Cuộc thi đấu kết thúc vào 50 phút sau, khi tiếng còi kết thúc vang lên thì Đoan Mộc Thanh Lỗi đá trái banh dưới chân sang bên cạnh, vỗ vai ăn mừng thắng lợi với đồng đội xong rồi cùng trở lại lớp học nghỉ ngơi. Nhanh chóng thay quần áo thu dọn đồ đạc, lại nói vài câu với ủy viên thể dục, cuối cùng cũng kết thúc hết thảy, Đoan Mộc Thanh Lỗi mang túi sách chạy tới chỗ Chu Lâm.

Nhìn thằng nhóc hào hứng, Chu Lâm trước tiên nói một câu chúc mừng, Đoan Mộc Thanh Lỗi không khách khí gật đầu một cái, nói tiếng “Đi thôi” , mang theo Chu Lâm đến bãi giữ xe của trường.

Trường học cách nhà Đoan Mộc khá xa, vì vậy khi lên trung học Đoan Mộc Thanh Lỗi liền bắt đầu đạp xe đi học. Hai người mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng túm được xe đạp ra từ nhà xe chật chội.

“Cầm lấy.” Còn đang suy nghĩ nếu hai người ngồi cùng một chiếc xe thì cuối cùng ai là người chở thì thằng nhóc đã cởi túi sách trên vai đưa tới trong tay Chu Lâm.

── nói vậy là muốn mình ngồi sau sao?

Chu Lâm cười cười, xách theo túi sách thuận theo ngồi lên. Vì từ sau khi đi làm đã rất ít khi đạp xe đạp nên bây giờ được người ta chở không khỏi có cảm giác hoài niệm.

Cả đường đi không nói lời nào, Đoan Mộc Thanh Lỗi chở Chu Lâm đi băng băng về nhà. Nghĩ đến thằng nhóc vừa mới đá bóng xong, Chu Lâm không khỏi cảm khái thể lực của học sinh trung học thật là tốt đến đáng sợ.

Sau khi về đến nhà, vì cả người thằng nhóc đầy mồ hôi bẩn nên chỉ có thể vọt vào phòng tắm tắm trước. Khi trong phòng tắm có tiếng nước chảy vang lên thì Chu Lâm nhìn đồng hồ treo trong phòng khách một chút, quyết định để chắc ăn phải xuyên về trước rồi quay về một chuyến.

Đi tới phòng khách mở cửa ra, cẩn thận chèn không cho nó đóng chặt, Chu Lâm ghi nhớ thời gian rồi tháo đồng hồ đeo tay xuống. Chờ chung quanh biến thành phòng khách quen thuộc nhà mình thì thoáng thở phào nhẹ nhỏm, cũng không vội xuyên trở lại mà ngồi trên ghế sa lon cho tỉnh táo hoàn toàn lại đã.

Tỉnh lại liền cho ra kết luận là “Uống rượu hỏng việc” ── Chu Lâm quyết định sau này uống rượu nhất định phải nghiêm khắc khống chế trong vòng ba chén. Dĩ nhiên nếu chuốc Lục Phong uống rượu thì ngoại lệ, bởi vì thằng nhãi kia chắc chắn sẽ ngã xuống trước mình, hơn nữa trước khi ngã xuống còn có thể nhảy cha cha cha. . . . . .

“Đông!” Chu Lâm đập đầu lên ghế sa lon, nhất thời cả người vô lực.

── trọng điểm của vấn đề không phải ở đó! Mình dĩ nhiên biết, nhưng bây giờ có thể làm sao?

Xuyên qua thời gian sẽ mất đi hiệu lực, dù muốn bổ khuyết 8 tháng vắng mặt này đến thế nào thì mình cũng không có cách nào trở lại trước ngày 12 tháng 9 năm 97. . . . . . Thằng nhóc cũng vậy, từ học sinh trung học cơ sở biến thành học trung học phổ thông, cao hơn, giọng nói cũng thay đổi rồi. . . thay đổi nhiều như thế ──

Nếu như nói không hối hận thì chắc chắn là gạt người!

Chu Lâm xoa xoa trán, đứng lên.

Chuyện không có cách nào bổ túc, cũng chỉ có thể tiếc nuối mặc nó trở thành quá khứ. Chuyện kế tiếp phải làm chính là giải thích lý do biến mất 8 tháng này cho thằng nhóc.

Từ phản ứng vừa rồi xem ra, hắn không tức giận nữa rồi? Chu Lâm điều chỉnh tốt thời gian đồng hồ đeo tay, hơi có chút thấp thỏm cài dây đồng hồ.

Xuyên trở lại bên ngoài đường, Chu Lâm âm thầm may mắn mình dự kiến trước được mà để cửa. Bước nhẹ đi vào, Chu Lâm xoay người cẩn thận đóng cửa.

Lúc khóa cửa nút bấm phát ra tiếng tách nhưng đương nhiên không lớn đến mức người ở trong phòng tắm cũng có thể nghe được, Chu Lâm an tâm thở dài một tiếng, lúc quay đầu lại bị người đang đứng phía sau dọa sợ hết hồn ──

Chỉ thấy thằng nhóc toàn thân xích lõa đứng ở cửa phòng tắm, cả người ướt nhẹp còn đang nhỏ giọt nước, cứ như vậy nhăn mày nhìn Chu Lâm, hỏi:

“Bây giờ anh phải đi sao?”

“Không, không phải!” Phản ứng kịp Chu Lâm liền vội vàng lắc đầu, giải thích là vì cảm thấy cửa không khóa chặt cho nên cố ý tới kiểm tra.

Vừa nói như vậy, thằng nhóc liền yên tâm gật đầu một cái, sau đó đi vào phòng ngủ lấy quần áo sau đó trở về phòng tắm lần nữa bắt đầu tắm dội.

── Thì ra là vừa rồi vào vội quên cầm đồ. . . . . .

Chu Lâm yên lặng trở về phòng ngủ ngồi xuống bên mép giường, nghĩ đến bộ dáng trần trồng lo lắng của thằng nhóc lúc nãy, không khỏi vừa cười .

Rõ ràng rất phiền não, nhưng sau khi thấy được hắn lại cảm thấy không sao ── không biết thằng nhóc có cảm giác giống mình hay không? Chu Lâm suy đoán, cũng chỉ được đến một đáp án “Có lẽ”.

Từ sau khi say rượu rồi tỉnh táo đến bây giờ, ước chừng đã qua 4 giờ, chờ đợi là chuyện dễ dàng làm cho tinh thần thư giản nhất, để chống lại cơn buồn ngủ Chu Lâm quyết định đi chơi game một hồi.

Vừa bắt đầu không có chú ý, chờ chơi rồi mới phát giác cái chuôi điều khiển hơi bất đồng, nhìn kỹ một lát phát giác máy chơi game có lẽ đã được đổi mới, chỉ vì giống như kiểu cũ cho nên không để ý kỹ sẽ không thể nhận ra.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Là cái cũ đã hư cho nên đổi cái mới sao? Thoáng lại chốc tiếng trò chơi bắt đầu vang lên, Chu Lâm nhìn chằm chằm nhân vật đang chiến đấu trên màn ảnh, không tiếp tục tra cứu nữa.

Trên thực tế một ván còn chưa kết thúc, Đoan Mộc Thanh Lỗi đã tắm xong đi ra. Cho là hắn sẽ giống bình thường tựa đầu gối đến trên đùi, Chu Lâm thoáng xê dichg về giữa giường.

Kết quả thằng nhóc bò lên giường, nhưng không có lập tức nằm xuống, ngồi ở trung gian xoa xoa tóc, sau đó từ phía sau ôm lấy Chu Lâm.

Bởi vì trên lưng đột nhiên bị lồng ngực ấm áp dán lên, Chu Lâm chần chờ một chút quay đầu lại xem thằng nhóc. Hai người kề sát nhìn nhau một hồi, thằng nhóc đột nhiên vùi đầu xuống, mái tóc lạnh ẩm ướt dán lên cổ Chu Lâm.

Trầm mặc một hồi, vấn đề sớm muộn sẽ phải nhắc tới đó, cuối cùng cũng phải đối mặt ──

“Anh Khiết Văn. . . . . . Trong khoảng thời gian này anh đi đâu?”