cho cô. Lúc trước nàng còn quá nhỏ, hiện tại nghĩ đến lúc đó Khúc Mặc Thương từ chối mình sau lại hống mình, nàng mới hiểu được vướng bận cùng ôn nhu của cô hơn. Cho nên dù cho nàng bị lăng nhục cực kỳ khó chịu cũng chịu đựng không quấy rầy cô. Chỉ trong đêm giao thừa đầu tiên Mặc Thương đón giao thừa ở nước ngoài, cô đã gọi điện cho nàng, chỉ hai câu chúc mừng năm mới cùng chăm sóc bản thân thật tốt, sau một khoảng trầm mặc thì cúp máy. Đại học Stanford là một trong số ít các trường đại học ở Hoa Kỳ áp dụng hệ thống quy chế, điều này cũng khiến việc học càng căng thẳng, cần học nhiều tri thức trong thời gian ngắn và thường xuyên ứng phó với các kỳ thi. Cho nên đến khi kết thúc học kỳ mùa đông vào tháng 3, Khúc Mặc Thương mới được một tháng kỳ nghỉ, về nước một chuyến. Nhưng đây là thời điểm bắt đầu nửa năm sung túc của Cảnh Thái, là khoảng thời gian bận rộn nhất của Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương trở về cũng chỉ ở một tuần đã rời đi, Lâm Thanh Hàm chưa kịp gặp cô. Khi Lâm Thanh Hàm nhận được tin tức từ Xa Giai Di, nàng đã đứng dưới tòa nhà Cảnh Thái rất lâu, cuối tháng ba ở Yến Thành vẫn lộ ra cỗ lạnh lẽo, Lâm Thanh Hàm hít sâu một hơi, mặt bị gió thổi đến lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh, cô thực sự hoàn toàn tính toán phân rõ giới hạn với nàng sao? Sau đó, hai người đã không gặp nhau ba năm trong tình trạng nửa là nhân vi nửa là ý trời, nhưng hai người rất hiểu nhau, giữa hai người từ trước tới nay chưa bao giờ hoàn toàn đứt đoạn. Thời gian trôi qua, Lâm Thanh Hàm trong nháy mắt đã học năm cuối, trong mắt các sinh viên khoa Tài chính của Đại học Yến Kinh, Lâm Thanh Hàm chính là nữ thần trong khoa của bọn họ, hơn nữa cũng là một huyền thoại. Ba năm đại học chưa từng về sớm hay nghỉ học, lớp chuyên mỗi lần thi cuối kỳ đều luôn đứng nhất, 3 năm liền đạt giải quốc gia, chính là chưa ai thấy nàng đi tự học, thậm chí ngoại trừ đến lớp cũng rất khó nhìn thấy nàng bên ngoài. Nàng rất thần bí, hơn nữa còn tài mạo song toàn, cũng là nhân vật phong vân trong trường đại học Yến Kinh, không biết có bao nhiêu người đã trộm đến lớp học nghe giảng bài chỉ để được nhìn thấy diện mạo thực sự của vị cao lãnh chi hoa này, đến gần càng cảm thấy cực kỳ xinh đẹp. Còn có rất nhiều sinh viên khác không quản ngại giá lạnh mà thổ lộ ngoài lớp học, đều không ngoại lệ là buồn bã về lớp. Khi Xa Giai Di tan học đến tìm Lâm Thanh Hàm, nàng nhìn thấy một nam nhân mặc tây trang cầm một bó hoa hồng, đứng trước mặt Lâm Thanh Hàm, nhìn sườn mặt, đường nét thâm trầm, sống mũi cao, rất soái khí. Hắn hơi cúi xuống, cười một cái rất thân sĩ, khóe môi tươi cười rất thích hợp, thập phần mê người, chung quanh nữ sinh vây xem, thậm chí nhịn không được nhỏ giọng kêu thành tiếng. Nam nhân cầm hoa nói: “Lâm tiểu thư, không biết em còn nhớ tôi không?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe, bất quá tiếng phổ thông quá cắn chữ tương đối nặng, cảm giác không thành thạo lắm. Lâm Thanh Hàm nhìn hắn, quét mắt một cái rồi lễ phép gật đầu, nhưng vẻ mặt là công thức hóa nàng dùng khi ở công ty: “Lục tiên sinh, chào.” Lục Vũ khẽ cười: “Trí nhớ của Lâm tiểu thư thật tốt, lần trước gặp mặt ở Cảnh Thái quá vội vàng, chỉ là để ba tôi giới thiệu một cái, vẫn luôn không có thời gian mời em ăn một bữa cơm, tôi luôn cảm thấy tiếc nuối, xin hỏi hôm nay tôi có được vinh hạnh mời em đi ăn cơm không?” Hắn nói chuyện có chút nghiền ngẫm từng chữ, bất quá rơi ở trên người một người như vậy cảm thấy không quá phô trương. Lông mày của Lâm Thanh Hàm khẽ động, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Lục tiên sinh khách khí rồi, hôm nay tôi..." "Tôi đã chào hỏi Khổng tổng, ông ấy nói chiều nay em không có tiết, chương trình học đã kết thúc rồi, cho nên… đừng từ chối được không?” Hắn không nhanh không chậm cắt ngang lời từ chối của Lâm Thanh Hàm, lời nói của hắn rõ ràng lộ ra chắc chắn không thể từ chối, nhưng ngữ khí lại khiêm tốn ôn hòa, khiến người ta thực sự không từ chối được. Khi Lâm Thanh Hàm nghe hắn nhắc đến Khổng Ích Tường, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, nhìn người trước mặt, Lâm Thanh Hàm trầm tư một lúc, sau đó nâng mắt lên nhìn Xa Giai Di đang đứng ở một bên: "Tôi đã có hẹn với bạn, bởi vì Lục tiên sinh mà lỡ hẹn, chỉ sợ cậu ấy sẽ oán trách." Khi Lục Vũ quay đầu lại, Xa Giai Di đã vén tóc lên thong thả ung dung đi tới: "Thanh Hàm, lại có soái ca tặng hoa sao?" Lâm Thanh Hàm cười không nói gì, Xa Giai Di chỉ làm như không biết: "Đây là lại từ chối sao? Định đi ăn cơm ở đâu?" Lục Vũ nhướng mày, đôi mắt hơi híp lại, nhưng vẫn là cười đến ôn hòa: "Nguyên lai đây là bạn mà em nói, xin chào, tôi là Lục Vũ." Hắn duỗi tay bắt tay với Xa Giai Di. Hắn ôn hòa có độ, Xa Giai Di không thể từ chối, cũng chào hỏi hắn. Lục Vũ nói tiếp: "Xin đừng hiểu lầm, tặng hoa là một loại lễ tiết, tôi đi ngang qua cửa hàng hoa cảm thấy hoa này rất hợp với Lâm tiểu thư, cho nên liền mang theo một bó. Bất quá yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Lâm tiểu thư quả thực rất có mị lực." Cuối cùng dưới kiên trì của Lục Vũ, Xa Giai Di cùng Lâm Thanh Hàm đi ăn cơm với hắn, từ nói chuyện với nhau Xa Giai Di mới biết địa vị của đối phương. Mấy năm nay, Yến Kinh phát triển nhanh chóng, thu hút rất nhiều vốn nước ngoài đến nhập cư. Một nhóm Hoa Kiều đã đầu tư xây dựng Yến Kinh, trong đó nổi danh nhất là Lục Chấn Sinh. Hắn là người Mỹ gốc Hoa, có công ty niêm yết của riêng mình tại Hoa Kỳ, mười năm qua công ty phát triển mạnh, hắn từng lớn lên ở Trung Quốc và biết rõ tiềm lực của thị trường này, cho nên năm 2011 hắn bắt đầu thâm nhập thị trường Trung Quốc, chọn Yến Kinh là trạm đầu tiên. Ngày nay, nhiều doanh nghiệp lớn ở thành phố Yến Kinh có hợp tác với hắn, bao gồm cả tập đoàn của cha Xa Giai Di, còn có Cảnh Thái. Ngay sau khi Lục Vũ vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hắn trở về Yến Kinh để quản lý công việc của công ty con cho Lục Chấn Sinh. Nhiều hợp tác giữa Cảnh Thái và Lục Chấn Sinh đã thông qua Lục Vũ. Cho nên Xa Giai Di cũng đoán được ý tứ của Khổng Ích Tường là gì, nếu Lục Vũ theo đuổi Lâm Thanh Hàm, chỉ sợ là hắn rất thích nghe ngóng. Kỳ thực, lo lắng của Xa Giai Di đã trở thành sự thật, thỉnh thoảng Lục Vũ đến trường để tìm Lâm Thanh Hàm. Hắn lớn lên ở Hoa Kỳ nên rất giỏi tạo ra một số kinh hỉ cùng lãng mạn, hoa đủ loại kiểu dáng càng không ngừng, làm cho các nữ sinh trong khoa tài chính cực kỳ hâm mộ. Một nam nhân lãng mạn săn sóc lại theo đuổi bám riết không tha như vậy, ai mà có thể không động tâm? Lục Vũ cũng nghĩ như vậy, nhưng Lâm Thanh Hàm không dao động, nếu không có Khổng Ích Tường bên kia giật dây bắt cầu, thỉnh thoảng tán gẫu với nàng qua công việc thì Lục Vũ sẽ không bao giờ tìm được cơ hội ở riêng với nàng. Nhưng mà, một nam nhân từ nhỏ đã ngậm thìa vàng có gia thế có bối cảnh, bản thân cũng là tài hoa hơn người, tuy Lục Vũ có tu dưỡng một bộ thân sĩ nhưng trong xương cốt lại là ngạo mạn. Mấy năm nay hắn đã gặp rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, hầu hết bọn họ đều chủ động dán lên hắn, cho dù có một số ưu tú, dưới thế công của hắn cũng rất ít có thờ ơ. Mà Lâm Thanh Hàm lại là một bộ mặt lạnh dầu muối không ăn, cực kỳ khơi dậy ham muốn chinh phục của hắn. Hơn nữa Lâm Thanh Hàm thực sự rất có mị lực, bất quá ở tuổi 20 ngoài gương mặt trẻ trung xinh đẹp, trong cách xử sự của nàng làm người không thể nhìn ra một tia ngây ngô, tuy giữa lông mày lãnh đạm nhưng nàng chưa từng vì sinh ra đã giàu có được nuông chiều mà ngạo mạn. Hơn nữa nàng vẫn còn đi học, khi cùng nàng nói chuyện về những dự án mà Cảnh Thái và công ty hắn hợp tác vài lần, nàng lại càng có quyết đoán hơn một số người ở Cảnh Thái. Điều đáng tiếc duy nhất chính là Khổng gia không thực sự buông tay cho nàng làm, rất nhiều thứ nàng tiếp xúc không đủ. Từ vài lần tiếp xúc này, hắn cũng có thể thấy Khổng Ích Tường đã có chủ ý gì. Lục Chấn Sinh cũng đề cập Cảnh Thái là một đối tác cường đại, nếu có thể mang lại chuyện tốt, đó sẽ là đôi bên cùng có lợi. Thấy con con trai mình có ý tứ cũng liền tùy hắn. Gia trưởng hai bên cố ý vô tình thúc đẩy, Lục Vũ cũng cảm thấy nhất định phải đạt được, cục diện bế tắc hiện tại chỉ là kiêu căng của cô gái, hơn nữa hắn cũng không thích người không có cá tính. Cho nên, đối mặt với phản ứng của Lâm Thanh Hàm, hắn chỉ coi đó như một phép thử tất yếu, mưa mặc mưa bày ra mị lực của hắn. Trong lòng Lâm Thanh Hàm rất rõ ràng, tuy chán ghét nhưng cũng không có cách nào cường ngạnh từ chối người đang theo đuổi. Hiện tại nàng cần phải chu toàn Khổng gia, không thể đắc tội Lục gia, sự xuất hiện của Lục Vũ đã khiến Khổng Ích Tường dần dần để nàng nhận một số dự án quan trọng, chịu đựng ba năm không để bụng một chút nhất thời. Xa Giai Di nhìn Lục Vũ đưa hoa xong lái xe rời đi, nhướng mày mở điện thoại chọn một bức ảnh chụp trộm không ai biết, nam nhân trên đó tuấn tú ôn nhu khẽ cười, mang theo một hộp bánh kem nhỏ trong tay. Sau khi nhấn chia sẻ, đã gửi cho một người ở nước ngoài, nàng nhìn thời gian, bên kia hẳn là hơn 9 giờ tối. Một lúc sau, một tin nhắn gửi đến: ?? Xa Giai Di tròn mắt nghiêm nghị trả lời cô: Người này có soái khí không? Khúc Mặc Thương đang tắm, sau khi sấy tóc, bật máy tính xem luận văn, thấy tin nhắn của Xa Giai Di, cô bấm vào ảnh. Khách quan mà nói, trông hắn rất không tồi, nhìn khí chất hẳn là trong nhà cũng có quặng. Khúc Mặc Thương: Ừm, không tồi, bạn trai? Hay là đối tượng cậu thích? Xa Giai Di hừ một tiếng, chậm rãi gõ một dòng. Xa Giai Di: Là Thanh Hàm nhà chúng ta. Nhìn thấy sáu chữ này, tay cầm điện thoại của Khúc Mặc Thương dừng một chút, dời lực chú ý khỏi luận văn trên máy tính. Cô nhíu mày đọc dòng chữ này mấy lần, tâm tình vui vẻ đột nhiên rơi xuống đáy cốc, Lâm Thanh Hàm có bạn trai sao? Cô nhìn chằm chằm tin nhắn, rõ ràng là nên vui mừng, cuối cùng nàng cũng buông bỏ, có người bồi nàng cùng bảo hộ nàng, nàng cũng sẽ không vất vả như vậy, nhưng cảm giác rầu rĩ trong lòng lại càng nghiêm trọng. Cô quay lại nhìn kỹ nam nhân kia, thoạt nhìn là có phong độ nhẹ nhàng, nhưng nhìn dáng vẻ cũng có thị phi phú tức quý, làm sao lại quen biết Lâm Thanh Hàm, là hợp tác trong công việc sao? Hay là vì cái gì khác? Mặc dù cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng cô càng lo lắng nam nhân này không đáng tin cậy, hơn nữa hào môn có nhiều thị phi, một Khổng gia khiến cho nàng vất vả như vậy, nếu gia đình của người nàng thích phức tạp vậy thì càng không xong. Cô ở bên này suy nghĩ lung tung, cau mày, Xa Giai Di bên kia phát hiện gửi tin nhắn nửa ngày không thấy động tĩnh gì, trong lòng lập tức có tính toán. Bạn tốt này của nàng a, lớn lên năng lực nhất lưu, nhưng ở phương diện nào đó lại trì độn giống như đầu gỗ. Trước kia nàng vẫn luôn phát sầu thay Lâm Thanh Hàm, cũng đau lòng nàng ấy sinh ra loại tâm tư này đối với Khúc Mặc Thương. Nhưng mấy năm nay, Khúc Mặc Thương nói chuyện phiếm với nàng hầu như không rời khỏi Lâm Thanh Hàm, mặc dù không có gặp mặt, nhưng cô lại quan tâm đến nàng ấy hơn bất kỳ ai khác. Đôi khi Lâm Thanh Hàm gặp vấn đề trong công việc, cô đều sẽ âm thầm góp ý, nếu nói là không có cảm tình với Lâm Thanh Hàm, quỷ đều không tin. Nhưng mỗi lần cố tình thử hỏi cô đều tránh mà không đáp, Xa Giai Di cũng không hiểu rốt cuộc là cô đang nghĩ gì. Nếu nói lo lắng loại cảm tình này khó có thể tiếp thu, thì Khúc Mặc Thương cũng không phải là người cổ hủ nhát gan. Khi nhìn thấy Lục Vũ, lúc đầu nàng còn lo lắng, nhưng sau đó đột nhiên nghĩ ra chủ ý như vậy, hiện tại xem ra, Khúc Mặc Thương cũng không phải thờ ơ. Khóe môi nhếch lên, Xa Giai Di lại bịa ra: Là người theo đuổi a! Khúc Mặc Thương nhìn thấy tin nhắn liền nhíu mày, tên Xa Giai Di này! Nhưng ẩn ẩn đau đớn trong lòng cuối cùng cũng biến mất, cô chậm rãi thở ra một hơi mà cô không hề phát giác ra trong mắt mình là nhẹ nhõm. Ánh mắt khẩn trương chuyển sang dò xét, lập tức trả lời: Nụ cười có chút dối trá, ai vậy? Xa Giai Di phụt cười ra tiếng, hiện tại liền nói người khác dối trá. Xa Giai Di: Anh ta là con trai của Lục Chấn Sinh, mới từ Mỹ trở về, hiện tại đang giúp Lục Chấn Sinh quản lý công ty con ở Yến Kinh, năng lực không kém. Hơn nữa... Khúc Mặc Thương nhìn thấy ba chữ Lục Chấn Sinh đột nhiên có chút trầm ngâm, CEO của tập đoàn HW, mấy năm trước đã bắt đầu tiến vào Trung Quốc chiếm giữ thị trường Yến Kinh, Thiên Thịnh cũng đang chặt chẽ hợp tác với hắn trong phương diện này, vẫn luôn là cùng Cảnh Thái hợp tác cạnh tranh. Lục Chấn Sinh cũng là một con cáo già, vẫn luôn trung lập với cả hai bên đều không đắc tội, chiếm hết tiện nghi. Sau đó, cô lập tức nghĩ đến Khổng Ích Tường, nhanh chóng trả lời mấy chữ: Khổng Ích Tường tác hợp sao?