Cô lập tức hiểu ra vấn đề, vỗ đùi một cái:“Cháu sẽ kiếm một người tốt hơn cậu ra gấp mười lần.”

Anh nhíu mày nhìn cô, nuốt ruồi son dưới đuôi mắt trái đẹp đến mức chói mắt.

Cô hất đuôi mắt, dáng vẻ kiêu căng đầy tự tin, Thẩm Tây Thừa sững sờ hai giây, mới mười mấy tuổi đã lộ ra vẻ yêu nghiệt, không biết sau này khi đến tuổi trưởng thành lại là dáng vẻ hại người thế nào nữa đây.

Cô ôm bịch bánh bimbim ở trong lòng, đợi khi Thẩm Tây Thừa ăn cô cũng sẽ khui bịch bánh của mình ra mà thưởng thức nó.

Đến lúc đó cô sẽ không nhìn miệng anh, cũng sẽ không khiến anh mất tự nhiên mà ăn không ngon.

“Khúc Yên.” Anh gọi tên cô.

Khúc Yên giống như bị giáo viên bắt gặp lúc làm việc riêng, vô thức “Dạ” một tiếng.

Thẩm Tây Thừa lại nói.

“Pha cà phê giúp tôi.”

“Máy pha cà phê ở bên ngoài sao ạ?” Cô hỏi.

Thật sự là dễ dàng đồng ý với đề nghị của anh.

Anh bấm gì đó trên di động, ngón tay thon dài bấm đoạn văn nhỏ trên bàn phím sau đó mới nhìn cô.

“Cháu ra ngoài cứ đi theo cậu ấy.

Có người làm cho cháu, cháu chỉ cần đem lên thôi.” Anh đặt di động xuống, lấy một ly đựng cà phê sạch đẩy đến bàn cô.

Cô cẩn trọng cầm cái ly, bộ dáng ngoan ngoãn cực kì.

Trong lòng lại nghĩ Thẩm Tây Thừa ngại việc cô ở đây, có lẽ vì thế khi ăn anh không được tự nhiên nên đã tìm lí do cho cô ra ngoài.

Khúc Yên đặt bánh bimbim dưới ngăn bàn, sau đó mới bước ra khỏi phòng làm việc của anh.

Anh hạ tầm mắt nhìn cơm, suy tư trong năm phút, sau đó anh mới chậm rãi cúi đầu thử món ăn đầu tiên.

Sau khi cô ra khỏi phòng, nhìn ngó xung quanh lại không thấy ai.

Đột nhiên căn phòng phía bên trái bất ngờ mở cửa, một thân ảnh to lớn màu đen lao nhanh đến trước mặt cô.

Khúc Yên bàng hoàng, giật mình gương mặt căng cứng ép lưng sát vào cánh cửa mà im lặng nhìn người đàn ông đối diện.

Nhìn anh ấy với đôi mắt giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Lục Thành tóc tay hơi rối, lồ ng ngực th ở dốc, vừa thở vừa nhìn cô gái trước mặt.

Cả hai nhìn nhau hai giây sau đó Khúc Yên lắp bắp lên tiếng.

“Anh…anh…” Cô hoảng loạn, không biết phải nói gì.

Lục Thành cười rạng rỡ:“Anh là Lục Thành, khi nảy là Thẩm Tổng gọi anh bảo dẫn em đi pha cà phê.”

Khúc Yên nghe giọng Lục Thành thì hết bảy phần cỡ mở, ba phần nhiệt tình thì cũng cười lại với Lục Thành.

Cô giơ tay ra:“Chào anh Lục Thành, em là Khúc Yên.”

Lục Thành nhìn cô cười xinh đẹp thế này thì ngớ người, nuốt ruồi dưới mặt lại càng tô điểm sự diễm lệ của cô, Khúc Yên hôm nay không tính là quá trưng diện cho bản thân, chỉ thoa kem chống nắng cùng son môi hồng nhạt mà đã đẹp đến mức thế này rồi, mái tóc dài cột thành một chùm đôi ngựa phía sau.

Cả gương mặt lẫn hình thể đều như là tiểu hồ li xinh đẹp, kiều diễm đến không ngờ.

Xinh đẹp thế này, đến cả Lục Thành còn bị hạ gục trong tích tách ấy mà.

Quả là Thẩm Tổng, cái gì cũng nhanh lẹ.

Đến cả mỹ nhân xinh đẹp thế này còn có thể tìm ra.

Khúc Yên và Lục Thành vừa đi vừa trò chuyện, anh ta tá hỏa phát hiện cô gái xinh đẹp trước mắt mà mình đoán là bạn gái của Thẩm Tổng thế mà lại chỉ là cháu gái của anh.

Lục Thành giống như bị sét đánh ngang tai, lỗ tai ù ù không nghe rõ cái gì.

Anh ta cứ nghĩ, người con gái đầu tiên trong lịch sử công ty Thừa Thiên được đích thân chủ tịch họ dẫn đến chính là bạn gái của anh.

Nhưng không, người đầu tiên lại mang danh là cháu gái anh

Lục Thành không hiểu, trước giờ anh chưa từng dẫn ai đến công ty, lại cực kì chán ghét nữ giới.

Tại sao lại chủ động dẫn cô cháu gái này tới?

Sự thật này anh ta có chút không theo kịp, nhưng chỉ bất ngờ trong giây lát, sau đó lại tập trung pha cà phê cho Thẩm Tổng.

Nhân viên gần đó nhìn cô không ít, trang phục đều đã đoán đúng tám mươi phần trăm không phải là người trong công ty, lại đi cùng Phó Chủ Tịch.²

Là người quen của phó chủ tịch sao?

“Xinh thật đấy, ngũ quan đẹp không ngờ.

Là người quen của phó chủ tịch sao?” Một cô gái lên tiếng.

“Trời **, tuy không biết là thân phận gì nhưng mà dáng vẻ cứ như là thần tiên tỷ tỷ vậy! Cứu tôi a~thật sự sắp bị bẻ cong rồi.” Lại một nhân viên nữ cảm thán.

Tay ôm trái tim gương mặt đầy khổ sở..