Editor: Anne

Hoa Bán Sơ bất ngờ chuyển sang chơi ADC, Uý Lam đem chuyện vui này đi chia sẻ cho huấn luyện viên trưởng Văn Hạo Du và phân tích chiến thuật Tứ Nguyệt, nhưng khi Uý Lam nhiệt tình mở cửa phòng làm việc huấn luyện viên trưởng thì chào hỏi anh ta là hai cặp mắt sưng đỏ của Chủ Công và Tứ Nguyệt.

Nhìn thấy thảm dạng của Chủ Công và Tứ Nguyệt, Uý Lam liền quan tâm nói: “Đã nhỏ thuốc mắt chưa, mắt đỏ hết cả rồi.”

Chủ Công duỗi thẳng lưng rồi mới nói với Uý Lam: “Không thể mua được ADC ở LPL, tôi và Tứ Nguyệt đang tìm người trong cuộc giải đấu cấp hai, mấy hôm nay đều xem video của LDL, cảm giác mắt của cả hai đều mù luôn rồi.”

Uý Lam hơi thắc mắc hỏi: “Nhìn thao cay mắt quá hay là do xem nhiều mới mỏi mắt?”

Tứ Nguyệt trả lời: “Cả hai, nhưng lực sát thương của thao tác cay mắt vẫn lớn hơn, LDL tốt xấu lẫn lộn, các hạt tốt đều vào các đội nhỏ của chiến đội để bồi dưỡng không bán, cho dù mua về cũng không ổn định. “

Uý Lam bị Tứ Nguyệt cười, anh đi tới chỗ Tứ Nguyệt, ôm vai anh ta nói: “Nói cho cậu một tin vui, Hoa Bán Sơ nói cậu ấy tự nguyện chuyển sang chơi AD.”

Mấy hôm trước Tứ Nguyệt đã đi nói chuyện với Hoa Bán Sơ về việc chuyển vị trí. Mặc dù lúc đó Hoa Bán Sơ nói rằng để cậu suy nghĩ, nhưng có vẻ cậu ấy sẽ không đồng ý, bọn họ đều biết chuyện của Thập Ngũ, cũng hiểu được lý do của Hoa Bán Sơ. Anh trai Support từng dạy mình chơi game đã không còn, việc cậu cũng không đánh lại vị trí ADC nữa chính là cách cậu ấy nhớ lại người anh của mình.

Tứ Nguyệt nhìn Uý Lam hỏi xác nhận lại, “Cậu ấy thật sự đồng ý chuyển sang AD?”

Uý Lam kéo một cái ghế ngồi xuống, anh nhìn về phía Tứ Nguyệt và Chủ Công nói: “Thật đấy, trước khi đến đây tôi còn hỏi cậu ấy một câu. Tôi hỏi là vị trí AD không còn vươn lên mạnh mẽ như trước nữa, cậu có chắc chắn muốn thay đổi vị trí không? Cậu ấy trả lời tôi là ADC vị trí của LPL vẫn phải có người gánh vác. “

Tứ Nguyệt im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, “Khi tôi bằng tuổi cậu ấy, tôi chưa hiểu chuyện bằng.”

Uý Lam trấn an, “Anh không cần phải tự ti, dù sao đến tuổi này rồi, anh cũng chưa hiểu chuyện như xưa.”

Sau khi nói xong Uý Lam ẩn ý nhìn Chủ Công, Chủ Công đưa tay trực tiếp ném một cái lót con chuột máy tính lên mặt Uý Lam.

Trong phòng huấn luyện chiến đội GG, Tiểu Tiểu Kiều và Đại Thánh vẫn leo rank như cũ nhưng Hoa Bán Sơ lại đang làm chuyện khác, cậu vào lại server tài khoản 1, chủ động gửi lời mời kết bạn cho người chơi hộ cậu kia. Hoa Bán Sơ nhìn vào hồ sơ tài khoản Octantis, đây là một tài khoản mới nên dù tỉ lệ thắng rất cao nhưng chỉ đến Bạch Kim 2.

Hoa Bán Sơ kiểm tra lịch sử chiến tích của người chơi này thấy anh ta đa số chơi Support, cũng tiện thể trêu chọc ADC của anh ta luôn.

Khi Hoa Bán Sơ đang xem chiến tích của Octantis, đúng lúc Tiểu Tiểu Kiều đang chờ xếp đội không có gì để làm gì cả, ngó qua cùng Hoa Bán Sơ nhìn chiến tích những ADC mà Octantis chơi cùng. Sau khi Tiểu Tiểu Kiều xem xong không nhịn được mà hỏi, “Người này sinh ra để bôi đen vị trí Support chúng tôi có đúng không?”

Hoa Bán Sơ trả lời, “Anh ta rất thú vị.”

Tiểu Tiểu Kiều: “Nếu anh ta là Support của cậu thì sao?”

Hoa Bán Sơ cười, “Đánh chết anh ta.”

Hoa Bán Sơ cũng đã chuyển đến chiến đội GG một thời gian rồi, đến một thời gian cũng không phải chưa từng cười chỉ là mỗi khi cậu cười đều là cười nhạt, mà lại còn cười trong lúc không chú ý. Đây là lần đầu tiên Tiểu Tiểu Kiều nhìn thấy Hoa Bán Sơ chủ động cười, anh thấy nhìn thì rất đẹp nhưng thật sự đáng sợ.

Hoa Bán Sơ cũng không biết được suy nghĩ của Tiểu Tiểu Kiều, cậu đóng lịch sư chiến tích của Octantis, đúng lúc ấy Octantis online, đối phương đồng ý lời mời kết bạn của Hoa Bán Sơ rồi nhắn cho cậu một dấu hỏi chấm.

Hoa Bán Sơ gõ một dòng chữ với tốc độ cực nhanh.

[Cinderella: Tôi là sao Bắc cực Polaris, mấy hôm trước  anh đã chơi một ván bằng tài khoản của tôi, còn để lại ID và server của anh.]

[Octantis: Hôm đó không mang tiền mặt, tôi muốn trả cho cậu tiền mạng, cậu để tôi chuyển khoản đi.]

[Cinderella: Không cần đâu, cảm ơn anh đã chơi hộ tôi ván kia.]

[Octantis: Có muốn chơi chung một ván game không?]

[Cinderella: Thứ hạng của chúng ta chênh lệch quá lớn, không thể đánh đôi được.]*

[Octantis: Không thể đánh rank nhưng có thể chơi thường được, nếu không thể thì chúng ta đấu với máy.]

Hoa Bán Sơ là Thách Đấu mạnh nhất trong các Thách Đấu, bình thường lúc chơi game có rất nhiều các streamer sẽ đi nhìn cậu chơi từ góc nhìn toàn diện, tiện thể đưa video phát sóng trực tiếp đưa lên luôn, Hoa Bán Sơ đều biết việc này nên cậu không dám tưởng tượng khi người nhìn video của cậu thấy cậu đi đấu với Máy có khi nào sẽ leo lên đầu đề các Website về E-sports hay không.

Octantis này đã chơi hộ Hoa Bán Sơ một ván game, cũng coi như đã giúp đỡ cậu, Hoa Bán Sơ đang nghĩ xem làm sao để từ chối một cách nhẹ nhàng nhất dưng đối phương đã nhắn.

[Octantis: Không phải cậu định cảm ơn tôi đã chơi hộ một ván à, tôi không thấy được sự chân thành của cậu.]

Hoa Bán Sơ:….

[Octantis: Chơi với Máy đi, tôi chơi Support, cậu chơi ADC.]

Hoa Bán Sơ:….

[Octantis: Cậu không chấp nhận lời mời của tôi, lời cảm ơn của cậu chỉ là giả vờ thôi à?]

Hoa Bán Sơ:….

Hoa Bán Sơ nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Tiểu Kiều, cực kì hiếm gặp mà chủ động mở miệng.

Hoa Bán Sơ mặt không cảm xúc hỏi, “Tiểu Tiểu Kiều, anh thấy skin nào ghê tởm xấu xí nhất, có phải là skin Malphite cẩm thạch* không?”

Tiểu Tiểu Kiều nhớ đến cái skin Hoa Bán Sơ nói đến kia một chút, cả người đều cảm thấy không ổn, lực sát thương của skin kia không chỉ ở việc nó siêu xấu mà khắp người nó đều phủ chi chít những cục đá gai mắt, người nào có hội chứng sợ mật độ cao chắc chết mất, ngay cả người bình thường nhìn cũng khó chịu, tóm lại muốn ghê tởm bao nhiêu thì skin đó sẽ ghê bấy nhiêu.

Tiểu Tiểu Kiều lắc đầu xua đi skin xấu xí trong đầu đi sau đó mới nói, “Chính là nó.”

Đại Thánh ngồi đối diện hai người nghe lén hỏi, “Baba, tại sao cậu lại nhớ đến cái skin không gì miêu tả nổi kia, cậu định làm gì?”

Hoa Bán Sơ trả lời, “Tặng một người.”

Hoa Bán Sơ nói xong ngay lập tức vào trong cửa hàng mua cái skin ghê tởm nhất trong lịch sử  rồi tặng cho người chơi Octantis mà không hề do dự. Hoa Bán Sơ ghi ở phần gửi lời chỉ vẻn vẹn năm chữ – Lòng biết ơn chân thành.

Tiểu Tiểu Kiều thấy thao tác dứt khoát mạnh mẽ như hổ của Hoa Bán Sơ, không hiểu lắm hỏi lại, “Có chuyện gì mà tôi không biết thế?”

Hoa Bán Sơ: “Support kia có độc cần phải đánh cho một trận.”

——————————-