Xét về việc quyến rũ nam nhân Cẩm Ngân không đứng thứ nhất nhưng về độ đùa giỡn nam nhân tuyệt không xếp thứ hai, y đặc biệt thích trêu ghẹo mấy tên mặt lạnh ngạo kiều, chơi đặc biệt vui. Bất quá, xem ra hôm nay không được...
Hộ vệ bên cạnh hoàng đế tay đặt lên chuôi đao chuẩn bị rút ra lại bị một cái liếc của Nặc Phong làm cứng đờ, sắc mặt tiểu hoàng đế cũng không dễ chịu, ngoan độc nhìn Nặc Phong như muốn đem gã phân thây trăm mảnh. Các đệ tử của Thanh Trường Cung đang ăn cơm đột nhiên đồng loạt buông bát xuống, Cẩm Ngân nhíu mày: " Lại nữa rồi." Vừa rứt lời mái nhà vang lên một tiếng nổ lớn, bụi mù tràn ra khắp phòng che khuất tầm nhìn, ám vệ bí mật của hoàng cung lập tức xuất hiện vây quanh hoàng đế, gắt gao đem vị thiên tử này bao bọc. Từ trên mái nhà có mấy chục người mặc trang phục dạ hành nhảy xuống, đệ tử Thanh Trường Cung đồng loạt rút kiếm, hai bên tự nhiên như vậy lao vào đánh nhau. Nặc Phong giống như đã quen với cảnh này, vươn tay giúp Cẩm Ngân sửa lại tóc mai mặc cho bên kia loạn thành một đoàn, Cẩm Ngân ngáp dài cảm giác bụng mình sôi lên sùng sục: " Đói quá. " Nặc Phong ngồi xuống vị trí dành cho trưởng môn, quen thuộc để Cẩm Ngân ngồi trên đùi mình bắt đầu đút cho vị tiểu tổ tông này ăn, động tác tự nhiên không để ai vào mắt làm ám vệ của hoàng đế được huấn luyện nghiêm khắc cũng không giấu nổi sắc mặt kỳ quái. Cẩm Ngân " Không ăn cá!" Nặc Phong " Sư tôn, ăn cá tốt cho mắt." Cẩm Ngân đẩy cái đũa đang giơ miếng cá hấp trước mặt mình " Dám bắt ăn thì đừng mong đụng vào ta!" Rõ ràng là một lão già mấy trăm tuổi tính khí lại thất thường như tiểu cô nương mới trải đầu xuân, vừa phong tình lại gai góc kiêu sa không dễ chạm. Nặc Phong bất đắc dĩ đành buông đũa xuống, ngón tay lau đi vết dầu nhạt dính trên đôi môi căng mọng làm hắn mê luyến. Bên này ân ái ngọt ngào, bên kia đệ tử Thanh Trường Cung đã giải quyết xong nhóm thích khách. Sư tổ nói không thể giết nhưng có thể khiến chúng muốn chết không được muốn sống không xong, các đệ tử đều ngoan ngoãn nghe theo, đứa nào đứa nấy cả người dímh đầy máu tươi rất kinh khủng, mấy đệ tử nhỏ tuổi hơn sớm đã chuẩn bị sẵn xe đẩy bằng gỗ, cứ một kẻ lại một kẻ bị đứt cổ tay, lìa cổ chân bị ném lên xe rồi kéo đi, động tác thuần thục nhanh gọn đến mức người chứng kiến trắng bệch mặt. Nặc Phong nhàn nhạt quay lại nhìn tiểu hoàng đế " Bệ hạ, thứ lỗi cho thần lui trước, sư tôn thân thể yếu ớt không thể ngủ muộn" Bàn tay trong tay áo của hoàng đế siết chặt, trên mặt vẫn bình tĩnh " ừm" một tiếng. Khí hậu ban đêm ở núi cao luôn rất thấp, nhiệt độ trong cơ thể của Cẩm Ngân càng thấp hơn so với người thường, có lẽ là do ngày trước tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma một lần dẫn tới kinh mạch bị hàn khí xâm nhập, cứ vào ban đêm toàn thân sẽ đau nhức cực kỳ làm y không thể chợp mắt. Nhớ năm đó nhặt được bốn nhóc con kia về đứa nào cũng ấm ấm nộn nộn như mấy cái lò sưởi nhỏ quấn quanh y, đứa nằm ở bụng, đứa ôm cánh tay vô cùng thoải mái. Bất quá mấy con tiểu miêu càng ngày càng lớn, gan cũng lớn theo cuối cùng hóa thành lang hổ báo không hề đem sư tôn như y để vào mắt! Một đám nghiệt đồ! Mỗi sáng thức dậy không phải nằm trong ngực một đứa, phía sau kẹp một đứa thì cũng là trên ngực có một đứa, mặt rúc vào cổ một đứa, sư tôn tỏ vẻ giường quá chật rồi, đám nghiệt đồ các ngươi cút sang phòng khác mà ngủ, chỉ để lại mỗi Trúc Hùng nhiều lông ấm áp cho y làm gối ôm. Tuy rằng ba vị tiểu tổ tông kia không một khóc hai nháo ba thắt cổ nhưng trong lòng ôm oán hận vô cùng lớn dẫn đến vài chuyện không hay ho lắm phát sinh sau này. Cẩm Ngân khó chịu cựa quậy muốn thoát khỏi cánh tay đang siết chặt hông mình " Ngươi ..ôm chặt vậy làm gì, sang phòng bên cạnh ngủ mau, ta không quen cùng người khác ngủ chung" Nặc Phong cười mà không cười kéo cao chăn đắp qua vai Cẩm Ngân " Sư tôn có thể ngủ cùng đại sư huynh, sao không thể cùng ta ngủ?" Cẩm Ngân trợn ngược mắt, nó làm sao có thể so sánh với ngươi a! Nó chỉ là gấu trúc, ngươi chính là hắc lang ăn sạch không nhả xương! Căn bản không cùng đẳng cấp được không! Cẩm Ngân chặn lại cái miệng đang hôn tới, nghiêm túc chuyển chủ đề " Mấy năm nay...ngươi có nghe qua tin tức của tiểu Viên không?" Nặc Phong vốn đang vui vẻ nghe sư tôn hỏi như vậy hai hàng lông mày xoắn tít lại " Âu Thần Viên? Sư tôn vẫn còn để ý tên khốn đó?" Cẩm Ngân cốc lên đầu hắn " Xem cách ăn nói của ngươi kìa, đó là nhị sư huynh của ngươi đó" Âu Thần Viên - nhị đệ tử của Cẩm Ngân, không giống với Hữu Tư Tuyệt ngỗ nghịch đi tu ma đạo, ngoài sáng công khai khiêu khích quấy phá Thanh Trường Cung, trong tối lại cuồng mê sư tôn giống như thần phật. Âu Thần Viên là kẻ ngỗ nghịch với Cẩm Ngân nhất, rõ ràng hồi nhỏ bám dính y như kẹo mạch nha kéo mãi không ra, bán manh khóc nháo gì cũng làm chỉ để Cẩm Ngân hát ru gã ngủ, không hiểu sao lớn hơn lại trở nên lầm lầm lì lì cũng không còn đòi ngủ chung với y như đám nghiệt đồ kia. Cẩm Ngân cứ nghĩ là tâm sinh lý tuổi dậy thì, đồ đệ cũng biết xấu hổ rồi nên không quá để tâm nhưng Âu Thần Viên ngày càng cách xa y, nói chuyện đều mang theo giọng cao cao tại thượng, biểu tình cổ quái. " Ha, xem đám các ngươi kìa, thật không hiểu sư tôn kính yêu đã bỏ bùa mê thuốc lú gì khiến mấy đệ đệ của ta si mê tên đoạn tụ tầm thường như người vậy? Thật đáng ngưỡng mộ mà." " Sư tôn a, ngươi có từng cảm thấy ghê tởm chính bản thân không? Dụ dỗ đồ đệ của mình làm chuyện bại hoại gia phong, ha ha" Mấy câu nói đó khiến Cẩm Ngân để bụng nhất suốt mấy mươi năm, có phải mình đã dạy sai ở chỗ nào không? Không! Bọn chúng là lang hổ trời sinh! Ngươi không thể trách ta! Bốn huynh đệ đánh nhau đến oanh tạch một vùng đỉnh núi, Ân Thần Viên cứ thế mất tích. Thằng nhỏ này lời ra từ miệng luôn độc địa nhưng tâm tính cũng không đến nỗi, nếu như có thể giết đi rồi luyện hóa thi cốt nuôi lại có lẽ sẽ thành trẻ ngoan.