Thuở thiếu thời, Chu Lâm cũng không phải thuộc dạng học sinh ưu tú. Không phải do năng lực, mà do quá sức ham chơi.

Ham chơi, cho nên không bao giờ tĩnh tâm đọc sách, mỗi ngày đều suy nghĩ xem tan học sẽ bày trò gì, hoặc cuối tuần cùng bạn bè đi đâu giương oai giễu võ… Khi đi học cũng thường thường còn chưa ngồi nóng mông, tâm đã bay đến ngàn dặm bên ngoài, thầy cô giảng cái gì cũng theo tai trái ra tai phải, khá lắm là vào đầu được một nửa.

Nhưng mà ngay cả khi như vậy, thành tích của Chu Lâm vẫn giữ vững ngôi vị giữa bảng, một nửa là do may mắn đoán trúng đề thi, một nửa là do vài lần tâm huyết dâng trào cố gắng học tập___ Nhưng dù là lúc nhiệt huyết trào dâng, Chu Lâm cũng có thể đem học tập thành trò chơi, rồi mới hưng trí tăng vọt mà đụng vào sách vở, nhưng không bao lâu lại chán.

___ Mình như vậy mà đi làm gia sư, thực sự có sao không?

Chu Lâm tự hỏi, dù thế nào cũng vô pháp tưởng tượng bộ dáng mình gương mẫu, cuối cùng đem vấn đề cùng thịt dê cho vào trong lẩu, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng.

Bây giờ là ngày 15 tháng 10 năm 1994, 6 giờ 3 phút tối, Chu Lâm ngồi ở bàn ăn nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi, hạnh phúc khuấy đũa vào nồi lẩu dê.

“Cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn”(*) không phải là Chu Lâm chưa từng nghe qua, nhưng tối hôm đó quay về suy nghĩ suốt hai ngày, Chu Lâm nghĩ thông suốt, cúi đầu trước vận mệnh cũng không phải chuyện gì xấu___Ít nhất 7 năm sau Đoan Mộc Thanh Lỗi và mình đều bình an vô sự sống tốt, điều này chứng tỏ mình xuyên không cũng không gây ra phiền toái gì đáng kể. (Tiểu Kiết: mới là lạ)

(*: dịch nghĩa là ăn cái gì của người ta thì miệng phải ngắn, cầm cái gì của người ta thì tay phải mềm, ý nói lấy của ai cái gì thì phải có thái độ tử tế nhã nhặn…)

Hiểu ra rồi Chu Lâm không còn sợ đầu sợ đuôi nữa, lại nhớ tới mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi từng đề cập qua ăn lẩu, thế là lợi dụng cơ hội đi chực cơm, gần 5 giờ chiều xuyên đến ngõ nhỏ vắng người dưới nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi.

Đi tới gõ cửa quả nhiên ngửi được một mùi hương quyến rũ, Đoan Mộc Thanh Lỗi quấn tạp dề ra mở cửa, để Chu Lâm tiến vào sô pha trong phòng khách, phun ra một chữ “Ngồi”.

Tuy rằng là bạn học nhưng bây giờ lại là một nhóc con trung học 13 tuổi, Chu Lâm đương nhiên không thể yên tâm thoải mái khoanh tay đứng nhìn, nhưng sau khi chen vào phòng bếp đụng tay làm rơi ống đựng đũa, nhân tiện vấp chân đập thêm một quả trứng, y thành thành thật thật quay về phòng khách xem TV.

5 giờ 56 phút, tất cả đều đã hoàn tất, Đoan Mộc Thanh Lỗi cởi tạp dề, kêu Chu Lâm ngồi vào bàn.

Nồi nước lẩu đã sôi trào hồi lâu, Chu Lâm bỏ thức ăn vào, trước dùng thìa thử một ngụm. Hương vị thơm ngon tan ngay trên đầu lưỡi, làm Chu Lâm hò hét tán thưởng trong lòng!

Trong khoảng thời gian ngắn liền đối thay đổi cái nhìn khác xưa với nhóc con ngồi đối diện, nhóc con lại chú tâm vớt những thứ mình thích ăn trong nồi, một chút cũng không quan tâm đến biểu cảm khâm phục của Chu Lâm.

___Ừm, tìm chút chuyện gì nói đi.

Vốn không quen giữ im lặng khi ăn với người khác, Chu Lâm nghĩ như vậy.

Nhưng mà, nói cái gì thì được? Học sinh trung học thường hứng thú với đề tài gì?

Trò chơi? truyện tranh? Lúc này cũng không quá lưu hành. Học tập sao? Trên bàn cơm nhắc tới chuyện này quả thật nhẫn tâm với hệ tiêu hoá. Nữ sinh thầm mến? Tuy rằng là “chú út”, nhưng cũng không quá thân thiết đến mức hàn huyên chuyện này… Như vậy kể chút chuyện cười đi?

Hạ quyết tâm, Chu Lâm gắp một đũa thịt dê, nghiêm trang nói:

“Xưa có một người kêu Tiểu Dương…”

Đoan Mộc Thanh Lỗi ngẩng đầu nhìn y.

Đã được chú ý, Chu Lâm cười thầm trong lòng, chậm rãi bỏ thịt dê bỏ vào trong nồi, tiếp tục nói:

“Có một ngày, hắn bị người ta nhúng lẩu.”

“…”

Không đoán trước được, Đoan Mộc Thanh Lỗi thế nhưng bảo trì im lặng nhìn Chu Lâm. Chu Lâm xấu hổ nhưng vẫn bình tĩnh chần thịt dê, đột nhiên nhớ tới kiểu truyện cười này rất nhiều năm sau mới thịnh hành.

___Aiz, thật sự là rất lạnh!

Trong lòng rống lên, Chu Lâm cứng ngắc thu đũa trở về. Thịt trên đũa đã rơi rụng hơn một nữa, chỉ còn sót lại một miếng chừng hai ly, cô đơn nằm trong chén.

“Chú út, chú… vừa mới kể chuyện cười sao?”. Cuối cùng Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng phản ứng lại, kinh ngạc hỏi.

Bị hỏi như vậy quả thật là thất bại của thất bại. Chu Lâm cười khổ: “Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến nên thuận miệng nói thôi, không có ý gì đặc biệt đâu, ha ha ha…”

Cười xong vành tai lại nóng đỏ lên, vội vàng thay đổi đề tài:

“Đúng rồi, sau này đừng gọi tôi là chú út, có chút không quen. Cảm giác là lạ.”

“Vậy kêu thế nào?”

“Ừm… Kêu tôi là anh đi… Kỳ thật tôi cùng không lớn hơn cậu bao nhiêu…”

Đoan Mộc Thanh Lỗi trừng mắt nhìn.

“Vậy chú vốn kêu là gì?”

“Hử?”

“Tên.”

“À! Cái đó, tên tôi à___” đại não cyả Chu Lâm bắt đầu vận chuyển kịch liệt, trong đầu lướt qua vài cáu tên bạn bè, nháy mắt nhảy ra một cái tên giả:

“Chu Khiết Lôn, phụt___”

Lời vừa ra khỏi miệng chính mình đã phun trước. Đoan Mộc Thanh Lỗi không hiểu sao, nhìn Chu Lâm vừa uống canh vừa ho khan, lập lại lần nữa:

“Chu Khiết Văn?”

___ Cậu nghe thế nào thì chính là thế ấy đi!

Chu Lâm đang ho sặc sụa ra nước mắt nghĩ như vậy, bất cứ giá nào cũng gật gật đầu.

“Như vậy, sau này sẽ kêu là anh Khiết Văn.”

Thế là, danh hiệu Chu Lâm dùng trong quá khứ, cứ như vậy mạc danh kỳ diệu qua loa mà quyết định.