Sáng sớm chủ nhật yên bình bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh gãy.

Trần Quân Bình dụi dụi mắt, nghiêng người mò mẫm tìm điện thoại ở đầu giường bắt máy, mơ mơ màng màng nghe đầu bên kia điện thoại kiếm Lâm Hạo liền đẩy đẩy người trong lòng: “…A Hạo, tìm em”.

Lâm Hạo xoa xoa mắt, nhoài người nằm bò lên người Trần Quân Bình với đầu qua, Trần Quân Bình đưa điện thoại đến tai hắn để nghe cho tiện.

Lâm Hạo mơ mơ màng màng ừ ừ vài tiếng, bỗng giật phắn một cái từ trên giường ngồi dậy, làm Trần Quân Bình còn đang mơ màng cũng tỉnh táo lại.

“Có chuyện gì sao?” Vội vàng gác máy điện thoại trở về, Trần Quân Bình xoa đầu nhìn Lâm Hạo vội vàng thay quần áo. Người nào đó lại không thời gian trả lời hắn, vội thay áo sơmi thắt caravat xong liền mở cửa chạy ra ngoài.

“Phịch” một tiếng, Trần Quân Bình trơ mắt nhìn Lâm Hạo té ngồi trước cửa phòng ngủ, sửng sốt vài giây, hắn vội nhảy xuống giường đỡ Lâm Hạo: “A Hạo em không sao chứ?”

“...... Ôi cái eo của em a a.....” Lâm Hạo vừa rên rỉ vừa xoa eo kêu thảm, sau đó nghe đến tiếng kêu rên giống hắn truyền đến từ phòng đối diện. Nhìn kỹ lại, Ninh Trí Viễn cũng xoa eo nhe răng nhếch miệng ngồi tại cửa phòng khách đối diện. Nghe được tiếng rên của hắn, Khương Hi Vũ mặc áo ngủ chân trần liền từ trong phòng chạy ra, nâng Ninh Trí Viễn dậy.

Đại não Lâm Hạo nhất thời đứng hình, trong một thời gian chưa kịp phản ứng lại.

Sao đại ca cùng Hi Vũ lại ở nhà chúng ta? Lâm Hạo ngẩng đầu nhìn Trần Quân Bình bằng ánh mắt nghi vấn.

Em quên hôm qua chuyện gì đã xảy ra sao? Trần Quân Bình trả lời bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

“À! Đúng rồi......” Lâm Hạo vỗ tay một cái, nhớ tới chuyện hôm qua.

Ngày hôm qua phòng bếp trong nhà cháy, sau khi kiểm tra thấy phải sửa chữa một khoảng thời gian mới xong, Ninh Trí Viễn liền bắt cóc hắn mang theo cả nhà tám người tới nhà hắn ở nhờ.

Sau đó xét thấy nhà Lâm Hạo chỉ là nhà ở bình thường, trừ phòng ngủ cho 2 người chỉ có thêm một phòng cho khách, cho nên cả nhà nhất trí cho Hi Vũ ngủ phòng khách còn bọn họ ngủ dưới đất. Tuy nhiên Hi Vũ lại không quen ngủ ở nơi xa lạ, kết quả là vì chọn ra người ngủ cùng Hi Vũ, suýt chút nữa cả nhà lại đại chiến lần thứ 2.

May mà Khương Hi Vũ đủ thông minh, lựa chọn Ninh Trí Viễn ngủ cùng mình. Ninh Trí Viễn là người duy nhất A Đình sẽ không ghen, những người khác lại sẽ không (dám) có ý kiến. Thế nên Ninh Trí Viễn cùng Khương Hi Vũ ngủ ở phòng cho khách, những người còn lại trải chăn trong phòng khách nằm.

Lâm Hạo vô lực thở dài, nhìn lướt qua Ninh Trí Viễn còn đang xoa eo. Đẩy Trần Quân Bình qua một bên xông tới toilet.

Kết quả ở cửa toilet lại càng náo nhiệt.

Trừ Lăng Việt cùng Đồ Tô bình thường đã có đồng hồ sinh học hoàn hảo, hiện tại đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng ra, tất cả mọi người còn lại đang đổ đống trước cửa toilet, tranh giành xem ai được vào trước….

Lâm Hạo nhìn một mảnh hỗn loạn trước mặt, nhịn không được lấy tay xoa trán.

“...... Tam Lục mau, anh ngăn bọn họ lại, em tới trước đi!”

“Thôi Lược Thương đệ có tức phụ(*) rồi quên ca sao?! Để ca vào trước!”

“...... Đừng dông dài nữa ta sắp không nhịn nổi nữa rồi......”

“...... Ai nha cả nhà xếp hàng từ từ vào thôi, đừng ở chỗ này cãi nhau lãng phí thời gian…. Cái gọi là huynh đệ hữu cung, hẳn là A Đình ca vào trước… Thế nhưng tại hạ cũng có chút mót…. Hay là chúng ta chơi đoán tay(**) đi… Ai chơi đoán tay cũng không công bằng lắm… Hay vẫn là xếp hàng được không? Cái gọi là….”

“...... Câm miệng, nói tiếng người đi. Mới sáng sớm đừng ở đó thuyết giảng, anh là giáo viên ngữ văn còn chúng tôi thì không”

“...... Đừng chen tôi nữa, sắp ngã rồi!!!”

Lúc Trần Quân Bình thay xong quần áo đi đến toilet, vừa thấy Lâm Hạo đang hít sâu, sửng sốt một chút, hắn vội đưa tay bịt tai lại.

“TRÁNH RA HẾT CHO TÔI!!! TÔI CÓ BỆNH CẤP CỨU ĐÂY!!! MẠNG NGƯỜI QUAN TRỌNG!!! LỠ CÓ CHUYỆN GÌ MỌI NGƯỜI CHỊU ĐƯỢC TRÁCH NHIỆM KHÔNG?!!! ”

Tiếng rống của Lâm Hạo vang vọng cả nhà. Bị hắn rống một cái, của thế giới tựa hồ im lặng lại.

Mọi người vây quanh ở cửa toilet quay đầu nhìn Lâm Hạo, sau đó yên lặng tách ra một con đường. Nhìn Lâm Hạo khí thế hiên ngang vào toilet, “phanh” một tiếng đem cửa đóng lại, mọi người ở ngoài hai mặt nhìn nhau vài lần, sau đó lại tiếp tục tranh đoạt.

“Kế tiếp là tôi! Tôi tôi tôi!”

“Vớ vẩn! Dựa vào cái gì mà kế tiếp là anh?!”

Trần Quân Bình giống như hiểu ra… vì cái gì Lâm Hạo phản đối bọn họ đến nhà mình ở nhờ… hoàn toàn hiểu…. Lắc lắc đầu tỏ vẻ thế giới của các ca ca, đệ đây không biết, Trần Quân Bình quay đầu đến phòng khách.

Cuối cùng Lâm Hạo vệ sinh cá nhân xong, cầm đại miếng bánh mì chấm một đống sữa liền lao ra khỏi nhà, trước khi đi còn ngàn dặn vạn dò Tràn Quân Bình phải theo dõi kĩ càng cả nhà, đừng để nhóm người này phá banh nhà mình luôn, bằng không huynh đệ 2 nhà thật sự phải ra ngủ ngoài đường.

À, thuận tiện nói luôn, người thứ hai thành công vào toilet đương nhiên là bạn học Khương Hi Vũ. Đạ ca 2 nhà cùng nhau hộ giá ở 2 bên, ai dám tới giành? Dù sao ta(***) không dám….

Mới sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt. Hỗn loạn một phen xong rốt cuộc mọi người cũng yên lặng ăn sáng. Tuy nhiên bữa sáng vừa xong không được bao lâu đã bắt đầu ồn ào lại. Đi đầu là Ninh Trí Viễn bức xúc cả tuần mới được một ngày chủ nhật, sao lại ru rú trong nhà làm gì. Thấy cả nhà đều nhất trí gật đầu, hắn đưa ra ý kiến đến công viên chơi đùa.

Kết quả như dự kiến, cả nhà đều làm lơ.

Cuối cùng cả nhà quyết định phân ra, mạnh cặp nào nấy đi. Chờ cả nhóm người đều đi khỏi, trong nhà cũng chỉ còn lại Trần Tam Lục, Lăng Việt cùng Trần Quân Bình.

Không phải bọn họ không muốn ra ngoài chơi, mà là Thôi Lược Thương giữa chừng nhận được nhiệm vụ mặc thường phục ra ngoài bắt trộm, Đồ Tô nhận được điện thoại của nhà xuất bản cũng vội vội vàng vàng chạy đi. Hai người bọn họ cũng chỉ phải ở lại nhà.

Đồ Tô cùng biên tập thảo luận công việc xong, vừa đi ra phòng biên tập đã bị một người từ đằng sau gọi lại: “A! Tô Tô?! Là Tô Tô phải không?”

Đồ Tô sửng sốt một chút, trong trí nhớ người gọi chính mình như thế chỉ có cô bạn tóc búi hai chỏm đã đi du học nước ngoài từ thời trung học kia. Hắn nghi hoặc quay đầu lại.

Phong Tình Tuyết thấy hắn quay đầu lại, vui vẻ chạy tới: “Đúng là Tô Tô nha ~ đã lâu không gặp ~”

“Tình Tuyết? Không phải cậu cùng Thiên Thương ca ra nước ngoài rồi sao? Trở về lúc nào vậy?”

“Đã về lâu rồi, bất quá sau khi trở về phát hiện cậu đã chuyển nhà rồi nên không liên lạc được.”

“A...... Đúng rồi, đúng là nhà mình đã chuyển đi. Mấy ngày nay ở...... Ừm, lần sau mời cậu tới nhà chơi vậy.”

“Hứa rồi đó nha ~ a, đúng rồi, đây là điểm tâm mình làm ~tặng cậu với các ca ca cùng thử xem~”

Đồ Tô nhìn chiếc hộp Phong Tình Tuyết đưa tới trước mặt, không biết vì sao có cảm giác rất quen. Thế nhưng trong nhất thời không nhớ là đã gặp qua ở đâu, lại nhớ Lăng Việt chỉ nói là đồ ăn biên tập đưa không cần nhận nữa, còn đồ bạn thưở nhỏ của hắn đưa chắc là không có việc gì, liền vui vẻ tiếp nhận.

“Đây là số điện thoại hiện tại của mình~ Liên hệ sau nhé, mình có việc cần gặp biên tập đây!” Phong Tình Tuyết giống như có việc gấp, cúi đầu nhìn đồng hồ liền đưa cho Đồ Tô một tấm danh thiếp, sau đó vào phòng biên tập mà hắn vừa mới ra.

Đồ Tô nghĩ thầm, chẳng lẽ Tình Tuyết cũng làm nhà văn hay gì đó tương tự?

Hắn cũng không để ý nhiều, cất danh thiếp Tình Tuyết đưa liền cầm điểm tâm về nhà.

Trở lại nhà Lâm Hạo thì thấy mọi người ra ngoài chơi cũng đã về, hỏi ra mới biết chủ nhật đi đâu cũng đông người cả, mọi người đều cảm giác đi ra ngoài chẳng khác gì đi chen lấn, cho nên đều đã trở lại hết.

“...... Vậy mọi người có muốn ăn điểm tâm không?” Đồ Tô lắc lắc chiếc hộp trong tay.

“...... Đệ lại lấy đồ ăn kỳ quái gì đó về nhà sao?!” Ninh Trí Viễn xanh mặt, tỏ vẻ cự tuyệt. Nhìn chiếc hộp trong tay hắn nhịn không được lui vào lòng An Dật Trần.

“À ừm, đây là Tình Tuyết tặng......”

“Hả? Phong Tình Tuyết? Có phải tiểu nha đầu nhà họ Phong kế bên nhà chúng ta lúc trước?”

“Đúng vậy. Hình như du học xong đã về rồi, lúc nãy tình cờ gặp ở nhà xuất bản.”

“...... Vậy chắc không có vấn đề gì đâu, đưa ca thử xem một ít~”

Gặp Ninh Trí Viễn thò tay nhận chiếc hộp, Đồ Tô dứt khoát tự mình mở ra để lên bàn trà, thuận tay lấy một miếng đưa vào miệng.

Giờ phút này, ta(***) chỉ muốn nói là: các ngươi quá ngây thơ rồi......

Lâm Hạo vất vả một ngày, về đến nhà, trong lòng yên lặng cầu nguyện hôm nay bình an vô sự, sau đó mở cửa......

Nhìn trong phòng khác la liệt chín cái tử thi...... Lâm Hạo thở dài.

Tối hôm đó, mấy tiểu hộ sĩ trực bệnh viện khó được mà hưng phấn, bác sĩ Lâm của các nàng trở về nhà chưa được bao lâu đã gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, sau đó chở đến bệnh viện chín bệnh nhân đặc biệt đặc biệt đặc biệt soái, đều đưa hết vào phòng cấp cứu…

À, nghe nói đều là ngộ độc thức ăn......

“...... Tình Tuyết này, artbook của em số lượng tiêu thụ rất khả quan...... Bất quá thế này...... Lần sau em không cần tặng điểm tâm cho các biên tập nữa đâu...... được không?”

“Ưm? Vì sao ạ?”

“...... Bởi vì...... Bởi vì............”

“Dạ? Bởi vì sao ạ?”

– TBC –

(*) Tức phụ: Vợ đó mà:v

(**)猜拳: Là trò oẳn tù tì. Tuy nhiên cái finger-guessing game này còn có nghĩa là cái game như này: 

(***): Bạn tác giả chen vô góp vui đó mà ‘_’

Ps: Nói có thể nói bậy, nhưng ăn không thể ăn bậy  ̄▽