Ninh Hàm không ngờ được có một ngày sẽ bị Âu Thần Viên phớt lờ, Ninh Hàm vốn là một sinh viên bình thường ở thế kỷ 21, sau một lần tai nạn thì xuyên vào thời đại không có thật trong lịch sử này - một nơi hỗn tạp giữa tiên, nhân, yêu. Ninh Hàm gặp được Âu Thần Viên vào hai năm trước lúc hắn ta bị các phe thế lực của triều đình cùng chính phái võ lâm đuổi giết, cậu ta cứu Âu Thần Viên một mạng được hắn thu nạp làm thuộc hạ nhưng thái độ đối xử với cậu rất dịu dàng giống như người anh trai ấm áp toàn năng. Ninh Hàm dần dần bị sự quyết đoán, mạnh mẽ cùng thế lực to lớn Âu Thần Viên nắm trong tay hấp dẫn bắt đầu âm thầm vạch kế hoạch cưa đổ Âu Thần Viên. Cậu ta nghĩ người cổ đại trong tư liệu mình từng đọc qua không hề kỳ lạ với đồng tính luyến ái, long dương đoạn tụ này nọ, cậu ta chắc chắn rất nhanh sẽ nắm chọn được trái tim của Âu Thần Viên. Ai ngờ suốt một năm trời hắn vẫn như cục đá cuội, đối với mấy trò kỳ lạ cậu ta làm như tặng hoa, làm bánh, vô tình làm rơi bài thơ hắn viết giấu trong tay áo ra làm như không thấy, dầu muối không ăn. Mẹ nó lớn lên đẹp mà thiểu năng sao! Cậu ta ám chỉ chưa đủ trắng trợn sao!?
Người như Âu Thần Viên sao có thể không nhìn thấu tâm tư của Ninh Hàm? Bất quá hắn cũng rãnh rỗi dây dưa chơi đùa với cậu ta một chút coi như nuôi thêm một con chó con tính cách hiếu động cực kỳ ngưỡng mộ yêu thương chủ nhân mà thôi. Nhưng hiện tại... Âu Thần Viên ôm Cẩm Ngân trở về lều của mình, trong căn lều rộng luôn được người khác luân phiên đốt than nên cực kỳ ấm áp, Cẩm Ngân chịu đựng thời tiết lạnh giá quá lâu, gặp phải khí nóng thì từ mặt đến cổ chân đều bị nẻ đỏ, y vùi mặt vào ngực hắn như con thú nhỏ bị thương đang khổ sở co người lại tự bảo vệ lấy mình. Âu Thần Viên không hiểu được, trong ký ức đã phủi bụi của y dù từ nhỏ hay tới lớn Cẩm Ngân luôn là một bộ ung dung không vội, dù là chuyện lớn đến mức nào cũng có thể bình tĩnh đối mặt, điển hình là năm ấy - hắn trước mặt hai tên chó con kia làm nhục y. Vẻ mặt của y lúc đó rất bình thản, không khóc, không nháo, không mắng giống như một con rối gỗ bị đứt dây, đôi mắt ấy rõ ràng phản chiếu hình bóng của hắn nhưng lại lạnh lùng đến tận tâm can. Âu Thần Viên siết chặt nắm tay, ánh sáng ít ỏi trong mắt cũng trở lên ảm đạm âm trầm, hắn ném mạnh Cẩm Ngân lên chiếc giường gỗ được lót một tấm da gấu dày, lực mạnh đến mức Cẩm Ngân đang hôn mê bị đau tỉnh, trước mắt y là cảnh tượng mơ hồ không rõ, đột nhiên có một khối thân thể ấm áp đối lập hoàn toàn với sự lạnh giá áp sát lấy y. Gương mặt của hai người cách nhau trong gang tấc, khoang mũi bị mùi thảo dược bao lấy chỉ cần tiến thêm một chút nữa có thể chạm đến đôi môi mềm mại của người kia... Một cánh tay bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của Cẩm Ngân thô bạo đè chặt y xuống giường. Âu Thần Viên cười lạnh nhìn chằm chằm vào vết cắn rõ ràng còn lưu lại trên gáy Cẩm Ngân - hiển nhiên kẻ để lại vết này tu vi rất cao, gần mười ngày mà vết cắn vẫn còn lưu lại khiến người ta cực kỳ ngứa mắt, hắn càng nhìn sát ý càng nổi lên ngùn ngụt như muốn che trời lấp đất. " A... Nhẹ chút.." Cẩm Ngân rầu rĩ kêu thành tiếng, dù giọng nói của y khàn đặc nhỏ như muỗi kêu nhưng cảm giác đau đớn do bị thô bạo tiến nhập này không phải loại người thường chịu được, cánh môi nứt nẻ trào ra một dòng máu, linh lực đã hao mòn hết y không thể tiếp tục chống đỡ thân thể bị chất độc tàn phá. Âu Thần Viên nhíu mày vì sự lạnh lẽo đang bao lấy mình, không gian có mùi ngọt tanh của máu khiến lửa dục vọng âm ỉ bùng lên. " Cẩm Ngân, ta là ai?" " Ha... Viên..." Đau đớn, dày vò, miệt mài... Bao năm tháng trôi qua bất kể ngày hay đêm, trong giấc mộng cảnh tượng được xé nát ngươi lặp đi lặp lại như tiếng chuông thúc nôn nóng thúc giục ta mọi lúc. " Sư tôn..." Thời tiết của Tây Vực quanh năm lạnh lẽo, chỉ cần qua mùa hè thì lập tức bao phủ trong sương tuyết lạnh buốt giá, cây cỏ ở đây tuy không nhiều nhưng rất kiên cường, dù bị vùi dập qua bao trận bão tuyết vẫn sẽ trồi lên kiêu ngạo như khiêu khích với trời xanh... Tính tình giống hệt kẻ đang nằm trong lòng Âu Thần Viên lúc này. Cẩm Ngân đã tỉnh từ lâu nhưng đôi mắt nặng trĩu không cách nào mở ra được, từ cổ đến mũi chân đều đau nhức khiến cho cơ thể y dù đã đến cực hạn mệt mỏi cũng ngủ không yên, cánh mũi đỏ ửng hít thở rất nhẹ nhàng, người ngoài không biết chuyện còn tưởng Âu Thần Viên đang ôm một xác chết. Cẩm Ngân vô thức dịch người về nơi toả ra nhiệt lượng ấm áp, cánh tay tái nhợt cố sức nhấc lên khoác qua eo của Âu Thần Viên sau một giây bị hất mạnh ra hơn nữa bụng còn bị đạp một cái, tấm lưng gầy nện xuống mặt đất khô cứng đầy đá sỏi vang lên tiếng nặng nề. Cơ thể nam nhân không một mảnh vải, từ cần cổ đến mắt cá chân đều chi chít các vết hôn ngân xanh tím nhiều nhất là các vết cắn sâu nhìn được cả đốm máu, chỉ cần lướt qua cũng biết sự thô bạo nam nhân này phải gánh chịu đáng sợ cỡ nào. Âu Thần Viên lạnh lùng nhìn Cẩm Ngân đang co người trên đất, nhếch môi trào phúng " Hai lần đều bị ta áp dưới thân một chút phản kháng cũng không làm được, ngươi từ khi nào vô dụng như vậy? Giống con mèo già ngu xuẩn mặc người ta xâu xé." Cẩm Ngân nhìn đỉnh lều trắng, gió lạnh từ ngoài quét lên cơ thể khiến y tỉnh táo hơn không ít, thắt lưng đau quá. " Ngươi mới hai lần, chúng nó là vô số lần." "..." Âu Thần Viên bị câu nói này chọc tức đến mặt trắng bệch, giống như một quyền nện vào bông cực kỳ bực bội. Cẩm Ngân đối nhân xử thế đều như vậy, chỉ cần ngươi lộ ra chỗ đau y sẽ không do dự chọc ngoáy vào chỗ đau đó. Ngươi muốn ngược ta? Ta cũng ngược ngươi. Đến đây a~ cho nhau thương tổn~ Âu Thần Viên kéo tay Cẩm Ngân lên muốn để y nếm mùi thì ben ngoài đã có người hô lớn: " Chủ nhân! Không hay rồi! Chúng ta bị tập kích!"