Một bữa cơm ăn hết sức náo nhiệt.

Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng thân thích nhà Đoan Mộc đều không nghi ngờ thân phận của Chu Lâm, lẫn nhau hàn huyên khách sáo mấy câu liền cùng ngồi vào vị trí, vì nghênh đón xuân mới năm 98, cố gắng lấp đầy bụng của mình.

Bởi vì ngồi gần thằng nhóc, dưới bàn liền nhiều không ít động tác nhỏ. Chu Lâm nhéo thằng nhóc! Nắm lấy tay hắn nhét vào đó một hộp quà nhỏ đã chuẩn bị từ trước, rồi sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói câu: trở về rồi mở.

Trong lúc ăn Chu Lâm rời khỏi chỗ ngồi một lần, tìm nơi không có người xuyên không về rồi tới một lần, trở lại phòng bao tiếp tục ăn cơm, bất hạnh là vừa lúc đang ăn vui vẻ thì bị bác của thằng nhóc nhìn thấy, cầm một chai rượu tới nói muốn mời rượu.

Biết mình không thể uống cũng không dám uống, Chu Lâm chỉ có thể từ chối, đáng tiếc từ chối vô dụng, cuối cùng vẫn bị đổ gần nửa chén.

Không biết uống rượu thế nào mà dạ dày liền oanh một tiếng nổi hỏa, Chu Lâm choáng váng cháy sạch, hoa đầu chóng mặt. Chốc lát sau Chu Lâm ngã sấp ở trên bàn rượu, trong lòng còn mơ hồ nghĩ xem ra mình lại lập kỷ lục say rượu rồi.

Mơ mơ màng màng bị người đẩy hai cái, bởi vì không muốn động mà lười đáp lại, sau đó liền bị kéo vào trong ngực người khác, mặt bị vỗ nhẹ mấy cái không có kết quả lại bị lôi túm đưa đến một nơi an tĩnh nằm xuống.

Mặc dù nhắm mắt, trực giác lại biết ở bên cạnh chính là thằng nhóc. Chu Lâm cười khúc khích nói thầm một câu “Hôn tôi , thế là một giây sau liền bị hôn.

Men rượu tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bị hôn đến hít thở không thông cuối cùng cũng bắt đầu thanh tỉnh, bởi vì đột nhiên nhớ tới bây giờ đang ở nhà hàng, Chu Lâm chợt mở hai mắt, chỉ thấy khuôn mặt phóng đại của thằng nhóc.

“Khá hơn chút nào không?” Phát giác Chu Lâm tỉnh lại, môi thằng nhóc liền rời đi, xoay người lấy một chén nước ở khay trà một bên, đưa đến bên cạnh miệng Chu Lâm.

“Ừ.” Thuận theo địa uống một hớp, Chu Lâm nhìn chung quanh một chút, phát giác đang ở trong gian phòng nhỏ không có người nào khác, có chút nghi ngờ.

“Đây là nơi nào?”

“Phòng nghỉ bên cạnh phòng bao.” Thằng nhóc trả lời, sau đó giống như giễu cợt nói: “Tửu lượng của anh Khiết Văn thật kém.”

“Đó là sở trường riêng. Có ý kiến sao?” Sớm bị bạn bè nói như vậy không dưới mười mấy lần, Chu Lâm hết sức hào sảng hỏi ngược lại.

Thằng nhóc cười lên, để chén nước xuống ngồi lên ghế sa lon, nghiêng người nhẹ nhàng đặt trên người Chu Lâm.

“Không có. Chẳng qua là cảm thấy anh uống say rất dễ thương.”

Trong lòng phỉ nhổ “Cậu thấy quỷ say dễ thương ở chỗ nào?” Chu Lâm đưa tay muốn gãi gãi tóc của Đoan Mộc Thanh Lỗi. Đầu ngón tay còn chưa đụng tới lại bị thằng nhóc bắt được cổ tay. Theo sau đó là một nụ hôn.

Cho dù biết cửa phòng nghỉ có thể bị mở ra bất cứ lúc nào, người trong phòng bao cũng tùy thời có thể đi vào nhưng hai người lại không có tâm lực dư thừa để đi lo lắng mấy chuyện này. Vừa kết thúc một nụ hôn thật dài, thằng nhóc gối lên trán Chu Lâm, nhẹ nhàng nói:

“Tôi muốn đốt pháo. . . . . . Chúng ta đi về trước đi.”

Nói cho mẹ Đoan Mộc đi trước một bước, Chu Lâm giả dạng có chút say rượu mà tựa vào người thằng nhóc, để hắn dìu đi ra khỏi nhà hàng. Cho dù là tối 30 tết nhưng trên đường vẫn có nhiều người qua lại như cũ, hai người đón một chiếc taxi, vài phút sau đã về tới nhà Đoan Mộc.

Không có lên lầu mà trực tiếp lấy pháo hoa đã mua từ sáng sớm cất ở trong sân ra, hai người ôm một đống, đi tới mảnh đất trong bên cạnh khu dân cư.

“A, không có lửa.” đặt pháo hoa xuống, thằng nhóc mới đột nhiên nhớ tới, thốt lên như vậy. Chu Lâm sờ sờ trên người cũng không tìm được tung tích của bật lửa. Thế là đành phải bỏ pháo hoa lại chạy về nhà lấy bất kỳ thứ gì có thể nhóm lửa.

Tìm được một cây hương, đặt ở trên bếp cho đỏ rồi mang ra mảnh đất trống. Sau đó, trong gió lạnh thằng nhóc đốt phóng quả pháo hoa thứ nhất.

Khi pháo nở rộ trong bầu trời đêm thì không khí chấn động mãnh liệt kèm theo tiếng động lớn làm cho chó trong xóm sủa ầm lên. Đoan Mộc Thanh Lỗi cầm cây hương trong tay cắm xuống bồn hoa nhỏ, chạy đến bên cạnh Chu Lâm đứng cùng hắn.

Mười ngón tay giao nhau xua tan hơi lạnh, thân thể dần dần ấm lên. Chu Lâm và thằng nhóc cùng nhau cười lên trong một chớp mắt ngắn ngủi pháo hoa nở rộ sáng ngời. Theo sau lại nghe được tiếng pháo trúc từ đàng xa truyền tới như đang đáp lại.

Sau đó càng ngày lại có càng nhiều tiếng “! ! Bành bạch” lục tục vang lên, từ bốn phương tám hướng bắt đầu hội tụ. Khu phố vốn yên tĩnh phảng phất như thức tỉnh, mùa xuân còn chưa tới đã náo nhiệt vô cùng. Bạn đang �

Chu Lâm dùng bả vai đụng thằng nhóc một cái. Thằng nhóc lại đụng trở về, hai người rút ra toàn bộ pháo trúc trong túi, xếp thành một hàng rồi từng bước từng bước châm lửa.

Cứ như vậy chơi đến hơn chín giờ, đầu tóc hai người bị gió thổi xốc xếch cuối cùng cũng lưu luyến đi về nhà. Bởi vì đi dự tiệc cho nên Chu Lâm không mặc quần áo, bây giờ lại ăn khổ, ngồi ở trong phòng làm ấm thân thể đồng thời hắt xì.

“Tôi đi nấu canh gừng.” Lấy thảm để cho Chu Lâm phủ lên, thằng nhóc nói như vậy rồi chui vào phòng bếp. Chu Lâm chán đến chết nhìn TV một hồi, đột nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên.

Nhận liền nghe được tiếng của mẹ Đoan Mộc, nói là cơm nước xong rồi muốn qua nhà bác Đoan Mộc đánh bài, hỏi thằng nhóc và Chu Lâm có muốn cùng đi đón giao thừa hay không. Chu Lâm hỏi với vào phòng bếp một tiếng, lấy được câu trả lời không đi của thằng nhóc liền chuyển cáo cho mẹ Đoan Mộc, sau đó bị dặn dò nếu không đi thì nhớ đốt pháo vào đúng 0 giờ và cầu cho cả nhà năm mới thuận lợi an khang.

Đáp ý rồi cúp điện thoại, Đoan Mộc Thanh Lỗi mang theo hai chén canh gừng đi ra. Chu Lâm ngửi thấy hương vị gừng xưa nay ghét nhất liền nhăn mặt cau mày, “Cạn chén” với thằng nhóc liền nhắm mắt một hơi rót hết vào trong bụng.

Uống vào bụng mới phát giác mùi vị tốt hơn so với tưởng tượng, lục phủ ngũ tạng trong thân thể cũng bắt đầu ấm áp, Chu Lâm chép miệng, hồi vị nói với thằng nhóc: “Thêm một chén nữa.”

“Gì? Không phải anh ghét nhất là gừng sao? Còn chưa tỉnh rượu à?”

Thằng nhóc kinh ngạc đưa tay ra sờ sờ trán Chu Lâm. Trong lòng nghĩ “Cậu có sờ trán cũng không thể biết được tôi có say hay không “, Chu Lâm đột nhiên nhìn ra ý cười xấu xa từ khuôn mặt cố làm ra vẻ giật mình trước mắt.

── xong rồi, thằng nhóc này bị mình dạy hư rồi.

Ý niệm này thoáng lướt qua, Chu Lâm đã nhào tới, hai người cắn xé lăn thành một đoàn ở trên ghế sa lon cho đến khi bị tiếng pháo lớn không biết từ đâu tới làm giật mình cùng nhau ngã xuống ghế.

“Ha, ha ha ha. . . . . .”

Phản ứng kịp, hai người cùng nhau chật vật cười lên rồi sau đó bò lại ghế sa lon ngồi đàng hoàng, chỉ tựa vào cùng nhau nhìn TV. Tiết mục bắt đầu là lời chúc mùa xuân cùng lời nhận xét tốt xấu một năm qua.

Chừng 10 giờ Chu Lâm Điệu Hổ Ly Sơn đuổi thằng nhóc vào bếp nấu điểm tâm, còn mình thì nhanh chóng đi tới đi lui xuyên không, sau đó lại không thể không nhét mười mấy cái bánh chẻo vào cái bụng đã có chín phần no dưới cái nhìn soi mói của thằng nhóc. Đánh xong trận chiến này y liền co quắp trên ghế sa không thể động đậy, mặc cho thằng nhóc sỗ sàng vừa hôn vừa sờ.

Cứ ngồi như vậy đến 12 giờ, nghe bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng pháo kinh thiên động địa, cuối cùng hai người cũng nhớ tới nhiệm vụ mà mẹ Đoan Mộc giao cho, cùng nhau bật dật khỏi ghế salon. Chu Lâm bị thằng nhóc buộc thay áo khoác dầy đi xuống lầu, lấy ra một cây gậy trúc cột chắc pháo rồi đứng lối đi bộ dưới lầu.

“Anh Khiết Văn, tôi *******”

Trong một mảnh hỗn loạn, Đoan Mộc Thanh Lỗi nói gì đó, nhưng tiếng pháo gần trong gang tấc, đầy tai chỉ có tiếng “Bạch bùm bùm” hỗn loạn. Chu Lâm quay đầu nhìn thằng nhóc, mở to cổ họng kêu lên:

“Cậu nói gì?”

“*******”

Vẫn như cũ nghe không rõ, Chu Lâm ngoắc tay ý bảo thằng nhóc đến gần một chút, thằng nhóc thuận theo đưa mặt tiến tới bên tai Chu Lâm, rồi sau đó trong nháy mắt tiếng pháo trúc đột nhiên dừng lại, Chu Lâm nghe được một câu nói như vậy:

“Anh Khiết Văn, trở thành người của tôi đi.”