“Anh không đồng ý ly hôn?”

Vừa nghe Trác Diệu nói dứt câu, lập tức Trịnh Lam liền kinh ngạc mà thét lớn.

Cường độ âm thanh cô mới phát ra quả thực không nhỏ, khiến cho Trác Diệu cảm giác tai mình có chút đau.

“Trác Diệu, rõ ràng lúc em đưa ra đề nghị, anh cũng đã đồng ý.

Tại sao bây giờ anh lại không đồng ý ly hôn?”

Trác Diệu mà cô quen là người tọng chữ tín, anh chưa bao giờ nói một mà làm hai cả.

Nhưng lần này anh lại thay đổi ý định như chong chóng, hơn nữa đây cũng chẳng phải là chuyện đùa, thật khiến cho Trịnh Lam hoài nghi đây có đúng là Trác Diệu mà mình đã quen biết lâu năm hay không.

“Anh vẫn có chuyện cần xác minh.

Khi có đáp án rồi, anh sẽ ký vào đơn ly hôn để cho em được toại nguyện.”

“Xác minh cái gì?”

Trịnh Lam gằn giọng, hít một ngụm khí lớn.

Từ thanh âm của cô, anh cũng có thể dễ dàng đoán ra cô đang đè nén sự tức giận của mình.

Càng ngày cô gái này càng không ngoan!

Trác Diệu cảm thấy bây giờ cô giống như một con mèo hoang nhỏ, chưa gì đã học được cách xù lông và giơ móng vuốt lên với anh rồi.

Thế nhưng kỳ lạ là anh lại không cảm thấy chán ghét phản ứng mới lạ này của cô, trái lại còn cảm thấy có chút thú vị.

Nếu cô đã thẳng thắng muốn đối mặt, vậy thì anh cũng không có ý định sẽ dấu diếm cô việc bản thân anh muốn làm gì.

“Anh muốn xác minh xem, em muốn chấm dứt hôn nhân của chúng ta có phải là do có sự xuất hiện của người thứ ba không.”

“Anh bị điên sao?”

Trịnh Lam gần như rống lên mà nói.

Hành động của cô khiến cho Trác Diệu bật cười lên thành tiếng.

Nhưng anh cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian để tranh cãi với cô thêm làm gì, cho nên chỉ đơn giản nói thêm một câu rồi chủ động cúp máy:

“Em nhắn địa chỉ qua cho anh đi.

Tối nay anh sẽ tới đón em về nhà bố mẹ vợ.”

“Này! Này!”

Đây là lần thứ hai trong ngày Trịnh Lam chưa nói hết câu đã bị người ở đầu dây bên kia cúp máy.

“Chuyện quái quỷ gì vậy?”

Trịnh Lam tức tối ném điện thoại xuống gối, sau đó đưa tay lên vò đầu.

Cô đã quyết tâm làm lại cuộc đời, sống cuộc sống độc thân hoàng kim rồi, lẽ nào ông trời không muốn cho cô cơ hội được sống hạnh phúc sao?

Trịnh Lam thật sự đã có ý định trốn tránh không đến buổi tiệc tối nay.

Nhưng khổ nỗi Trịnh Lão Gia cứ cách vài tiếng là lại gọi điện nhắc nhở cô, cho nên thật sự cô không đến không được.

Tất nhiên Trịnh Lam sẽ không chịu đi cùng Trác Diệu.

Cô không muốn để anh biết chỗ ở hiện tại của mình.

Kết quả của sự cứng đầu ấy chính là Trác Diệu phải một mình đi đến nhà họ Trịnh trước, còn cô thì đến sát giờ mới có mặt.

“Anh Trác Diệu, anh thấy hôm nay em mặc cái váy này có đẹp không?”

Vừa đẩy cửa bước vào nhà, Trịnh Lam đã thấy một màn lôi lôi kéo kéo giữa em gái mình và Trác Diệu.

Trịnh Vân hiện tại đang mặc trên người một chiếc váy màu đen bó sát, phần cổ được khoét sâu, chiếc váy ngắn đến mức khiến Trịnh Lam vừa nhìn thấy liền cau mày, vì quả thực cái váy kia chỉ vừa che được cái mông của cô ta.

“Ừ.”

Trác Diệu lười trả lời cô ta, chỉ qua loa đáp cho có lệ.

Mà Trịnh Vân có vẻ như không hài lòng lắm với câu trả lời này, vẫn cố chấp níu lấy cánh tay anh.

Không biết vô tình hay cố ý mà bộ ngực của cô ta còn cạ qua cạ lại vào cẳng tay Trác Diệu.

“Sao lại là ừ? Thế rốt cuộc là anh thấy đẹp hay không đẹp?”

“Em mặc như thế không thấy lạnh sao?”

Trịnh Lam không chịu nổi liền lên tiếng.

Mặc dù trong nhà có mở máy sưởi, thế nhưng thời tiết hôm nay cũng chỉ có mười mấy độ, Trịnh Lam đã mặc áo len mỏng mà còn phải khoác thêm áo khoác ở bên ngoài.

“Chị...”

Trịnh Vân vừa nhìn thấy Trịnh Lam, đôi lông mày của cô ta liền chau lại.

Bộ dạng có vẻ không tình nguyện lắm cất lời chào hỏi:

“Chị tới rồi sao? Thấy anh chị không tới cùng nhau, em còn nghĩ hôm nay chị không về nhà chứ.”

“Ngày vui mà, chị sao có thể không về được.”

Trịnh Lam nở một nụ cười, sau đó đem túi quà mình đang cầm trong tay tới tặng cho Trịnh Vân:

“Chúc mừng sinh nhật em nhé.”

“Anh Diệu đã tặng quà cho em rồi.

Em nhận của anh ấy là đủ rồi.”

Trịnh Vân vẫn kiên trì ôm lấy Trác Diệu, thậm chí còn không thèm đưa tay ra đón lấy món quà của Trịnh Lam.

Không khí trong phòng khách trong phút chốc liền trở nên gượng gạo.

Trịnh Phu Nhân cũng cảm nhận được điều này, cho nên liền tươi cười đứng dậy khỏi ghế sô pha mà tiến đến chỗ hai cô con gái của mình để giải vây:

“Ôi chao, con bé này.

Được càng nhiều quà thì người được hời là con chứ còn ai nữa.

Quà của chị gái và anh rể sao có thể so sánh với nhau được.

Con mau nhận đi cho chị vui.”

“...”

“Đây, mẹ nhận thay nó.

Cảm ơn con nhé.”

Thấy Trịnh Vân vẫn không có động tĩnh gì, cho nên Trịnh Phu Nhân chỉ có thể thay cô ta đón lấy món quà từ trên tay Trịnh Lam mà đặt lên bàn trà trong phòng khách..