Đông Hoang Thần Vương

Chương 8: 8 Liên Quan Đến Nhà Họ Triệu

Lưu Tiểu Nguyệt chẹp miệng, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

“Thực ra anh không cần phải lấy lòng bọn họ vì em đâu”.

“Em đã chọn anh thì cho dù bị ai ngăn cấm, em cũng sẽ không lùi bước”.

Khóe mắt cô hơi ươn ướt.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Thiên Hạo.

“Em vốn chỉ là một đứa con riêng, đã quen với việc bị chế giễu rồi.

Nhưng mà anh thì khác.

Anh là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất của nhà họ Trần.

Em không thể để anh phải nghe thấy những lời sỉ nhục của bọn họ”.

“Tiểu Nguyệt, em nghĩ bây giờ anh sẽ để yên cho bọn họ sỉ nhục sao?”

“Em đánh giá anh quá thấp rồi đấy”.

Anh nhìn lên bầu trời cao, ánh mắt tràn ngập tự tin.

Sau đó, anh quay sang nở nụ cười thản nhiên.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.

Mẹ bảo hôm nay muốn tự tay làm sủi cảo cho chúng ta ăn đấy, em mau đi giúp mẹ đi”.

Đuổi khéo Lưu Tiểu Nguyệt xong.

Anh lại chìm vào suy tư.

Cô gái này đa sầu đa cảm, chỉ sợ nếu tiếp xúc lâu ngày, rất có thể anh sẽ bị cô phát hiện ra sơ hở.

Sau này tránh được bao nhiêu thì tránh.

Nhà họ Lưu cũng là một gia tộc làm giàu từ bất động sản.

So với nhà họ Trần, thế lực của bọn họ lớn mạnh hơn nhiều.

Được xếp vào hàng ngũ gia tộc hạng hai của Nam Thành, ngang với nhà họ Châu của Châu Minh.

Đương nhiên, không chỉ là nhà họ Lưu nhà họ Châu, cho dù là cả bốn gia tộc hàng đầu Nam Thành là Triệu, Tiền, Tôn, Lý, anh cũng chẳng coi ra gì.

Anh đến nhà họ Lưu cũng chỉ để làm mẹ yên tâm, cho Lưu Tiểu Nguyệt một danh phận chính thức.

Từ khi biết đằng sau cái chết của bố còn nhiều uẩn khúc, trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện này.

Tối hôm đó.

Chu Tước trở về báo cáo.

“Thưa Vương, thuộc hạ đã điều tra toàn bộ mọi chuyện về nhà họ Triệu”.

“Bất động sản trên khắp Nam Thành được chia thành ba cấp.

Nhà họ Triệu chiếm tài nguyên đất cấp cao nhất.

Có thể nói, bọn họ chỉ cần dựa vào vận dụng quan hệ, không cần đầu tư nhiều tiền bạc mà vẫn còn thể đạt được lợi nhuận lớn nhất”.

“Mấy năm gần đây, nhiều công ty bất động sản nhỏ đều bị nhà họ Triệu chèn ép”.

“Bao gồm cả nhà họ Lưu”.

“Sau lưng nhà họ Triệu có chỗ dựa lớn.

Theo một nguồn tin cho biết, ông lớn đứng sau nhà họ Triệu là nhà họ Vương ở Đế Đô.

Đến cả người nắm quyền điều hành Nam Thành cũng là người được bọn họ nâng đỡ”.

“Còn gì nữa không?”, Trần Thiên Hạo lạnh giọng hỏi.

“Còn… vấn đề cúc áo hình đầu sói, tôi đã truyền tin cho Thanh Long điều tra từ trong quân đội, tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức gì mới.

Nhưng mà tài xế gây ra vụ tai nạn giao thông năm xưa, tôi đã điều tra được tình hình trong nhà của ông ta”.

“Nói”.

“Tài xế họ Bạch, hai mươi năm trước từng là tài xế chuyên dụng của nhà họ Triệu.

Sau khi ông ta chết đi, vợ và con gái chuyển đến khu biệt thự phía Bắc thành phố, điều kiện sinh hoạt hiện giờ rất khá giả”.

“Quả nhiên có vấn đề”.

“Chúng ta sẽ tới khu phía Bắc thành phố một chuyến”.

Anh sa sầm mặt, hai tay nắm chặt lại.

Tại khu biệt thự phía Bắc.

Trong một căn biệt thự hai tầng ven biển.

Bà Bạch mặc bộ váy ngủ màu hồng đứng giữa phòng khách khổng lồ trên ban công.

Dưới ánh đèn màu hồng lờ mờ, dáng người thon thả dưới lớp váy ngủ như ẩn như hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thuyền bè qua lại ngoài khơi xa.

Ngón tay tinh tế của bà ta kẹp một cây thuốc lá.

Khói thuốc vờn quanh gương mặt mang nét phức tạp của bà ta.

Dạo gần đây, hình bóng của ông Bạch thường xuyên xuất hiện trong đầu bà ta.

Bà ta biết rõ mọi thứ bà ta đang có đều là nhờ ông Bạch.

Nếu không nhờ năm xưa ông ta nhảy lầu tự sát, có lẽ cả nhà bà ta vẫn còn đang sống dở chết dở ở trên tầng cao nhất của khu nhà cũ kia.

Tất nhiên, từ đau khổ không kìm được nước mắt đến khấp khởi mừng thầm vì giàu lên bất chợt, mọi cảm xúc mãnh liệt ấy đều dần trở nên nhạt nhòa theo thời gian.

Bà Bạch lại càng cảm thấy áy náy với ông chồng cũ của mình.

Bà ta rít một hơi khói thuốc, mùi hương bạc hà nhàn nhạt tỏa ra theo làn khói mờ ảo, che khuất con thuyền và ngọn hải đăng nơi biển khơi

“Sao vậy?”

Một người đàn ông trung niên để trần nửa mình, dáng người cao lớn cường tráng ôm lấy vòng eo mảnh mai của bà ta từ phía sau.

Ông ta áp sát mặt mình vào tai bà ta, khẽ thổi nhẹ một cái.

“Không có gì, em chỉ đang nghĩ, chúng ta làm như vậy có phải rất có lỗi với ông Bạch hay không’.

Bà Bạch quay mặt lại, nghiêm túc nhìn đối phương.

“Hay là sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa”.

“Ha ha, em đang nghĩ gì thế? Ông Bạch đã chết hai mươi năm nay rồi, hôm nay em mới thấy có lỗi với ông ta sao?”

“Biết có lỗi sao còn làm như vậy?”

Ông ta nhếch mép nở nụ cười châm chọc.

“Này bà Bạch, em đừng quên mọi thứ em đang có đều là nhờ nhà họ Triệu tôi cho bà.

Một mụ già bốn mươi như em mà ông đây vẫn không chê thì phải thấy may mắn mới phải, giả bộ cái quái gì?”

Cây thuốc lá trên tay bà an hơi run rẩy, tàn thuốc lơi lả tả xuống đất.

Bà ta mím chặt môi.

“Em, em cũng hết cách rồi, Phi Phi đã trưởng thành.

Em không muốn để con bé biết em là người như vậy”.

“Ha ha, nếu em đang lo lắng chuyện này thì không cần đầu.

Anh cũng chẳng giấu em làm gì, con gái em đã bị anh chơi không biết bao nhiêu lần rồi”.

Người đàn ông trung niên nở nụ cười xấu xa.

“Anh vừa nảy ra một ý tưởng, hay là khi nào hai mẹ con em cùng hầu hạ anh đi”.

“Bốp!”

Bà Bạch giận dữ tát ông ta một cái thật mạnh.

“Triệu Thành Phi, ông là đồ khốn nạn”.

“Bốp!”

Triệu Thành Phi vung tay tát lại một cái khiến bà ta ngã lăn ra đất, khóe miệng rướm máu.

“Con điếm chết tiệt dám đánh tao à? Hôm nay tao sẽ chơi chết mày”.

Ông ta quấn khăn tắm trên người, một tay túm lấy mái tóc dài của bà Bạch, lôi xềnh xệch về phía nhà tắm.

“Á! Cứu mạng!”

Bà ta giơ hai tay ôm đầu, da đầu đau đớn như sắp rách ra, khiến cả người bà ta mất kiểm soát không thể chống trả Triệu Thành Phi.

Bên trong phòng tắm.

Ông ta mở vòi hoa sen xả đầy nước vào bồn tắm, sau đó nhấc dây vòi lên quấn quanh cổ bà Bạch.

Lập tức.

Sắc mặt bà ta đỏ bừng, hai mắt trợn ngược, lưỡi thè ra.

“Cứu…”

Triệu Thành Phi giận dữ siết chặt tay, trán nổi đầy gân xanh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại tỏa ra sát khí.

“Chết đi”.

Ông ta nắm chặt hai tay bà Bạch, dùng sức đè bà ta vào trong bồn tắm.

“Rầm!”

Cửa phòng đột nhiên bị đá bay.

Ông ta giật nảy mình, hai tay vô thức thả lỏng, quay đầu nhìn ra ngoài lại chỉ thấy một bàn chân đang dần tiến tới.

“Bịch!”

Ông ta bị đá trúng vào mặt, chưa kịp phản ứng lại đã thấy một bóng người nhỏ nhắn màu đen chạy vọt vào, giẫm một chân lên mặt ông ta.

Ông ta trở tay giãy giụa, chân còn lại của đối phương nhanh chóng đạp gãy tay ông ta.

“Răng rắc!”

Triệu Thành Phi hét thảm một tiếng, tay còn lại quơ về phía chân đối phương theo bản năng.

Lại bị đá thêm một phát.

“Rắc!”

Cả hai tay của ông ta đều bị đạp gãy.

Cơn đau nhức mãnh liệt khiến ông ta gào khóc ầm ĩ.

Ông ta vốn không hề có thời gian lấy lại tinh thần để xác định chuyện gì đang xảy ra đã bị người ta giẫm đạp, hai tay đều bị đánh gãy.

Nỗi hoảng sợ và bất an tột độ khiến Triệu Thành Phi kêu khóc inh ỏi.

Một lưỡi dao sáng loáng bất chợt xuất hiện trước mặt ông ta.

Dọa ông ta sợ hết hồn, tức thì ngậm miệng lại, cắn răng chịu đựng cơn đau.

“Mày là ai? Có biết tao là ai không?”

Cảm giác đau đớn khiến cả người Triệu Thành Phi không ngừng run rẩy, giọng nói cũng run theo.

Đối phương không thèm để ý tới ông ta, chỉ làm ra hành động khiến ông ta rùng mình sợ hãi.

Cô ấy cúi người xuống, lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo lóe lên.

Dường như cô ấy đang tìm kiếm thứ gì đó trong miệng ông ta..