Lạc Vũ ngốc hai giây, trong lòng có chút hỏa khí, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cậu thật sự rất sợ Tư Tuyên Dương, ngốc cùng với hắn có thể không nói chuyện thì đừng nói, nếu vừa nói, tám phần kia đều không phải là lời ôn hòa gì.

Với yêu cầu vừa vô lý lại tiêu chuẩn kép kia của Tư Tuyên Dương, cậu không dám trực tiếp cự tuyệt, không phải sợ hắn trực tiếp động thủ đánh người, mà là gương mặt ngũ quan rõ nét lạnh xuống của người này, đôi mắt đục băng dập lửa quả thực có thể trực tiếp xé nát cậu.

Thật mẹ nó dọa người.

Lạc Vũ đờ đẫn tiếp nhận cuốc trong tay Úc Sâm, nhận mệnh đi qua bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Úc Sâm mừng rỡ nhẹ nhàng tự tại, lui về bên Tư Nam vỗ bùn đất trên tay.

Tư Nam đối với loạt động tác này cực kỳ khó chịu, thần bí hề hề tiến đến bên tai anh, ngữ khí mang theo mùi giấm: "Tại sao tôi cảm thấy Dương Dương rất thích cậu? Rõ ràng tôi mới là anh của em ấy, nói! Cậu rót cho em ấy bùa mê gì thế?"

"Cái gì mà đường ngang ngõ tắt như bùa mê, cậu có thể tin tưởng vào khoa học được không?" Úc Sâm trợn mắt, “Khoa học chú định em ấy thích tôi."

"Tin tưởng khoa học chúng ta sẽ không ở chỗ này...."

Lúc này, Lạc Vũ đào đất bên kia bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

“A! Các người mau đến xem!”

“Cái gì cái gì? Đào thấy rồi?” Tư Nam chạy tới.

“Đệt! Thi thể! Giống như đúc Tống Ninh Tú."

“Vô nghĩa, cùng một người sao không giống." Úc Sâm đi qua nhìn về phía hố to, một cô gái diện mạo tương đồng với Tống Ninh Tú, nhưng quần áo và phục sức lộ ra đều là cổ trang, tuy rằng bị bùn đất làm cho có chút ô uế, nhưng vẫn có thể thấy rõ trên cổ cô có một vết đao rất sâu trí mạng.

"Chậc, thật thảm, kéo cô ấy ra đây, cẩn thận chút, đừng đem đầu người ta kéo xuống." Úc Sâm nói.

Lúc này căn bản không rảnh lo khiếp sợ và sợ hãi khi tiếp xúc thân mật với thi thể, mấy người hợp lực, cùng nhau kéo xác chết Tống Ninh Tú từ trong hố lên.

May mắn không nặng lắm, sợ là máu nửa người đều chảy hết.

Mới đầu Úc Sâm còn tưởng cô mặc hồng y, kéo lên mới phát hiện, làn váy lộ ra một chút vật liệu, là bạch y ố vàng, đại khái lúc ấy máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ hơn phân nửa bộ quần áo.

"Cô gái đáng thương.” Anh thấp giọng cảm thán một câu.

Tư Tuyên Dương nhìn anh, không nói gì, bế thi thể cất vào bao tải, đưa cho Tư Nam: “Cầm.”

Tư Nam: “......!Vì sao lại là anh? Dương Dương tại sao em không thích anh! Anh là anh ruột của em!"

Ánh mắt hình viên đạn đục băng dập lửa của Tư Tuyên Dương bay qua, Tư Nam lập tức héo, mặt vô biểu tình xách bao tải lên, khiêng nó lên, vừa đi vừa nói chuyện: "Lạc Vũ Lâm Kiến Xuyên, chờ lát nữa chúng ta thay phiên, không thể để một mình tôi gánh trọng trách này....."

Về phần Tư Tuyên Dương và Úc Sâm, anh nên coi như hai người này đã bị chôn sâu dưới đất thì tốt hơn.

......!

Dọc theo đường cũ trở về, sắc trời dần tối xuống, chiều tà lúc hoàng hôn phía chân trời đã biến mất hầu như không còn, Úc Sâm thúc giục bọn họ đi nhanh chút: "Đừng nói đợi khi ánh trăng dâng lên, thi thể ở bãi tha ma đều sống lại, nếu vậy thật dọa người."

Cũng không biết miệng anh có phải quá độc hay không, thi thể ở bãi tha ma ngược lại không biết có sống lại không, nhưng khi bọn anh vừa vào thành, ánh trăng vừa mới lên đỉnh, trên đường cái nội thành đã không thấy sương mù như đêm đầu tiên, bầu không khí và kiến trúc vào giữa trưa hoàn toàn bất đồng so với thời điểm hiện tại.

Nơi nơi đều là dân trạch thời cổ đen như mực, ngay cả đèn lồng cũng không đốt.

Úc Sâm lơ đãng liếc nhìn bên cạnh, thân thể bỗng nhiên cứng đờ —— bên cửa sổ tối om kia, đang đứng hai người mặt đen mắt vô thần.

Nói là người mặt đen, kỳ thật chỉ là mặt ẩn trong bóng tối, chỉ nhìn ra được hình dáng đại khái.

Anh cứng đờ liếc mắt nhìn quanh nhà hai bên sườn, đều không có ánh nến, nhưng đại đa số cửa sổ hoặc là cửa, đều lẳng lặng đứng im một bóng người âm khí dày đặc, một đường nhìn chăm chú vào bọn họ.

Năm người rất an tĩnh, Úc Sâm kéo tay áo Tư Tuyên Dương, người sau quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng thấy được, đừng sợ, tôi có mang theo nến, chờ lát nữa có dị động, sau đó bậc lửa hẳn là có thể sống qua giai đoạn này."

Chậc, lại cho rằng anh đang sợ vô cùng, Úc Sâm nghiêng đầu, anh rất tò mò ở trong lòng Tư Tuyên Dương, hình tượng của mình rốt cuộc ra sao.

Bất quá thoạt nhìn, người này rất đáng tin cậy, ít nhất đáng tin hơn so với Tư Nam.

Cho dù cảnh tượng này thật sự làm người khiếp hoảng, nhưng không biết có phải là bởi vì bọn họ khiêng thi thể cũng đồng dạng tràn ngập âm khí, hay là nguyên nhân khác, mấy người đó từ đầu đến cuối không có bất luận hành động gì.

Giống như Tư Mã, một đường nhìn theo bọn họ mang thi thể Tống Ninh Tú khiêng vào Lý phủ.

***

Mới vừa vào phủ, xa xa nhìn thấy người tới lui ở chính sảnh, đại hôn đang chuẩn bị bắt đầu.

Úc Sâm bọn họ nhìn nhau, cũng không biết bước tiếp theo nên làm gì.

Do dự một lát, Tư Tuyên Dương nói: “Trước ôm thi thể Tống Ninh Tú ra."

Lâm Kiến Xuyên buông bao tải, mang người ra, nhưng ngó trái ngó phải, thi thể này cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Cái này.....!Hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?" Tư Nam không xác định hỏi.

"Hoàn thành rồi thì làm sao cậu vẫn còn ở chỗ này?"

Thân ảnh tân lang tân nương xuất hiện giữa chính đường, Úc Sâm nhìn hai thân ảnh kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng, chọc chọc Tư Tuyên Dương: "Dương Dương, khăn voan đỏ kia em có mang không?"

Tư Tuyên Dương ngẩn người, lập tức móc ra khăn voan đỏ trong bao: "Có mang!"

Úc Sâm hất cằm về phía thi thể Tống Ninh Tú trên mặt đất: "Trùm lên đầu cô ấy."

Tư Tuyên Dương không chút do dự, lập tức mở khăn voan đỏ ra, ngay ngay ngắn ngắn trùm lên đầu Tống Ninh Tú.

Chỉ một thoáng, phong vân biến đổi.

Trên không cổ trạch Lý phủ bỗng chốc cuồng phong nổi tứ bề, tầng mây bị thổi tan, mái ngói cành lá bị thổi tốc lên, tiếng vang rầm rầm kéo dài không dứt.

Biến động khiến toàn phủ chú ý, tân nương trước tiên từ chính sảnh lao đến, kéo khăn voan đỏ xuống, biểu tình trên mặt Triệu Nguyệt dữ tợn đáng sợ, giống như lệ quỷ, âm trầm ngoan độc chỉ vào Úc Sâm: "Các ngươi đang làm gì!?”

Thi thể Tống Ninh Tú bỗng nhiên giống như mũi tên bay nhảy lơ lửng trên không trung, tóc đen vũ động, hồng y lất phất vang, khăn voan đỏ chặt chẽ dính trên đầu, dưới ánh trăng trong đêm tối trông phá lệ quỷ dị.

Có lẽ do phụng dưỡng từ nhỏ, đối với thân hình quen thuộc từ trong xương cốt, cho dù không nhìn thấy mặt, Triệu Nguyệt vẫn biến sắc, sợ hãi lùi lại vài bước: “Tống...!Tống Ninh Tú......”

Đây là lần đầu tiên Úc Sâm nhìn thấy quỷ đánh nhau, có lẽ tính khí được ma sát ngàn năm, đã sớm không giảng nhiều đạo lý nữa, hiểu rõ chân tướng tâm tính, nhìn trạng thái Triệu Nguyệt giờ phút này, còn có thể yêu cầu giải thích cái gì?

Tống Ninh Tú trên không trung hét một tiếng, một câu không nói, cúi người thẳng tắp bay về phía Triệu Nguyệt, hung hăng cắn lên cổ ả.

“Hít ——!” Úc Sâm hít ngược một hơi khí lạnh.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn trong thành Hoài An.

Triệu Nguyệt liều mạng giãy giụa, nhưng ả trong phủ mệt nhọc nhiều năm như vậy, làm sao có thể là đối thủ của Tống Ninh Tú đã hóa thân oán quỷ, không quá một phút, hồn phách cơ thể ả đã bị xé nát đến chia năm xẻ bảy, không thể chắp vá lại được nữa.

Tư Nam tự đáy lòng kính nể: “Tống tiểu thư người ác không nói nhiều!”

Lý Tiêu đứng một bên ngơ ngẩn mở miệng gọi một tiếng: “Ninh......!Ninh Tú? Thật sự là ngươi?”

Sau đó bọn họ thấy thân thể Tống Ninh Tú bỗng nhiên run lên, tiếp đó oán khí đen xám nguyên bản ngoan cố tựa như khói nhẹ, theo cuồng phong gào thét, dần dần phiêu tán trên không.

Liên tiếp mấy thứ vật phẩm mơ hồ bắt đầu chậm rãi hiện lên, Úc Sâm thấy được đồng hồ treo tường của bọn họ.

Đầu anh lại bắt đầu dần dần hốt hoảng, cổ trạch, Tống Ninh Tú đều lui thật xa, anh cảm giác được thân thể của mình tựa hồ bị cuồng phong cuốn lên bầu trời, nơi nhìn thấy là một mảnh hỗn độn, nến long phượng rực rỡ hồng quang như trung tâm gió lốc, nho nhỏ một đám, cuối cùng không phải cảm giác âm trầm vắng lặng, mà trở nên ấm áp yên lặng, chiếu vào trong mắt, chậm rãi biến thành một tiêu điểm đỏ.

Úc Sâm nhắm mắt lại, để ý thức tùy tiện chìm vào trong gió lốc.

- ------------------------------------

Lại lần nữa mở mắt ra, trong không khí nồng đậm vị bánh gừng và sữa, Úc Sâm xoa xoa mắt, ấn mũi thổi tắt nến thơm đầu giường, quyết định lần sau không bao giờ mua thứ có mùi nồng như vậy nữa, trên người giống như tắm qua nước sữa với gừng.

Anh mở cửa ra khỏi phòng, dưới lầu ba người khác đang ngồi bên bàn ăn.

“Nhanh lên, dì Trương mua một đống bánh bao nhân sữa gạch cua bao sủi cảo tôm, không ăn nhanh sẽ bị cướp sạch." Tư Nam tiếp đón anh.

Đột nhiên Úc Sâm cảm thấy mấy người bọn họ đều không quá bình thường, dạo một vòng quỷ trạch bãi tha ma sau đó trở về, còn có thể xem như không có việc gì cũng không có bóng ma tiếp tục ăn sáng.

Sau khi đi qua, Tư Nam với vẻ mặt ngạc nhiên bỗng nhiên dừng trên người anh ngửi ngửi: "Đệt mọe Úc ca, cậu tắm bằng sữa hay sao vậy? Mùi sữa thật nồng!

Tư Tuyên Dương cũng ngẩng đầu nhìn anh.

Úc Sâm: “......!Lấy cái mũi chó ra khỏi người ông! Không muốn sống nữa phải không?"

Lạc Vũ và Tư Nam ngồi cùng hướng, Úc Sâm tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Tư Tuyên Dương, mang theo một vị sữa nồng đậm tiến vào mũi Tư Tuyên Dương, hắn dừng một chút, ngón tay cầm muỗng hơi siết chặt, vành tai cũng lén lút đỏ lên.

Hắn cố ý thả chậm tốc độ hô hấp, thoáng cách xa một chút.

Cố tình Úc Sâm còn không biết tốt xấu, tiến đến trước mặt hắn, gần gũi đến có thể nhìn rõ từng sợi lông mi: "Ai, em ăn sủi cảo tôm nhân gì thế?"

Tư Tuyên Dương không hề phòng bị trêu chọc một phen, cúi đầu che dấu ánh mắt hoảng loạn, thở ra một hơi, áp lực tức giận: "Trước khi hỏi sao anh không động não một chút."

"Tôi ngủ đến ngốc đi, không phản ứng kịp." Úc Sâm không hề có gánh nặng tâm lý.

Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, ngạc nhiên nói: "Các vị tố chất tâm lý rất cường đại nha, còn đem nó treo lên."

“Dì Trương không biết tình huống, mò mẫm treo lên," Tư Nam thở dài, "Chẳng lẽ dì ấy không phát hiện kim đồng hồ không khớp sao, thật là nhảy quảng trường đến hồ đồ rồi."

Úc Sâm đi qua xem, quả nhiên, lúc chín giờ khi ăn sáng, đồng hồ treo tường đã điểm bốn giờ..