"Đừng có kéo, con này!!!"

"Của tao! Trả đây cho tao!!"

Xử Nữ nhìn sang cái đám nhí nhố đang cãi lộn trên chiếc ghế sofa mà bực bội không thôi. Ánh mắt chán ghét nhíu lại, cậu đưa tay xoa xoa trán.

Chẳng là đã bước vào mùa xuân, thời tiết cũng theo đó mà thay đổi. Người ta mừng vì mùa đông mát mẻ và dễ chịu chưa được bao lâu đã phải chịu cái rét run người khi vừa chuyển đông. Mà bảo chuyển cũng không đúng, bởi giờ cũng đã qua đầu năm mất rồi. Nhớ lại mấy hôm về thăm nhà dịp Tết khiến tụi nó đứa nào đứa nấy run cầm cập. Rời khỏi kí túc vào cái thời tiết như Bắc Cực này thì thật là ác độc quá mà!!

Mà dù là kể cả như vậy đi chăng nữa, nhìn mấy đứa kia cứ giành nhau qua lại mấy chiếc chăn mới lấy từ trong phòng riêng ra, Xử Nữ lập tức điên tiết cả lên. Cậu vì trong phòng quá lạnh nên mới ra đây làm việc, thế mà lại bị tụi nó làm ồn đến chẳng thể tập trung được.

Thiên Yết và Ma Kết nhìn cây bút mà Xử Nữ đang cầm bị bóp chặt đến sắp gãy làm đôi đến nơi, hai cô nàng quay sang nhìn nhau vừa cười vừa nhún vai. Ít nhất đối với chuyện này, hai cô quen hơn với cái ồn ào điên khùng kia. Và đương nhiên so với người theo chủ nghĩa im lặng là vàng như Xử Nữ sẽ nổi giận chứ không phải hai cô.

Dù sao, việc của hội học sinh còn nhiều lắm. Với thân là hội phó và thư kí, Ma Kết và Thiên Yết cũng có việc phải làm chứ bộ.

"Trả cho tao thằng bệnh!! Tự đi mà lấy của mày đi!!!"

Trong khi Bạch Dương vốn sợ lạnh cố gắng hết sức giành lại cái chăn yêu quý mà thường ngày một chút nó cũng chả trân trọng từ tay Kim Ngưu, cậu vẫn thản nhiên quấn chặt nó mặc kệ cái loa phát liên tục bên tai. Coi như cậu hy sinh cho sự ấm áp này.

Có trách thì hãy trách thời tiết quá lạnh.

"Song Tử, đưa cái chăn của cậu cho tôi!!"

Bạch Dương giật không được bắt đầu giở thói ngang ngược ra. Từ cái lúc nó tự nhiên quay phắt sang cậu, Song Tử đã cảm thấy không ổn rồi.

"Không! Nhất định là không!!"

Chuyện gì thì cậu có thể nhường được nhưng lần này thì nhất quyết không! Song Tử không hy sinh bản thân cho nó đâu, kể cả khi Bạch Dương có là bạn gái cậu hay gì gì đó. Đơn giản, Song Tử cũng lạnh!! Ga lăng hả? Dẹp! Dẹp hết!!

"Cậu đợi đó!!"

Bạch Dương hừ lạnh. Đó là cách mà Song Tử đối xử với nó, nó khắc sâu thiệt là sâu cho coi!!

"Cậu tránh ra coi! Phiền quá!!"

"Nhưng cậu rất ấm!"

Lúc này, tiếng lảnh lót vang lên từ đâu khiến Bạch Dương vốn đang giận dữ tự nhiên tò mò mà quay đầu tìm. Nhìn cảnh tượng trước mắt, nó đưa tay che miệng tủm tỉm cười.

Nhân Mã thật sự khổ sở với cô nàng Thiên Bình này. Cậu biết cậu ấm, rất ấm, nhưng cô đâu cần phải ôm cậu chặt cứng như thế đâu. Và mặc kệ Nhân Mã cố đẩy ra, cô vẫn cứ kiên trì nắm lấy cậu giữ chặt.

Thiên Bình vụng về và ít nói ngày xưa, Nhân Mã tự nhiên nhớ quá đi mất.

Thật sự phải công nhận là Nhân Mã ấm cứ như cái lò sưởi vậy. Ban nãy nhìn thấy cậu bình thản như không, cô vốn chỉ định trêu cậu vì những tưởng ai kia đang vờ không lạnh. Ai ngờ, Thiên Bình lại nhận ra cậu không những không hề bị lạnh như tụi nó, ngược lại còn ấm áp đến mức Thiên Bình không muốn phải buông ra!

Nhân Mã lúc này mới để ý đến tiếng cười khúc khích nãy giờ. Nhìn Bạch Dương đang một tay che miệng một tay ôm bụng cười, cậu tức mình liếc xéo bà chị họ. Đưa tay vớ xung quanh, Nhân Mã không chút thương tiếc quẳng mạnh chiếc gối sofa vào Bạch Dương còn đang lơ là sơ suất.

"Im đi!!"

Bạch Dương vì nhất thời mất cảnh giác mà ăn trọn cả cái gối vào mặt, lại còn ngã ra sau và rốt cuộc ngã hẳn xuống nền sàn. Cả người nó bắt đầu run lên. Lạnh!!

"Thằng nhóc khốn kiếp! Dám đối xử với chị mày kiểu đó!!"

"Là bà gây sự trước đấy chứ!!"

Nhân Mã thách Bạch Dương đấy. Cậu còn lâu mới sợ!

Trong lúc Bạch Dương còn đang thắc mắc thằng em họ của nó ăn cái gì mà mạnh miệng đến thế, cừu bông tội nghiệp tự nhiên bị một cái gối chẳng biết từ đâu quẳng ngay vào mặt cái nữa.

"Là đứa nào chọi tao?!!"

"Đứa này này!"

Nghe tiếng cười khúc khích của tụi bạn khốn nạn, Bạch Dương linh cảm ngay có chuyện chẳng lành. Nó chậm rãi quay sang, lập tức nuốt nước bọt một cái.

"Lớp.. Lớp trưởng..."

Nhiêu thời gian trôi qua thì Xử Nữ vẫn cực kì đáng sợ không thay đổi, có thì chỉ là đáng sợ hơn chứ không hề giảm.

Kiềm nén sự tức giận chực bộc phát, Xử Nữ nở nụ cười thân thiện đến rùng mình.

"Giờ im, hay..."

Cây bút chì gỗ trong tay bị bẻ gãy làm đôi.

"Muốn chết?"

Cả bọn bảy đứa đồng loạt gật gật đầu. Cãi lại thì còn lâu mới toàn mạng, và tụi nó thì vẫn còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa cơ.

Bảo Bình lắc mạnh đầu vài cái, dù ngay sau đó mắt cậu lại cụp xuống. Không hiểu sao, cậu lại buồn ngủ ghê luôn. Chắc tại mấy bữa nay vì thức trắng liên tục khiến cậu mệt mỏi vì mất ngủ, cũng là Bảo Bình muốn hoàn thành báo cáo đem nộp cho đơn chiêu mộ gửi cho cậu hôm trước. Đúng là cố quá thành quá cố mà!

Trong vài giây lơ đễnh, Bảo Bình bị cơn buồn ngủ của chính mình đánh gục. Mắt nhắm hẳn, cả người đang co rúm trên ghế sofa cứ lắc lư lắc lư, cuối cùng nằm hẳn xuống đùi người ngồi cạnh nãy giờ. Bảo Bình ngây thơ đã ngủ say hoàn toàn không biết gì.

Cự Giải ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng không hề có ý định phản đối. Vì làm báo cáo cho một trường đại học danh tiếng mấy hôm trước, cô đương nhiên cũng bước cậu chàng này đã thức trắng liền mấy đêm đến cả người lả đi không còn chút sức lực. Dù sao cũng là cô đem cà phê lên phòng cậu trong mấy hôm đó mà.

Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của Bảo Bình, Cự Giải vô thức cười nhẹ. Khi ngủ, cậu chàng hệt như một đứa trẻ vậy. Bảo Bình hẳn đã rất mệt.

Cô gái đang dịu dàng nhìn chàng trai ngủ say trên đùi mình, ngây thơ quên mất mình đang ở đâu.

"Tụi bây nghĩ sao?"

Kim Ngưu tay xoa xoa cằm nhìn cảnh tượng trước mặt, cậu chẹp miệng.

Song Tử với kinh nghiệm người mẫu kiêm diễn viên lâu năm, đôi mắt đen tinh tường ánh lên tia thích thú. Khoé miệng cậu nhếch lên một cách gian xảo.

"Rất thích hợp để làm thành một bộ phim tình cảm học đường trong sáng!"

"Dở hơi! Viết thành tiểu thuyết mới hay!"

Thiên Bình từ lúc nào đã bị đám nhí nhố này thay đổi, hay đúng hơn là khơi dậy cái con người tò mò nghịch ngợm ẩn sâu trong người cô nàng. Điển hình là lúc này Thiên Bình chẳng chút ngần ngại đưa mắt sáng rỡ nhìn cô bạn thân thiết của mình. Gì chứ ngôn tình thì cô hơi bị mê nha!

"Cái này mày đúng nè Thiên Bình! Một cuốn ngôn tình thật là tuyệt vời về lứa tuổi học trò a!!"

Đó là lời cảm thán từ đáy lòng của một con nhỏ mê truyện ngôn tình đồng môn.

Nhân Mã bên cạnh nhướng mày. Cậu khổ quá mà, đụng toàn mấy đứa mê ba thứ truyện sến súa..

"M-Mấy cậu biến hết đi!!"

Cự Giải vì thẹn quá hoá giận mà thẳng tay cầm gối ném liên tục vào tụi nó. Ba cái thì hai cái ném trúng vào Bạch Dương, đều là do thằng em họ trời đánh Nhân Mã và cái tên Kim Ngưu kia đem nó ra làm bia đỡ đạn. Bạch Dương điên tiết quay sang định bụng cho mỗi thằng một trận. Đàn ông con trai mà thế đấy!!

"Tụi bây ồn quá đi! Không được nha! Coi chừng Bảo Bình mà thức thì Cự Giải nổi cơn xung thiên cho coi!"

"Thiên Bình!!"

Ma Kết day day thái dương. Dù là cô bảo đã gần như miễn nhiễm đi chăng nữa, như thế này thì ồn ào quá mức cho phép rồi. Miệng thì bảo sợ con người ta thức giấc mà tay thì cứ đánh lộn ì xèo. Cô mệt mỏi quá rồi mà.

"Im!!!"

Cái giọng uy nghiêm lập tức có tác dụng.

Ban đầu, tụi nó còn tưởng là của Xử Nữ đại nhân, nhưng ngẫm lại thì lại là giọng con gái nên tò mò quay sang xem thử.

Xử Nữ mang một nụ cười gượng gạo không thể hơn. Là cậu bị điên, cậu nghe không rõ, cậu nhìn nhầm, hay thực sự cô bạn gái vốn tôn sùng sự lạnh nhạt của cậu vừa mới lên tiếng mắng tụi nó thế..

Ánh mắt Thiên Yết quắc sang tụi nó khiến ai nấy không khỏi rùng mình.

Con gái thật là đáng sợ nha..

***

Song Ngư lúc này đang ở trong phòng riêng của mình. Dù cho cậu đã đeo tai phone và vặn âm lượng khá lớn, âm thanh ồn ào ngoài gian phòng khách cậu vẫn có thể nghe thấy. Song Ngư nên trách vì tai cậu quá thính, hay vì cái đám ngoài kia quá tăng động?

Đôi mắt dường như không một giây nào rời khỏi từng trang sách của quyển Sherlock Holmes, Song Ngư hoàn toàn để sự chú tâm của mình vào từng dòng chữ. Lần đầu tiên cậu đọc Holmes là năm bốn tuổi, đến giờ cũng chả biết đây là lần đọc thứ mấy rồi nữa. Kim Ngưu và Bảo Bình đều từng bảo cậu là một người hâm mộ Holmes cuồng nhiệt. Mặc dù Song Ngư không rõ lắm, nhưng chỉ cần là điều liên quan đến Holmes cậu đều có thể trả lời được tất.

Đó được gọi là hâm mộ sao a? Nhưng đúng là khi còn nhỏ, cậu thật sự rất ngưỡng mộ Holmes, mà hình như đến giờ vẫn vậy.. Dù sao, Song Ngư nghĩ thần tượng của cậu là Arsène Lupin cơ. Thật sự kính phục tài năng của ông ấy nha.

Mà, sao cũng được.

Đúng lúc này, điện thoại của Song Ngư đặt gần đó chợt reo lên.

Bị làm phiền lúc đang đọc sách là điều Song Ngư rất không thích, lại còn là nhạc chuông mà cậu thường đặt cho những người không thân thiết hoặc số lạ, cậu càng không bận tâm ngó qua. Chán nản bắt máy cho có, mắt Song Ngư vẫn nhìn vào từng dòng chữ trong trang sách.

"Ê! Còn thức không Mỹ nhân Ngư?"

Giọng nói trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia hoàn toàn lấy đi cả sự chú tâm nhỏ nhất lúc này của Song Ngư. Một tay đặt ngay giữa hai trang sách, cậu nghi hoặc hỏi lại.

"Mèo con?"

Dù đã nghe và có thể chắc chắn đó là giọng của nó, Song Ngư chỉ là không hiểu. Bởi vì trong điện thoại cậu, số của nó cậu luôn đặt loại nhạc chuông riêng biệt, thậm chí là so với tụi nó đi chăng nữa. Một nhạc chuông mà chỉ cần nghe cậu có thể biết là điện thoại của nó gọi.

Nhưng cái giọng cứ như muốn hét thủng lỗ tai người khác thì đúng là nó rồi.

"Đừng có gán cái biệt danh chết tiệt đó cho tôi! Mà điện thoại cậu hết pin sao?"

Bên kia vang lên tiếng cười nhẹ.

"Không hẳn, là bác Tuấn bảo tôi không nên tiếp xúc với sóng điện tử nhiều quá!"

Bác sĩ Tuấn bảo điều đó không tốt cho sức khoẻ hiện giờ của Sư Tử nên không cho dùng nữa. Điện thoại cũng bị "tịch thu", vị bác sĩ bảo hôm sau sẽ đưa lại cho người thân nó sau. Gọi chi Song Ngư hiện giờ, Sư Tử là đang ở ngoài bốt điện thoại của bệnh viện.

Giọng nói vui vẻ và thản nhiên của Sư Tử phần nào khiến Song Ngư đỡ lo hơn.

Bởi vì hôm nay trời lạnh và mưa khá lớn, cậu đã về từ lúc bảy giờ tối. Song Ngư chợt nhìn lên đồng hồ treo tường. Cậu cười một cách thích thú.

"Mới có một tiếng hơn thôi mà! Hay là.. cậu nhớ tôi?"

Song Ngư không hề biết rằng khuôn mặt Sư Tử hiện tại thoáng đỏ ửng.

"Im.. Im đi!!!"

Ai đó vui vẻ cười sảng khoái. Chọc nó thật sự rất vui.

Thật ra, điều Song Ngư nói không hẳn là sai, chỉ sai ở chỗ là nó không-hề-nhớ-cậu-ta!! Sư Tử chỉ là muốn cùng ai đó trò chuyện lúc này, mà những người thân thiết lại không bắt máy. Và trước khi nó kịp nhận ra, Sư Tử đã từ lúc nào chỉ nhớ mỗi số của Song Ngư.

Hai bên nói chuyện một lúc lâu, lâu đến quên cả thời gian trôi qua là bao nhiêu. Song Ngư vui vẻ kể chuyện ở trường cho nó nghe, và Sư Tử ngược lại kể về những việc khiến nó chán chường trong bệnh viện.

"Đồ ăn dở tệ!"

"Ai bảo cậu kén chọn quá!"

"Có im cũng chả ai bảo cậu câm đâu! Ăn thử rồi biết!"

Bỗng dưng, cả hai bên đồng loạt im lặng một lúc. Không phải là hết chuyện để nói, nhưng không hiểu sao lại không thể mở miệng nói thêm được nữa.

Bên tai Song Ngư đang vang lên tiếng cười. Không hiểu sao, tiếng cười đó lại khiến lòng cậu thoáng chốc đã nặng trĩu khó tả.

"Không biết bao lâu tôi mới được xuất viện ha?"

Sư Tử cảm thấy mệt mỏi lắm, thật sự. Nó không muốn ở đây một chút nào. Đối với một đứa tăng động như nó, bệnh viện yên tĩnh và chán ngắt làm sao nó có thể chịu nổi cơ chứ! Sư Tử cảm thấy gò bó và khó chịu.

Hơn cả, nó ghét bệnh viện!

Nó cũng không muốn bản thân là gánh nặng cho người khác. Cho anh hai nó, và cả Song Tử vốn luôn nuông chiều nó cũng dần cảm thấy mệt mỏi.

"Mai tôi mang cho cậu vài quyển sách! Sách dạy mèo ăn cá đúng cách chăng?"

Mặc dù cậu còn không chắc quyển sách đó tồn tại..

Song Ngư vì chán ghét bầu không khí này mà lên tiếng. Ban đầu, đáp lại cậu chỉ là sự im lặng tưởng như tuyệt đối. Mãi một lúc lâu sau, bên kia mới vang lên giọng nói giận dữ hét to đến mức tai cậu tưởng chừng sắp thủng đến nơi.

"Cậu mà dám mang đến thì chết với tôi!!!"

Đúng là đồ to mồm, Song Ngư thầm nghĩ. Dù vậy, cậu vẫn phì cười.

***

Rướn người đặt lại điện thoại trên bốt, Sư Tử lập tức ngồi phịch xuống chiếc ghế mà nó đang ngồi, hay đúng hơn,

Một chiếc xe lăn.

Sư Tử đưa tay chạm nhẹ vào đôi chân của mình. Hai tay chống lên hai bên để tay của xe lăn, nó nhanh chóng đứng dậy. Đặt chân xuống sàn và bắt đầu bước đi. Ngay khi Sư Tử còn cảm thấy mừng vì có thể đi bình thường, nó đột nhiên mất thăng bằng và đổ uỵch xuống. Đôi chân vẫn còn có thể bước đi như ban nãy, Sư Tử đột nhiên chẳng còn cảm thấy gì nữa cả.

Kể cả cảm giác đau vì ngã.

Nó dùng xe lăn ra đây vì nó thấy mệt. Nhưng, chuyện này.. không thể nào...

Đừng có đùa!

Sư Tử dùng tay đấm vào đùi mình mấy cái. Từ nhẹ, tay nó đấm mạnh dần, mạnh đến hai bàn tay bắt đầu nhức cả lên.

Dẫu vậy mà tại sao,

Chân nó lại không hề cảm thấy đau?

Trong vô thức, hai bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm không ngừng đánh vào đôi chân của chính mình, Sư Tử chợt cảm thấy ươn ướt. Từ khoé mắt nó bắt đầu rơi xuống những giọt nước nóng hổi.

Đừng có đùa.. Đừng mà...

Sư Tử dường như nghe thấy âm thanh vỡ vụn của một thứ gì đó. Anh trai nó, Tử Thiên.. sẽ như vậy sao, nó...

"Cử động đi mà! Xin mày đấy!!! Làm ơn đi mà!!! Cử động đi...!"

Cứu tôi với..

"Cử động.. đi! Đứng dậy đi mà!!!"

... Song Ngư.

Một cô gái đang bước đi gần đó vì tiếng hét kia mà tức tốc chạy lại theo phản xạ. Nhìn đứa con gái với khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt tự cao đanh đá thường ngày bị thay thế bằng khuôn mặt đẫm nước.

"Sư Tử..?"

Đôi mắt nâu khói ầng ậc nước ngước lên nhìn người vừa gọi tên mình, môi cứ thế mấp máy.

"Yến Ly..."

Lúc này, Yến Ly mới sực tỉnh. Nhỏ có nghe từ Ma Kết, nhưng nhìn thấy tận mắt thì thật không quen. Dù vậy, mặc kệ điều đó, nhỏ lập tức chạy lại phía Sư Tử và nhẹ nhàng đỡ nó dậy.

Đỡ Sư Tử ngồi xuống chiếc xe lăn kia, Yến Ly hai tay nắm lấy tay đẩy. Đôi mắt nhìn con nhỏ vốn bản tính coi trời bằng vung lại nức nở che đi khuôn mặt đẫm nước của mình, Yến Ly chợt cảm thấy xót xa.

"Để tôi đưa cậu về phòng nhé!"

Yến Ly nhìn bàn tay siết chặt lấy gấu quần, nhỏ thở dài một cái.

Sư Tử mặc kệ khuôn mặt đẫm nước mắt của mình mà nhìn ra ngoài cửa sổ nơi hành lang.

Trời hôm nay, chẳng có lấy dù chỉ một ngôi sao.

U ám quá.

Hai tay Sư Tử ôm lấy vai, đôi mắt màu nâu khói tinh anh trở nên tuyệt vọng và trống rỗng.

Lạnh..