"Nhân Mã! Nè Mã! Anh nghe em không?"

Nhân Mã giật mình sực tỉnh, ánh mắt ngơ ngác nhìn con nhỏ đang khua khua tay trước mặt cậu, chớp mấy cái. Cậu mải suy nghĩ mà quên béng đi mọi thứ xung quanh, bao gồm cả chuyện mà nó đang thao thao bất tuyệt.

Sư Tử hai tay nằm lấy hai cổ chân xếp bằng trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn Nhân Mã. Nó chợt mỉm cười. Dù Sư Tử ngốc nghếch và điên khùng, nó cảm thấy mình có thể nhận ra điều mà người anh kết nghĩa của nó đang nghĩ ngợi.

"Em có nói gì sao? Anh xin lỗi!"

"Không sao, em chỉ đang nói về vài chuyện vớ vẩn thôi!"

Nhìn Sư Tử phẩy phẩy tay cười khì, Nhân Mã nhất thời không hiểu gì, cậu đành mỉm cười.

"Mà, Nhân Mã nè! Em nghĩ anh nên cho Thiên Bình câu trả lời khi cậu ấy về."

Thản nhiên ngoạm cái bánh kẹp Nhân Mã mua, Sư Tử hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt nghệch ra của cậu. Câu nói mà nó nói ra, Sư Tử không hề biết đối với Nhân Mã, nó khó khăn và tàn nhẫn như thế nào.

"Tôi thích cậu, Nhân Mã! Rất thích cậu!!"

Sau một hồi im lặng, Nhân Mã tiếp tục ăn cái bánh đang ăn dở, đôi mắt hổ phách bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Đón nhận tình cảm của Thiên Bình.. anh nghĩ mình không làm được..."

Từng lời phát ra từ chính miệng Nhân Mã, cùng với những hình ảnh khi Thiên Bình cố níu kéo cậu lúc đó cứ hiện lên, khiến lòng cậu nặng trĩu cảm giác khó xử. Cậu đâu nhận ra, cái tình cảm chỉ vừa len lỏi ấy đã bị chính cậu nhẫn tâm giết chết, để rồi Nhân Mã lại cố kéo Thiên Bình khỏi tâm trí. Cậu không đáp lại được, và cậu cũng không muốn cô phải tổn thương.

"Tại sao chứ? Cậu ấy tốt mà, lại còn rất nổi tiếng nha!"

Là Sư Tử quá ngốc nghếch, hay nó quá vô tâm? Vô tâm không nhận ra, hay chính nó không hề muốn nhận ra? Dù thế nào, câu nói kia khiến Nhân Mã đau đớn và hụt hẫng.

Đôi mắt màu hổ phách mở to, cậu chợt cười nhạt. Miệng vẫn nhai, nhưng mọi thứ chẳng hiểu sao cứ trở nên thật khó khăn, cậu cắn nhẹ môi.

Chẳng phải vì thích Sư Tử, cậu mới đau như thế này còn gì.

Sư Tử chợt cảm thấy bàn tay đưa lên xoa đầu nó, trong lúc đang ăn và khiến nó thoáng ngạc nhiên. Khuôn mặt tươi cười và đôi mắt híp lại như không muốn ai thấy được tia cảm xúc trong đôi mắt, Sư Tử nhìn Nhân Mã ngước đầu làm vẻ ta đây.

"Bởi anh nói em ngốc có sai đâu! Tốt nhất đừng biết nhóc con ạ!"

Bực mình, Sư Tử không nói không rằng nâng chân lên toan đạp vào chân Nhân Mã. Nhưng không như Song Tử hay Song Ngư, nó chưa bao giờ đạp được Nhân Mã cả, và lần này cũng không ngoại lệ. Nó càng cố đạp, cậu càng tránh một cách ngọt xớt. Thật tức chết mà!

"Anh---"

Chợt, cái điện thoại mà Sư Tử đặt trên bàn bỗng reo lên. Tiếng chuông vang thu hút sự chú ý của Sư Tử và dừng mọi hoạt động của nó nãy giờ. Đôi mắt ngân ra, khẽ run.

Nhạc chuông đó... không thể nào...

***

Nhà Thiên Bình không thuộc loại cao sang giàu có gì, chỉ là một gia đình phổ thông hoàn toàn bình thường với căn nhà nhỏ tiện nghi nằm ở gần ngoại ô thành phố. Đó là nơi Thiên Bình lớn lên, cũng là nơi chứa đầy ắp tuổi thơ và tình yêu mà cô nhận được từ gia đình.

"Sắp tới nơi rồi, mọi người nhớ kiểm tra lại đồ đạc nhé!"

Tiếng của bác lái xe vang lên dõng dạc như nhắc nhở Thiên Bình. Đặt một tay lên cửa kính, cô nhìn ra ngoài. Từ đây, cô có thể nhìn thấy khu phố nơi mình sống.

Tay kéo theo chiếc vali, Thiên Bình đưa tay kéo rụp cái mũ xuống và đồng thời đeo lại cái túi đang đeo trên vai. Cô cười.

Khu phố này vẫn vậy, không quá thay đổi kể từ vài tháng khá lâu khi Thiên Bình chuyển hẳn vào học viện. Không nhộn nhịp và đông đúc như thành phố, không phồn hoa và lộng lẫy như những khu biệt thự giàu có sang trọng, nhưng Thiên Bình chưa bao giờ ngừng yêu nơi này. Bầu không khí trong lành thoải mái, những tiếng nói cười rộn rã của người dân, tất cả tạo thành một bản nhạc tuyệt vời đối với cô.

Ngôi nhà của Thiên Bình nằm ở khoảng giữa khu phố. Trên đường đi, cô gặp khá nhiều hàng xóm quen lúc trước. Khi nhận ra bọn họ vẫn thân thiện và vui vẻ như vậy, Thiên Bình cảm thấy ấm lòng. Chỉ ở đây, cô mới không còn là một cô ca sĩ nổi tiếng kiêu sa, thay vào chỉ là chính cô, một cô gái hoạt bát trẻ con.

Đi bộ như vầy, Thiên Bình bỗng chốc nhớ đến Nhân Mã. Nghĩ đến lúc cô tỏ tình với giữa khán phòng gần ngàn người, Thiên Bình lại đỏ mặt vì xấu hổ. Chính cô còn không tin mình có thể làm chuyện sỗ sàng như thế. Cũng may ở đó không có phóng viên, và học sinh cũng không lan truyền ra ngoài, nếu đây trở thành một scandal, Thiên Bình thực không biết phải xử lí như thế nào nữa.

Tuy nhiên, nghĩ đến đây, sự xấu hổ khó xử trong Thiên Bình lại lắng xuống, thay vào đó là sự trầm lặng thoáng hụt hẫng. Nghĩ đến cậu, cô lại thắc mắc cậu đang làm gì. Bốn người bọn họ vẫn ở lại kí túc, liệu chăng Nhân Mã đang vui vẻ cười nói với Sư Tử? Đáng ghét, cô lại ganh tỵ nữa rồi.

Nhưng, Thiên Bình đâu có tư cách. Nhân Mã chẳng phải đã thẳng thừng và nghiêm túc từ chối cô hay sao, hà cớ gì Thiên Bình cứ mãi cố chấp? Người ta nói cô dũng cảm và đáng nể, Thiên Bình chỉ cảm thấy bản thân ngu ngốc và cứng đầu. Cô vẫn còn nhớ, cách cậu rời khỏi hội trường khi cô tỏ tình, như thể Thiên Bình đang... làm phiền cậu.

Thiên Bình ngốc quá, phải không?

Mải suy nghĩ bâng quơ, Thiên Bình còn chẳng hề nhận ra, nhà cô đã ở ngay trước mặt từ lúc nào. Căn nhà nhỏ là một cửa hàng tạp hoá, cô khẽ cười.

"Ba mẹ ơi, con về rồi! Hải Bình ơi!"

"Ai đấy?"

Đứng từ bên ngoài, Thiên Bình gọi với vào trong. Ngay sau đó, một thằng nhóc khoảng tám, chín tuổi bước ra, tay dụi dụi mắt như vừa mới ngủ dậy. Mắt nhắm mắt mở, thằng bé bỗng nhiên hốt hoảng chạy vào bên trong nhà mà miệng cứ la oai oái.

"Ba! Mẹ! Là mặt cá! Chị mặt cá về!!"

Ai đó đang sưng sỉa mặt mày nhìn thằng nhóc lon ton chạy vào trong.

Thằng em khốn kiếp!

***

"Ơ? Còn cửa hàng..."

"Bỏ! Bỏ hết!! Hôm nay đóng cửa!!"

Nhìn sự vui vẻ của ba mình khi ông vừa nói vừa đập đập xuống bàn, Thiên Bình cứng đờ cả nụ cười. Đâu cần làm ghê vậy, đóng cửa lỡ mất doanh thu ngày thì...

Nhưng Thiên Bình cũng biết, ba cô không phải loại người làm ngược lại những gì mình nói ra..

"Vậy con sẽ ở lại bao lâu đây?"

Bà Hạ đang chuẩn bị thức ăn trong bếp, vui vẻ nói vọng ra.

"Con nghĩ khoảng một tuần đó mẹ!"

Nói thật, nghe giọng của ba mẹ khiến Thiên Bình vui không xiết. Từ trước khi nhập học, cô cũng không ở nhà khá lâu, tất cả cũng vì ở đây không tiện cho mấy lịch diễn của cô.

"Mặt cá ở lâu quá sẽ tanh nhà cho coi!"

Nghe như sét đánh ngang tai, Thiên Bình nhận ra giọng này, cô quay sang lườm thằng nhóc đến rách mắt. Đã bao lâu rồi mà sao nó chẳng thay đổi gì thế nhỉ?

"Muốn chết hả thằng kia?"

Đáp lại sự tức giận của Thiên Bình, thằng bé Hạ Hải Bình thản nhiên lè lưỡi chọc tức chị. Tưởng nó sợ chắc?

Ông bà Hạ nhìn con chị đang vò đầu thằng em, cười hiền. Chị em nhà này thương nhau mà suốt ngày chẳng khác nào như chó với mèo.

***

Khi bà Hạ đang ngồi trong phòng mình và đan một thứ gì đó, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

"Cửa không khoá đâu."

Nhìn cô con gái cả xuất hiện đằng sau cánh cửa vừa mở ra, bà Hạ đặt mẩu đan trên tay xuống và cười hiền.

Thiên Bình đứng ngoài cửa một lúc, mãi sau cô mới ngẩng đầu nhìn mẹ. Mẹ cô, người phụ nữ dịu dàng và đảm đang mà Thiên Bình luôn ngưỡng mộ, cô cười nhẹ. Bước về phía bà, cô ngồi xuống chiếc giường ngay cạnh bà, hai tay bất giác đan vào nhau.

"Có chuyện gì sao con?"

Mẹ cô luôn như vậy. Lúc còn nhỏ xíu, Thiên Bình và Hải Bình em trai cô đã luôn nghĩ bà có phép thuật. Bà luôn có thể nhìn thấy được những điều bận tâm trong đôi mắt của con mình.

"Thực ra... gần đây con có thích.. con thích một người..."

Đôi mắt bà Hạ nhìn con gái một cách ân cần, cười nhẹ và xoa đầu cô. Ban đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng khi cô dám nói ra, bà biết nên tôn trọng con gái mình. Con bà, đã lớn rồi.

"Vậy đó là một cậu bé như thế nào?"

"Cậu ta rất đẹp trai, hoạt bát và năng động, nhưng đôi lúc lại rất lạnh lùng và khó chịu... Cậu ta từng cứu con khi gặp phải một nhóm người lạ..."

Hai bàn tay Thiên Bình càng nắm chặt vào nhau hơn, môi cũng mím đến chỉ còn một đường thẳng.

"Là tình yêu sét đánh sao? Thật tuyệt đấy Thiên Bình!"

Đến đây thì mặt Thiên Bình cứ đỏ ửng lên, tưởng chừng sắp bốc khói đến nơi. Cô không thừa nhận, nhưng không đủ can đảm để phủ nhận. Thực thì khi gặp cậu, trái tim bé nhỏ của Thiên Bình thật sự đã loạn nhịp.

"Đã tỏ tình chưa?"

Nhìn vẻ mặt và sự im lặng của con gái, bà Hạ dường như biết được câu trả lời, thậm chí trước cả khi cô ngập ngừng gật đầu. Con gái bà cơ bản là một đứa chủ động.

Tuy nhiên, sự buồn bã và hụt hẫng trong đôi mắt đen của con gái lại khiến người mẹ thoáng ngạc nhiên.

"Cậu ấy không thích con, cậu ấy thẳng thừng từ chối con một cách nghiêm túc! Đó là lần đầu con hiểu được cảm giác bị từ chối là như thế nào, đau lắm mẹ!"

Giọng của Thiên Bình run rẩy, cô dường như sắp khóc đến nơi. Sự đau đớn khi ấy, khi người con trai lạnh lùng bước đi vẫn còn ám ảnh trong tâm trí cô, khiến Thiên Bình cảm thấy lồng ngực như bị xé thành trăm mảnh.

"Thằng bé có người thương rồi đúng không?"

Gật đầu, nhưng im lặng.

"Cô bé ấy như thế nào?"

"Lùn hơn con, ngốc nghếch và điên khùng, nhỏ hơn con một tuổi và rất thông minh nên cùng lớp với con, nhưng nó rất tốt và đáng yêu, là người có thể vì người khác mà quên mình.."

Thiên Bình có thể biết được bản thân đang nói đến ai, và nó càng khiến cô thất vọng đến hụt hẫng. Đứa con gái cơ bản không xinh hơn cô, không điềm tĩnh bằng cô, không tài năng hơn cô, Thiên Bình lại không bao giờ thắng nó được.

"Dù cho con cố theo đuổi cậu ấy, con biết cậu ấy sẽ thấy rất phiền. Nó là người con không thể không ganh tỵ, nhưng lại không thể làm đau khổ. Mẹ à, mẹ nghĩ con nên làm gì? Đau! Đau lắm mẹ ơi!"

Bà Hạ bất chợt vòng tay ôm lấy con gái vào lòng. Đôi mắt Thiên Bình chợt mở to hết sức, sự ngạc nhiên có lẽ là lí do khiến nước mắt không thể ngừng trào ra, hay chính là trái tim đang rỉ máu vì tình yêu. Lần đầu tiên, cô yêu một người con trai sâu đậm như vậy. Lần đầu tiên, cô vì một người con trai mà tốn không biết bao nhiêu nước mắt. Lần đầu tiên, cô biết mùi đau khổ của tình yêu là như thế nào..

"Hãy làm điều mà con cho là đúng, mẹ luôn ủng hộ con! Thiên Bình là cô bé ngoan, con hãy hành động theo trái tim của mình! Nếu con thực yêu cậu bé ấy, hãy yêu bằng chính cảm xúc thật của con!"

Nước mắt Thiên Bình lại tiếp tục rơi, cô thậm chí không thể ôm lấy người mẹ đang dịu dàng ôm lấy mình. Cô nên đúng không, tiếp tục yêu cậu thay vì từ bỏ tình yêu đau khổ này?

Đơn phương là mỗi ngày đều yêu, và mỗi ngày đều thất tình. Giờ thì Thiên Bình hiểu rồi.

Đơn phương một người không yêu mình, liệu chính là mùi vị đắng chát của tình yêu..?