Ngu Uyển lo sợ Vân Khinh bị bệnh do vết thương, mỗi ngày dừng lại đều lấy dược liệu quý từ của hồi môn để chăm sóc cho hắn.

Cô nghĩ, dù sao cô cũng không sử dụng hết ngay được, để lâu dược liệu cũng mất tác dụng, thà đem dùng cho người cần thiết hơn.

Vả lại, Vân Khinh không chỉ đẹp mà còn có võ nghệ cao cường, nếu hắn khỏe hơn thì sẽ giúp ích nhiều cho cô.

Nghe nói Vân Xuyên là nơi hẻo lánh, dân cư hung hãn, cô không muốn lúc nào cũng phải lo lắng, phòng bị.

Đôi khi, thật khó tránh khỏi nguy hiểm như lần bị sói tấn công.

Cô không thể hoàn toàn dựa vào không gian để bảo vệ mình, nếu có một người võ nghệ cao cường bên cạnh, cô sẽ an tâm hơn rất nhiều.

Cho nên, việc Vân Khinh hồi phục tốt hơn cũng có lợi cho cô, những dược liệu này coi như là một khoản đầu tư.

Hơn nữa, Vân Khinh còn rất chăm chỉ, dù tạm thời không thể đi lại nhưng những ngày qua vẫn giúp cô làm một số việc, thậm chí còn làm cho cô một cái kệ trồng nhiều tầng.

Cái kệ này được làm từ những khúc gỗ họ tìm thấy dọc đường, chia làm ba tầng, bên trong đổ đất mục và phân tro để có thể gieo trồng một số loại cây.

Ngu Uyển đem những hạt bí đỏ mua từ quầy hàng ra trồng mười viên trên cái kệ này.

Ban đầu cô cũng không hy vọng nhiều, vì bí đỏ không phải loại cây trồng theo mùa này, cô chỉ coi như làm thử nghiệm.

Không ngờ những hạt giống này chỉ sau vài ngày đã nảy mầm, bảy ngày sau đã thấy lá xanh.

Tốc độ sinh trưởng này nhanh hơn nhiều so với các loại cây khác trong thế giới này.

Hơn nữa, chúng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi khí hậu, thật sự giống như một lỗi trong trò chơi.

Cuối cùng, vị thần xuyên không vẫn chiếu cố cô, cho cô một tia hy vọng nơi tuyệt địa.

Sau hơn một tháng, họ cuối cùng cũng sắp ra khỏi vùng hiểm trở, thỉnh thoảng gặp vài người buôn bán hoặc qua đường.

Rời khỏi kinh thành, trên đường Ngu Uyển gặp những người dân thường mặc quần áo rách nát, mà ở vùng này, họ còn khổ hơn, không chỉ quần áo tả tơi mà còn gầy gò trơ xương.

Thật sự, xã hội cổ đại đời sống nhân dân rất gian khó.

Sinh trưởng dưới lá cờ đỏ, áo cơm không lo suốt đời, khi thấy những cảnh này, Ngu Uyển không khỏi cảm thấy nhiều xúc động.

Cô nhất định phải tận dụng cơ hội tốt này, sống tốt ở đây và tận khả năng của mình giúp đỡ người dân thời đại này! --- Kinh thành, bên trong phủ đệ nhà cao cửa rộng cạnh hồ nước.

Vương thương thừa uống say mèm vọt vào thư phòng, lớn tiếng phát ti3t: "Tại sao không cho ta tiếp tục truy tìm con tiện nhân Tô Uyển? Ta còn chưa tìm được nàng và gã đàn ông kia, ta nhất định phải bắt đôi gian phu dâm phụ đó lột da, tròng lồ ng heo!" Người phụ nữ mà hắn muốn cưới về phủ lại cùng gã đàn ông khác bỏ trốn, đội cho hắn chiếc mũ xanh lớn trên đầu, khiến hắn đi đường trong kinh thành cũng không dám ngẩng đầu.

Trước giờ chỉ có hắn cướp phụ nữ của người khác, chưa từng thấy ai dám cướp phụ nữ của hắn! Ban đầu, hắn chẳng hứng thú gì với Tô Uyển, cô gái quê mùa từ nông thôn lên thành phố, nhưng lại không ngờ cô ta dám đội mũ xanh cho hắn! Đàn ông nào có thể chịu được chuyện này! Vì chuyện này, gần đây Vương thương thừa không dám đến con hẻm hoa liễu yêu thích, bởi chỉ cần xuất hiện là sẽ bị đám bạn bè cười nhạo.