Khiến Úc Sâm càng vui vẻ chính là, Tư Nam liên hệ với Lạc Vũ, tuy rằng khoảng cách có chút xa, nhưng lúc này Lạc Vũ đang nghỉ hè, thời gian nhàn rỗi rất nhiều, hai người tính toán, Lạc Vũ sẽ mang theo đồng hồ quả quýt, xách theo cái rương hành lý trực tiếp bay qua, nói là hy vọng có thể truyền tống cùng nhau, đến lúc đó làm bạn, như vậy sẽ không cô đơn.

Tư Nam đối với chuyện này cảm thấy rất vui, hòa tan một chút sợ hãi mà đồng hồ treo tường mang đến cho anh, còn chuyên môn chuẩn bị lái xe đến sân bay đón người.

Úc Sâm buồn cười nhìn Tư Tuyên Dương ngày càng âm trầm, làm bộ bất đắc dĩ đứng lên từ sô pha, nói ra câu kinh người: "Tôi đi cùng cậu."

Cuối cùng còn như không được tự nhiên bổ sung một câu: "Chẳng phải nhiều bằng hữu nhiều con đường sao, chiếu cố lẫn nhau cũng khá tốt.”

Trong lòng cân nhắc trên đường làm sao khuyên nhủ Tư Nam một chút, để anh dù tính muốn truy người, cũng không cần gấp gáp, chậm rãi đến, miễn làm cho người ta sợ.

Trên thực tế chỉ là anh sợ bại lộ chân tướng không phải chị dâu quá nhanh trước mặt Tư Tuyên Dương, sinh hoạt sẽ thiếu đi rất nhiều lạc thú.

May mắn Tư Nam tương đối dễ lừa.

Bước ra khỏi cửa trong ánh mắt bất thiện của Tư Tuyên Dương, Úc Sâm tắm ánh mặt trời xán lạn, cảm thấy hết thảy đều trong lòng bàn tay.

Tốn cả buổi ở nội thành cùng Tư Nam, mua một ít đồ ăn tiếp tế, cuối cùng gặp được Lạc Vũ lúc 7 giờ tối.

Chẳn hẳn là vì lúc ở dị giới Lạc Vũ bị thương nghiêm trọng hơn so với bọn anh, trước đó Úc Sâm còn không nhận ra người mặt mũi bầm dập trước mặt này là ai.

“Lạc Vũ?”

“Ai, là tôi, chào Úc ca, chào Nam ca.” Lạc Vũ thẹn thùng cười, vốn nên là nụ cười tiểu bạch hoa thời khắc này lại có vẻ dữ tợn chút, còn đưa đến không ít ánh mắt của người qua đường.

“Được rồi, cậu đừng cười, có chút dọa người.”

Lạc Vũ xấu hổ ho hai tiếng, giải thích nói: “Kỳ thật coi như còn khá tốt, lúc ở công ty khoa học kĩ thuật Vạn Vật Trường Sinh, tôi có thể cảm giác rõ ràng xương cốt trên người gãy không chỉ ở một chỗ, trên mặt trên đầu bỏng rát trầy da cùng vết thương nhiều vô cùng, tám chín phần mười sẽ phá tướng, nếu không ổn còn phải giải phẫu cấy da, không nghĩ đến sau khi trở về chỉ có vài dấu bầm, ngay cả tóc bị đốt cũng dài trở lại, tôi ngược lại rất vui."

“Đúng vậy, không chữa tốt một chút thương thế của cậu, làm sao có thể không biết xấu hổ tiếp tục đưa đến dị giới tiếp theo chơi bạc mạng?" Úc Sâm lười nhác cười.

“Ha ha...!Nói cũng đúng ha...” Lạc Vũ nhe răng cười gượng hai tiếng, sắc mặt tím tím xanh xanh nhìn vô cùng buồn cười.

Nhưng ngược lại cách nói của Úc Sâm cũng không sai, trong vòng một tuần, mấy vết bầm trên mặt trên người Lạc Vũ phai nhạt chút, sau khi cảm giác đau đớn không ảnh hưởng đến hành động thân thể, trong lòng bọn họ có một dự cảm, nguy hiểm tiếp theo phải trải qua sắp đến.

- ------------------------------------

Vào ban đêm, Úc Sâm tắm xong, nghĩ nghĩ, thắp chút nến thơm đặt trên đầu giường của mình, cuối cùng thoải mái dễ chịu mà ngủ.

Nửa đêm canh ba, đột nhiên đã bị cấn tỉnh.

Đôi mắt còn chưa mở, trước đã cảm thấy phía sau lưng như đè lên đường sỏi đá gập ghềnh, tư vị kia, quả thực là đau xót sảng khoái vô cùng.

Hơi mở mắt ra, quả nhiên vẫn đang ban đêm.

“Oa, quả nhiên ngốc cùng nhau sẽ bị đưa đến cùng địa điểm ây." Giọng nói Tư Nam vang lên bên phải anh.

Úc Sâm xoay người, duỗi tay gãi gãi lưng, nhìn Lạc Vũ đang kéo Tư Nam đến, Tư Tuyên Dương bên tay trái cũng đứng lên chỉnh sửa lại quần áo, tóc đen rũ xuống giữa mày, bộ dạng an tĩnh không nói lời nào lại thấy tuổi không chênh lệch lắm so với Lạc Vũ.

Úc Sâm nâng mắt lên, cho dù đã xem qua hai lần, nhưng cảnh tượng đồng hồ treo tường bay giữa không trung vào lúc nửa đêm này vẫn thoáng chút kinh sợ, giống như nhân ảnh, im ắng ngóng nhìn bạn.

Mà lần này không giống chính là, bên cạnh đồng hồ treo tường còn lơ lửng thêm một đồng hồ quả quýt khối lượng thể tích nhỏ hơn nhiều, sợi dây chuyền mỏng màu đồng như nổi trên mặt nước, phiêu phiêu đãng đãng.

Úc Sâm nhìn quanh bốn phía, như cũ là vùng dã ngoại hoang vu, nhìn thêm một lần nữa cũng không thấy khác biệt gì rõ ràng, ánh trăng phía chân trời vẽ ra một hình cung, Úc Sâm không biết có phải mình bị ảo giác hay không, anh cảm thấy ánh trăng trắng muốt chiếu xuống kia dường như mang theo chút màu đỏ.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc đợi trong chốc lát, đồng hồ treo tường và đồng hồ quả quýt bắt đầu chậm rãi nhạt dần, vài giây sau, hoàn toàn biến mất.

Chỗ biến mất rơi xuống ba thứ, cùng một tờ giấy.

Úc Sâm đến gần nơi đồ vật rơi xuống đất, nhướng mày: “Đây là ý gì?

Ngoại trừ tờ giấy, trên mặt đất có ba thứ —— cái cuốc, nến long phượng, khăn voan đỏ thẫm, mấy thứ này....!Liên quan với nhau sao?

“Tôi cho rằng mỗi một lần đều sẽ cho vũ khí hoặc là một loại phương tiện giao thông." Tư Tuyên Dương nhíu mày nói.

“Đây là muốn làm gì? Cái cuốc đào đất, ngọn nến khăn voan đỏ kết hôn, nghĩa là phải đào đất sau đó đem thổ địa trở thành sính lễ đi hỏi cưới?" Tư Nam lắc lắc cái cuốc.

“Cậu thật đúng là đầu bất đối mã chủy (1), chậc." Úc Sâm nghiêng đầu, ghét bỏ phẩy tay, "Cậu vung cái lông, đừng cuốc vào mặt tôi."

[(1) Đầu bất đối mã chủy (驴头不对马嘴‖): Môi lừa không vừa mồm ngựa, ông nói gà bà nói vịt.]

Lạc Vũ cười một tiếng, hòa giải: "Chỗ này chuyện hiếm lạ kỳ quái gì cũng có khả năng xảy ra, nói không chừng Nam ca nói là sự thật."

Có người đứng về phía của mình, Tư Nam tức khắc tinh thần tỉnh táo, ôm lấy vai Lạc Vũ: "Không tồi! Tiểu Lạc thật tinh mắt!"

“Có bệnh.”

Úc Sâm đảo mắt xem thường, nhặt khăn voan đỏ cùng nến long phượng lên, cẩn thận gấp khăn voan đỏ bỏ vào túi, giao nến long phượng cho Tư Tuyên Dương cất giữ, từ trong tay hané tiếp nhận tờ giấy.

Mặt trên chỉ viết một câu ——‘siêu độ oán khí của thiên kim diêm thương (2).

[(2) Diêm thương: diêm là muối, thương là thương nhân.]

Úc Sâm chợt đánh cái rùng mình.

Bình thường dính đến từ ngữ siêu độ, oán khí này, luôn đi cùng với sự xuất hiện của một ít thứ không tốt lắm.

Nhưng thô sơ giản lược như vậy, ngay cả cách làm cụ thể cũng không có, bọn họ lại không phải hòa thượng, làm sao có thể siêu độ?

Anh ngẩng đầu nhìn Tư Tuyên Dương, người sau cũng vừa vặn đang nhìn anh, Úc Sâm cười cười, làm cái khẩu hình khoa trương với hắn: Đừng sợ, anh bảo hộ em.

Tư Tuyên Dương im lặng bĩu môi, dời mắt đi: Sợ? Rốt cuộc ai mới vừa run? Có thể đừng giả vờ được không?

"Chúng ta nhanh chóng đi thôi, lần này ngay cả xe cũng không có, còn không biết phải đi bao lâu," Tư Nam lẩm bẩm oán giận, “Còn có chút lạnh, mẹ nó mùa cũng là ngẫu nhiên sao? Không thể trí năng một chút?"

“Đừng bibi, đi thôi.”

Úc Sâm theo sau, không có đèn đường, dựa vào ánh trăng mờ ảo mà đi, bọn họ sợ gặp phải thứ gì, cũng không dám đi quá nhanh làm ra động tĩnh quá lớn.

Tư Tuyên Dương chậm lại một bước, đến bên người Úc Sâm, nhỏ giọng hỏi anh một câu: “Anh có muốn lôi kéo anh tôi không?"

Úc Sâm hơi sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, có chút không rõ vì sao.

Tư Tuyên Dương ‘chậc’ một tiếng, biểu tình thập phần hận sắt không luyện thành thép, giọng nói đè thấp đều có thể nghe ra tức giận: "Anh không phải bị quáng gà sao? Hơn nữa, để hai người họ đi cùng nhau phía trước, anh có thể cam tâm?"

Cam tâm, liên quan cái rắm gì với ông đây, có thể không cam lòng chuyện gì? Úc Sâm chớp mắt, cười tủm tỉm hỏi hắn: "Em còn tin tôi có bệnh quáng gà?"

Tư Tuyên Dương: “......!Chẳng lẽ anh xạo?”

“Đó ngược lại cũng không phải, bệnh quáng gà xác thật có...." Chỉ là không nghiêm trọng như vậy mà thôi, Úc Sâm giảo hoạt cười, vươn tay khoác lên vai Tư Tuyên Dương, “Tôi đây theo em đi."

“Ai anh cái người này ——” Tư Tuyên Dương khẩn trương nhìn bóng dáng Tư Nam, lại quay đầu trừng anh, "Tại sao lại nói không nghe? Năng lực lý giải của anh có vấn đề à?"

“Không được nhúc nhích!” Úc Sâm nhướng mày, ngược lại dọa Tư Tuyên Dương, "Nhìn hai người họ tâm tình tôi không tốt lắm, cho tôi khoác một lát."

“......!Ai bảo anh đồng ý đón cậu ta đến......”

Tư Tuyên Dương không được tự nhiên động động bả vai, ấm áp xuyên thấu qua lớp áo mỏng thâm nhập cho nhau, trong lòng bất đắc dĩ càng thêm nặng xuống, nhìn bóng dáng sóng vai của hai người phía trước, không tiếng động thở dài một hơi.

- ------------------------------------

Vốn tưởng rằng sẽ là một quá trình đi đường dài, không nghĩ đến không đi được bao lâu, đã thấy cách đó không xa trong bóng đêm đứng lặng một nghiêm thành cổ tường, trên tường là một tấm bảng đề ba chữ huyết hồng: Thành Hoài An.

“Hả? Đây là gì? Phó bản cổ đại trong trò chơi?" Úc Sâm mờ mịt.

“Hẳn là vậy đi, dù sao có khăn voan đỏ, cũng không phải áo cưới trắng." Tư Tuyên Dương nói.

Sau khi đến gần còn phát hiện cửa thành còn hé ra một khe hở, nhìn qua chính là tiếp đón bọn họ đi vào.

Tư Nam đi phía trước, mới vừa thò cái đầu vào, đột nhiên bên tai bao trùm khí lạnh tựa như một tầng băng mỏng, cả người không tự chủ được rùng mình, anh hoảng sợ mở to đôi mắt nhìn qua, một gương mặt xanh trắng, mặt quỷ nửa người gầy như bộ xương khô đứng trước mặt anh, nhếch môi cười với anh.

Đôi mắt như lỗ thủng đen tựa quỷ ma, còn liên tục chớp, khiến Tư Nam không hiểu vì sao nhớ đến những con búp bê Tây Dương quỷ dị dại ra trong tủ kính.

Anh ngay cả gào cũng không dám gào ra tiếng, hàm răng trên dưới run lẩy bẩy, nhếch miệng, cười còn khó coi hơn khóc: "Xin hỏi vị huynh đài này....!Anh có việc phải làm sao?"

Úc Sâm ở phía sau giật mình, buông cái tay đang đáp trên vai Tư Tuyên Dương xuống, một phen xách cổ Tư Nam qua, kéo anh trở về: "Cậu đang nói chuyện với ai?"

Tư Nam run rẩy chỉ tay về phía bên trong của cửa thành: “Vị nhân huynh này.”

Úc Sâm cứng người chớp mắt, trong lòng có chút sợ hãi, trong lúc bối rối bắt được tay của Tư Tuyên Dương, quyết định chắc chắn, nắm chặt tay kéo về bên người: "Đi, Dương Dương, cùng ca đi gặp vị nhân huynh này."

Tư Tuyên Dương: “......” Ai đã nói sẽ bảo hộ tôi?

Nhưng mà Úc Sâm không duỗi cái đầu vào như Tư Nam ngốc nghếch, kéo Tư Tuyên Dương trực tiếp đi vào trong cửa.

Sau đó lập tức nhìn thấy thân thể như xương khô của vị nhân huynh đang cúi người, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chăm chú vào bọn họ.

Úc Sâm: “......!Này, họ gì?”

Đôi mắt đen nhánh của nhân huynh thập phần quỷ dị mà xoay chuyển, không nói một câu, giống như người dẫn đường, vươn một bàn tay chỉ về đường phố phía trước.

Nơi đó đang bị sương mù dày đặc bao trùm..