Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Nghe xong tin tức, Giang Thành Ngật nhận lấy áo khoác Lục Yên đưa tới, rồi bước về phía huyền quan: “Mấy ngày nay anh đi bắt tội phạm, sẽ rất bận, buổi sáng lúc anh không có ở nhà, anh sẽ bảo dì Lưu qua đây với em, tài xế đã được huấn luyện, biết ứng biến, có bọn họ ở đây anh cũng yên tâm một chút.”

Đang nói chuyện thì di động Lục Yên vang lên, cô mở ra nhìn, là bệnh án liên quan tới cuộc tranh tài được chủ nhiệm chuyển gửi qua WeChat, còn không kịp nhìn đã vỗ ngực bảo đảm với Giang Thành Ngật: “Anh yên tâm đi làm đi, em ở nhà làm bài, cuộc tranh tài này rất quan trọng, năm ngoái sư huynh của em đã tiến vào top 10 người toàn quốc, năm nay tới lượt em, em phải chuẩn bị thật tốt, không thể làm mất mặt sư huynh được.”

Giang Thành Ngật quay đầu nhìn cô.

Cũng giống như trước đây, cô có yêu cầu rất cao đối với bản thân, cũng hiểu nên sắp xếp cuộc sống của mình thế nào, bình thường có thể thản nhiên làm mọi việc một cách tốt nhất.

Lại nghĩ đến khoảng thời gian cô bị mấy chuyện lạ quấn lấy khiến tinh thần không ổn định, tố chất tâm lý cũng tạm coi là kiên cường, anh không khỏi cười cười, véo véo gò má cô, liên tục nhấn mạnh: “Em là đối tượng hung thủ phát hình dán con bướm đấy, ở nhà mà có khách tới nhất định phải để ý một chút, trừ phi anh gọi điện thoại cho em trước, nếu không không được mở cửa.”

“Biết rồi mà.”

“Ừ.” Anh chuẩn bị vào thang máy, nhớ tới gì đó, lại nghiêm trang hỏi: “Hôm nay tính là ngày thứ hai đúng không?”

“Ngày thứ hai gì?” Cô buồn bực hỏi lại.

Anh cười mà như không cười: “Còn mấy ngày thì kết thúc?”

Lúc này cô mới phản ứng lại được, chậm rãi ôm cổ anh hôn một cái, cố ý trêu chọc anh: “Hơn một tuần cơ.”

“Sao lâu vậy?” Anh biến sắc.

Cô bật cười: “Ngốc.”

Anh tức giận, bật cười: “Được rồi Lục Yên, buổi tối về sẽ trừng phạt em.”

“Cơ thể em đang có vấn đề thì anh trừng phạt kiểu gì?” Cô nhìn anh, rất phấn khích.

“Đừng đùa với anh, Lục Yên.” Anh mặc áo khoác, giọng điệu lạnh nhạt vang lên: “Dù sao cũng có cách.”

Cô mới không sợ đâu, đẩy anh một cái: “Đi nhanh đi, đừng tới muộn.”

Cô cười, lúm đồng tiền nở rộ như hoa, trong lòng anh như được làn gió mát thổi qua, không khỏi say mê, dường như chân cứng lại không đi được.

May mà lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Lục Yên nhìn màn hình một cái, là dì Lưu và tài xế, vội mở cửa.

Vào thang máy rồi, Giang Thành Ngật nhớ ra một chuyện, vội nói với Lục Yên: “Lát nữa anh gửi cho em mấy tấm hình, em nhìn người trong hình giúp anh xem có thể là người phụ nữ tám năm trước hay không, đừng quá miễn cưỡng, nhớ ra thì xác nhận, không nhớ được thì thôi.”

Lục Yên biết là Giang Thành Ngật ám chỉ người phụ nữ hơi giống đàn ông trong công viên năm ấy, cô rất tin tưởng trí nhớ của mình, gật gật đầu: “Vâng.”

Giang Thành Ngật đi chưa lâu thì dì Lưu và tài xế đã tới.

Sau khi vào nhà, dì Lưu vội vàng quét dọn phòng, tài xế ngồi trên sofa xem TV.

Lục Yên bưng trà cho bọn họ, còn nói chuyện với bọn họ một lúc mới về phòng làm bài.

Ga trải giường đã được đổi, kéo rèm ra, ánh mặt trời chiếu vào khiến không khí trong phòng trong lành thoải mái.

Đầu tiên cô chuyển những bức ảnh chụp màn hình các tài liệu bệnh lí vào máy tính, sau đó mở bảng tài liệu ra, tiếp theo sắp xếp ý nghĩ trong đầu một lần nữa rồi bắt đầu làm powerpoint.

Cuộc thi tranh tài này có yêu cầu rất cao với năng lực suy nghĩ của các bác sĩ trẻ, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, bài dự thi phải ngắn gọn rõ ràng cộng thêm phân tích sâu sắc, quyết định căn bệnh, các trường hợp được lựa chọn cũng đều phải có tính đại biểu, mới mẻ, và độc đáo.

Nói tóm lại, đến ngày tổ chức cuộc tranh tài là ngựa chết hay lừa chết (1) thì đi thi sẽ biết ngay thôi.

(1) Ngựa chết hay lừa chết: Dùng để miêu tả một người không muốn chỉ nói suông mà còn có bản lĩnh thật sự làm được những chuyện mình nói, là tốt hay xấu đều phân biệt được.

Tra tài liệu, sắp xếp ngôn ngữ, sau mười phút cẩn thận tỉ mỉ cuối cùng cô nhớ ra chủ nhiệm Vu có gửi tin tức qua WeChat cho cô, mở di động ra nhìn một chút.

[Cuộc tranh tài của các bác sĩ gây mê trẻ toàn quốc sắp khai mạc, căn cứ vào yêu cầu của các nhà tổ chức cuộc thi, dự định sẽ cử hành vào ngày 15 tháng này, đến lúc đó giám khảo sẽ chọn ra top mười người ưu tú nhất để tiến vào cuộc tranh tài toàn quốc, địa điểm cuộc thi đấu vòng loại ở tại khách sạn Hàn Lâm Sơn Trang, thời gian là 19:00 tối, tối đó sẽ sắp xếp bữa tối và chỗ ngủ, các quy tắc tranh tài như sau…]

Ngày 15? Chẳng phải chỉ còn mấy ngày là đến cuộc thi rồi sao?

Không biết có phải thầy hướng dẫn quá bận bịu hay là tin tưởng mù quáng vào học sinh quá không, mà chỉ nói cho cô thời gian tranh tài cuối cùng, hoàn toàn không nói đến thời gian đấu vòng loại.

Nhưng cái này cũng không trách thầy hướng dẫn được, ngày trước cô luôn luôn nhiệt tình với mấy cuộc tranh tài này, cũng là do khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên mới không chú ý đến chuyện này.

Cô mở trình duyệt ra để tìm kiếm ‘Khách sạn Hàn Lâm Sơn Trang’.

Là một khách sạn năm sao nổi tiếng ở ngoại thành, rất gần trụ sở điện ảnh và truyền hình XX.

Rất hiếm nhà tổ chức cuộc thi giàu có như vậy, bảo sao giới y học trong nước lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế.

Cô trả lời tin nhắn của chủ nhiệm Vu: “Biết rồi, ông chủ.”

Vừa để di động xuống, lại có một tin nhắn khác gửi đến.

Là Giang Thành Ngật.

Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi kèm theo một tấm hình.

“Em có ấn tượng với người trên hình không?”

Cô kéo xuống, là hình ảnh toàn thân của một người phụ nữ khoảng hai mươi ba mươi tuổi, người phụ nữ trong hình ăn mặc theo kiểu lỗi thời, tóc đen uốn sóng lớn, váy màu tím nhạt, và đi giày màu trắng.

Nhờ cơ thể thon thả, gương mặt đoan trang nên mới không bị cách ăn mặc kia dìm hàng.

Cô nhìn chằm chằm tấm hình, chỉ cảm thấy rất xa lạ, nhưng lúc thấy mái tóc đen uốn sóng lớn và đôi giày của người phụ nữ, dường như lại có chút ấn tượng gì đó, liền trả lời:

“Em thấy bắp chân của người đó thô hơn người này nhiều, không tinh tế như người phụ nữ này. À, người này là ai vậy?”

“Vợ của thầy Chu – Lâm Xuân Mỹ.”

“Hả?”

“Mười năm trước Lâm Xuân Mỹ xảy ra tai nạn giao thông, từ năm 2007 đến năm 2010 trở thành người thực vật, cuối tháng 9 năm 2010 thì qua đời.”

Cô bối rối một lúc mới hiểu được hết hàm ý của Giang Thành Ngật: “Anh hoài nghi người em gặp được tám năm trước là Lâm Xuân Mỹ sao? Nhưng tám năm trước không phải cô ấy đã trở thành người thực vật rồi sao? Sao lại có thể chạy tới công viên trung tâm thành phố được?”

“Trước đó Lâm Xuân Mỹ là nhân viên công ty điện lực, vừa rồi anh gọi điện thoại cho cha của Đinh Tịnh, đã được chứng thực mẹ của Đinh Tịnh cũng là nhân viên công ty điện lực, lúc nhỏ Đinh Tịnh thường hay đến công ty điện lực chơi, nếu lúc đó người phụ nữ từ vườn hoa hồng đi ra là Lâm Xuân Mỹ, cũng khó trách tại sao Đinh Tịnh lại bị dọa đến nỗi như vậy, đương nhiên, trước mắt tất cả chỉ là suy đoán, dù sao Đinh Tịnh đã bị sát hại, không thể xác nhận được.”

Lục Yên sửng sốt một lúc mới đáp: “Hôm đó tiến sĩ Dụ nói cái chết của Đặng Mạn không phải là khởi nguồn, mà chính là Lâm Xuân Mỹ, hung thủ lại thích giả dạng người bị hại như vậy, chẳng lẽ người em gặp ở trung tâm thành phố là hung thủ giả dạng Lâm Xuân Mỹ sao?”

Giang Thành Ngật chưa nhắn lại, chắc là đang bận.

Cô thử nhắn thêm một tin.

“Giang Thành Ngật, lúc ấy người đó cao bao nhiêu em không nhớ rõ, nhưng hình như người đó thực sự biết anh đấy.”

Chưa hồi âm lại.

Giang Thành Ngật, tiến sĩ Dụ, và lão Tần cùng lên xe cảnh sát.

“Đội trưởng Giang, chúng ta trực tiếp đến nhà Chu Chí Thành, sau đó mời ông ta về phân cục nói chuyện sao?”

“Đúng vậy.”

“Từ khi bị bệnh thì Chu Chí Thành không đi làm nữa, lúc này chắc đang ở nhà.”

“Tiểu Chu ở bên đó theo dõi cả đêm, tôi bảo cậu ấy về nhà nghỉ ngơi trước rồi, bây giờ Thái Kỳ qua thay ca, mới vừa rồi Tiểu Thái gọi điện thoại nói từ tối qua đến giờ Chu Chí Thành vẫn không ra ngoài.”

Lái xe được nửa đường, lão Tần nhìn Dụ Chính qua kính chiếu hậu, hỏi: “Tiến sĩ Dụ, bây giờ manh mối chúng ta nắm giữ ngày càng nhiều, theo anh, khả năng hung thủ là Chu Chí Thành có lớn không?”

Dụ Chính vẫn đang cúi đầu nhìn ghi chép cuộc trò chuyện của Giang Thành Ngật và Lục Yên: “Buổi sáng tôi có xem ghi chép trưởng thành và lý lịch của Chu Chí Thành, đại khái cũng hiểu được tình huống của cha mẹ Chu Chí Thành, tôi vẫn giữ nguyên phán đoán của mình… khả năng Chu Chí Thành là hung thủ của vụ án vô cùng nhỏ.”

“Nhưng, tiến sĩ Dụ, anh nghĩ xem, bất kể là Đặng Mạn năm đó, hay Đinh Tịnh bị hại năm nay đều liên quan đến Chu Chí Thành. Anh xem, Đặng Mạn là đối tượng yêu đương của ông ấy, kết quả năm ấy nhảy sông tự sát. Năm đó Đinh Tịnh đã từng quay trộm video của ông ấy và Đặng Mạn, tám năm sau bị người ta siết cổ đến chết rồi ném xuống nước. Hơn nữa căn nhà ở đường Di Viên của Đinh Tịnh còn bị người ta đột nhập, từ camera quan sát vào khoảng tháng 9, tháng 10 xem được thì Chu Chí Thành đã mấy lần xuất hiện trước cửa tiểu khu đó, hiềm nghi là rất lớn, càng không nhắc tới vẻ ngoài của Chu Chí Thành và ghi chép miêu tả của anh rất giống nhau nữa, dù sao tôi suy nghĩ rất nhiều, vẫn cảm thấy Chu Chí Thành là hung thủ.”

So với cảm giác nghi ngờ của lão Tần, Dụ Chính tỏ ra rất ung dung: “Năm 1992, nhà tội phạm học nổi tiếng Holmes và Deburger đã từng căn cứ vào động cơ gây án mà phân chia thành nhiều loại mưu sát hàng loạt khác nhau như: 1 - loại ảo tưởng; 2 – loại phát triển theo nhiệm vụ; 3 – loại hưởng thụ; 4 – loại phát triển chi phối/thị lực. Từ những đặc điểm phạm tội của nhóm vụ án thì hung thủ là loại tội phạm pha trộn của phát triển theo nhiệm vụ và phát triển chi phối/thị lực, trong quá trình gây án, hung thủ không có hành động xâm phạm bốn nạn nhân nữ, thành giới tính trong vụ án có thể có có thể không. Thứ kích thích hung thủ phạm tội chỉ liên quan đến mong muốn nhanh chóng hoàn thành một loại sứ mệnh thôi, mà tôi nghi ngờ loại sứ mệnh này của hung thủ có liên quan đến những gì đã xảy ra trong quá khứ của hung thủ. Mới vừa rồi tôi đã xem báo cáo kiểm tra cơ thể của Chu Chí Thành ở bệnh viện Phụ Nhất, biểu hiện trên MRI (2) và CT của đại não ông ấy không có tín hiệu thay đổi trong vùng vỏ não trước trán, khu vực hạch hạnh nhân trong não cũng biểu hiện rất bình thường, dĩ nhiên, chỉ số sinh lý học chẳng qua chỉ là một trong những điểm tham khảo, quan trọng nhất chính là tôi đã hiểu rõ sơ bộ hoàn cảnh lớn lên của Chu Chí Thành, nhân cách đặc thù của Chu Chí Thành và tội phạm của vụ án có nhiều chỗ không giống nhau, coi như một ngày nào đó Chu Chí Thành phạm tội, cũng rất có thể là ‘Loại tìm kiếm vật chất’, sẽ không thể là loại chi phối như tội phạm trong nhóm vụ án này.”

(2) MRI: Chụp cộng hưởng từ là một phương pháp thu hình ảnh của các cơ quan trong cơ thể sống và quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan. Ảnh cộng hưởng từ hạt nhân dựa trên một hiện tượng vật lý là hiện tượng cộng hưởng từ hạt nhân.

Lão Tần gãi gãi đầu, cười khổ: “Không thể nào hiểu được, nhưng tiến sĩ Dụ này, theo như anh nói, khả năng Chu Chí Thành là hung thủ tương đối nhỏ, nhưng chuyện năm đó ít nhất ông ấy phải biết chút gì đó chứ, anh nhìn xem, vợ của ông ấy tuổi còn trẻ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đối tượng yêu đương thầy trò của ông ấy là Đặng Mạn lại chết không rõ ràng, nhiều năm sau còn bị hung thủ giả dạng, đến năm nay, thì ngay cả Đinh Tịnh – người uy hiếp ông ấy cũng đã chết, tôi cảm thấy chí ít chuyện này có chút liên quan đến Chu Chí Thành, rất có thể Chu Chí Thành quen biết hung thủ mà ông ấy không biết thôi.”

“Suy luận của anh có thể gần với chân tướng đó, cho nên đội trưởng Giang của các anh mới quyết định chuyển Chu Chí Thành từ nghi phạm sang nhân chứng cần được bảo vệ, coi như là cứu được một người. Tôi rất đồng ý cách làm của đội trưởng Giang, coi như hung thủ không phải là học sinh của Thất Trung thì cũng có thể là người quen của Chu Chí Thành.”

Giang Thành Ngật nhận lại di động từ tay tiến sĩ Dụ, anh gọi cho Thái Kỳ hỏi: “Chu Chí Thành còn ở nhà hả?”

“Vâng.” Đối phương trả lời, “Mấy hôm trước mỗi ngày Chu Chí Thành đều ra ngoài đi bộ, mua đồ, đến nhà hàng xóm nói chuyện, nhưng hai ngày nay rất ít ra khỏi cửa.”

Giang Thành Ngật: “Chúng tôi sẽ nhanh chóng đến nơi, cậu lên gõ cửa trước đi, nếu như ông ấy không mở cửa, cậu cứ hành động dựa theo hoàn cảnh, bất kể thế nào phải bảo đảm an toàn cho ông ấy.”

“Tôi đã biết, đội trưởng Giang.”

Đoàn người đến nơi, vừa lên tầng thì chuông điện thoại Giang Thành Ngật vang lên.

Giọng nói của Thái Kỳ rất vội vã: “Đội trưởng Giang, Chu Chí Thành treo cổ tự tử rồi.”

Giang Thành Ngật biến sắc, từ ba bước thành hai bước chạy lên tầng hai, nhà của Chu Chí Thành.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lão Tần cũng vội chạy theo sau Giang Thành Ngật lên tầng.

Dụ Chính chỉ cảm thấy một bóng người thoáng vụt qua, còn chưa kịp phản ứng, hai vị cảnh sát bên cạnh đã lướt qua như cơn gió biến mất ở cầu thang.

Đến lúc ông leo lên tầng, thấy rõ tình hình bên trong nhà thì tim trong lồng ngực nhảy lên một cái, nhìn Giang Thành Ngật nửa quỳ bên cạnh một người đàn ông trung niên làm hô hấp nhân tạo, sắc mặt ông ấy trắng bệch, thủ pháp CPR vô cùng chuyện nghiệp, tần số khoảng 105 lần, độ sâu và vị trí cũng đều thích hợp.

Người trên đất kia chắc là Chu Chí Thành, trên cổ có dấu vết ngoại thương.

Đã gọi 120 (3) rồi, lão Tần đang vào trong phòng tiến hành lục soát.

(3) 120: Số điện thoại cấp cứu của Trung Quốc

Người cảnh sát trẻ tuổi tên Thái Kỳ kia đang quỳ, có chút luống cuống nói: “Buổi sáng còn thấy Chu Chí Thành cho chim ăn ở ban công, hoàn toàn không thấy chút khuynh hướng tự sát nào, hơn nữa cả buổi sáng đều không có ai ra vào nhà ông ý, Chu Chí Thành cũng vừa nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyện khoảng bốn mươi phút, nhưng không biết có liên quan đến chuyện ông ấy tự sát hay không.”

Giang Thành Ngật nghiến răng nói: “Thời gian bị nghẹt thở cũng không lâu, đầu tiên cứu sống người đã rồi nói sau!”