Khúc Yên mím môi, nhìn hắn bất ngờ lên tiếng:"Chú Thẩm, chú kết hôn chưa?"

Hắn có chút bất ngờ vì cô chủ động bắt chuyện với hắn, cô nhóc này từ lúc gặp lại đã luôn có thái độ né tránh mình.

Đôi mắt đào hoa cũng chưa nhìn hắn quá lâu, đôi mắt Khúc Yên né tránh hắn giống như thỏ con đang sợ kẻ săn vậy.

Đôi mắt Khúc Yên cũng có chút do dự, phải rất dũng cảm thế nào mới nói ra được câu đó.

Bàn tay lại không yên phận mà cứ nắm ấy quần Jean, cô thật sự không biết..tại sao mình lại sợ đến thế này.

Thẳm Tây Thừa cầm lấy ly rượu trong tay, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng sắc bén đặt trên người cô, môi bạc trầm giọng trả lời:"Tôi chưa."

Cô hướng tiếng động vừa phát ra tiếng mà nhìn lên, lại chạm phải đôi mắt đen của hắn, người trả lời quả thật là hắn, thế mà thật sự là đã trả lời rồi.

Giọng nói hắn có chút trầm, nhưng mà hình như nghe rồi cũng cảm thấy rất ấm, cô thầm nghĩ nếu tên mặt lạnh này chịu cườu nhiều mộ chút chắc hẳn là sẽ dễ gần hơn, cô cứ nghĩ mấy câu hỏi ấy cho chút riêng tư chắc tránh không được hắn sẽ ngó lơ, nhưng thật ra cũng không quá đáng ghét như cô nghĩ.

"Còn cháu, có bạn trai rồi?" Hắn nhìn cô, đôi mắt đen hẹp dài hướng về phía cô mà nhìn.

Thật đẹp trai, cô thật sự chưa gặp một người đàn ông nào có vẻ đẹp hoàn hảo đến thế.

Giống như cả gương mặt đó chính là được nhà họa sĩ nổi tiếng nào đó vẽ nên mới có thể đẹp đến mê hồn như vậy.

Cả cái khí chất uy nghiêm và bá đạo đó nữa, cứ như một vị vua bước ra từ thời xưa cổ tàn nhẫn vậy.

Khúc Yên buồn cười, xua xua tay nhìn hắn trả lời:"Bạn trai cháu chưa có.

Thật sự là mẹ cháu quản cháu rất nghiêm nên việc cháu có bạn trai không thể xảy ra được đâu.

Đúng rồi, cháu.."

Cô bất giác im lặng, hành động kế tiếp của cô cũng bắt đầu ngừng lại.

Đại não bắt đầu hoạt động tự hỏi mình đang làm cái gì, nhìn cái tên đó thật sự có nhã hứng cùng mình trò chuyện sao? Nhìn hắn chẳng khác nào là Diêm Vương cai quản địa ngục vậy, cảm giác thần thần bí bí nhưng lại không ai có can đảm lại gần.

Đã thế cô còn dũng cảm tới mức bắt chuyện với hắn, thật có chút..can đảm rồi.

"Gan cháu cũng đâu nhỏ, tôi có làm gì khiến cháu sợ sao?" Thẩm Tây Thừa như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhìn cô gái nhỏ cứ e ngại khi trò chuyện cùng hắn, có lẽ cảm giác này từ bé đã hình thành trong cô.

Hắn đáng sợ đến mức chỉ một câu nói cũng khó tán gẩu đến thế sao?

Khúc Yên lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn có chút xấu hổ mà trở nên ngượng ngùng:"Cháu..cháu mới không sợ chú, tại sao phải sợ chú chứ?"

Giọng nói cô lúc đầu còn rất to và rõ, nhưng đến câu cuối lại hạ thấp tôn giọng.

Giống như con thỏ nhỏ bị kẻ khác giẫm phải đuôi nên xù lông vươn nanh móng vuốt ra cào người, nhưng lại nhận ra mình không phải là đối thủ hắn ta mà nhụt chí trở lại.

Thính giác của Thẩm Tây Thừa cực kì nhạy bén, dù giọng có nhỏ đến mấy hắn vẫn nghe, huống chi là còn là đang mắng mình.

Hắn nghe không thiếu một chữ.

"Thật sự vậy sao?" Giọng Thẩm Tây Thừa không lạnh không nóng hỏi, lại giống như đang muốn khẳng định lại để có câu trả lời chắc chắn.

Ánh mắt hắn nóng rực trong không khí mát lạnh, thật sự ghim vào người cô có chút ngứa ngáy.

Từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ ngồi yên một chỗ chứ chả động gì đến Khúc Yên, với cả khoảng cách họ ngồi cũng là hai người hai đầu ghế khác nhau, vừa xa nên cũng tạo cho cô cảm giác phòng bị giảm xuống.

Nhưng ánh mắt đó cứ như là có khối băng tạo thành, chỉ cần nhìn đối phương cũng cảm thấy lạnh sóng lưng và không kiềm được cảm giác lo sợ.

Khúc Yên nhìn hắn, trái tim đập nhanh tới mức khó kiểm soát lại được mà mặt vẫn cố gắng nở ra nụ cười.

Thật sự không khí có chút lúng túng, hắn là thế hệ cha chú cô..thật sự không biết tìm chỉ đề gì để vơ đi cái sự ngột ngạt này.

"Ở nước ngoài có tốt không?" Hắn hỏi..