Trương Tiểu Hạ đứng ngay ngắn giữa hàng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con người đang đứng giữa cái nắng gay gắt kia. Hôm nay là khai giảng, năm học mới sắp bắt đầu. Tiểu Hạ vừa mừng vừa lo, nghe nói ba năm này sẽ vất vả lắm. Nhưng cô luôn tự chấn an bản thân sẽ ổn thôi, được nhìn thấy người ấy mỗi ngày đều sẽ ổn.

Cô ngẩng mặt nhìn trời, phải lấy tay che đi ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi vào mắt. Tháng chín đã là đầu thu rồi mà sao nắng vẫn gay gắt thế này cơ chứ. Tiểu Hạ thầm oán trong lòng, mắt liếc liếc nhìn xem thầy hiệu trưởng đã cho ngồi chưa. Lặng thinh giữa sân trường rộng lớn với hơn bảy trăm học sinh. Bài thuyết trình dài dằng dặc đủ làm cho Tiểu Hạ ngáp ngắn ngáp dài. Đến lúc đại diện cho hội học sinh lên phát biểu, cô nhanh chóng cố gắng ngồi thẳng lưng. Gì chứ, hình tượng tất nhiên là phải cho lên hàng đầu. Cô bạn thân Huyền Vũ ngồi đằng sau chọc chọc vào lưng thì thầm

"Ê, Tiểu Hạ! Người thương kìa!"

Tiểu Hạ khịt mũi, không tiếp lời. Tất nhiên là vì hình tượng thục nữ. Cho đến khi người đi xuống cô mới thả lỏng. Người thương của Tiểu Hạ hơn cô có một tuổi mà đã được bổ nhiệm làm hội trưởng hội học sinh. Trần Minh Từ - đó chính là cái tên mà khiến Tiểu Hạ ngày nhớ đêm mong. Không những thế, anh ấy còn học sinh chăm ngoan khiến các thầy cô yêu thích, đồng thời cũng là nam thần của trường, mong ước của hàng trăm cô gái tuổi mới lớn. Tiểu Hạ, tất nhiên cũng không nằm ngoài số đó. Thật ra từ đầu cô cũng chẳng hề để ý đến anh cho lắm, nhưng từ cái hồi cấp hai bị anh cười làm cho say nắng đến choáng váng đầu óc thì cô cũng đã thích anh được hơn hai năm rồi. Tiểu Hạ chân chính cảm thấy không xứng đáng để thích thầm anh. Ngay cả nữ thần xinh đẹp học giỏi nhất của cái trường trung học phổ thông hàng đầu thành phố này cũng đã bị anh từ chối, thì cái người bình thường như cô thì có hi vọng gì? Khoan đã, cô không chỉ là bình thường thôi đâu! Mà là cực kì bình thường! Để có thể tiếp tục thích thầm anh chẳng ai biết được cô đã phải cố gắng như thế nào để vào được cái trường danh tiếng này đâu.

Thôi không nói đến việc đó nữa, hiện tại là Tiểu Hạ đang rất chật vật vì đống sách mới phát đây. Cô liếc nhìn từng tốp bạn nữ được các anh đẹp trai lớp trên đến đón, giúp bê sách. Cô bĩu môi, liếc nhìn Huyền Vũ đang khó khăn ôm đống sách lên.

"Nhìn cái gì nữa? Còn không mau ôm sách để đi về!" - Huyền Vũ liếc cô một cái.

Trương Tiểu Hạ thế nhưng lại bướng bỉnh gục mặt xuống chồng sách.

"Không muốn về! Trừ khi có anh đẹp trai nào ôm đống sách này về giúp tớ."

Huyền Vũ còn chưa kịp mở miệng, chồng sách của Tiểu Hạ đã được nhấc bổng lên. Cô ngớ người nhìn ai đó đang nở nụ cười sáng lạn hướng về phía cô.

"Để anh giúp em mang về nhé?"

Tiểu Hạ đỏ bừng mặt, vội ôm lấy sách từ trong lòng Trần Minh Từ về. Cúi đầu cảm ơn rồi chạy vụt mất. Huyền Vũ khóe môi giật giật, hướng anh cười gượng một tiếng rồi cũng đuổi theo Tiểu Hạ.

Kéo lại con người đang chạy thục mạng, Huyền Vũ trừng mắt

"Còn nói muốn anh đẹp trai giúp đỡ, sao không cho người ta giúp luôn đi!"

"Nhưng nếu thế thì tớ sẽ thành bia đạn cho đám con gái ở trường mất!" - Tiểu Hạ đau khổ nói.

Cô bạn thân chán nản chẳng buồn nói gì. Cái gì mà thương với chẳng nhớ, nhát quá cô nương ơi!

———

Tiểu Hạ ngồi vào bàn ăn cơm sau khi đã tắm rửa sạch sẽ. Ba cô đặt tờ báo mới mua hồi sáng xuống, lại bắt đầu than thở với mẹ cô.

"Thời nay trẻ con yêu đương nhăng nhít quá! Mới mười mấy tuổi đầu đã bạn trai với chẳng bạn gái."

Tiểu Hạ đang uống nước, nghe xong mém sặc. Sao nhột nhột thế nhỉ? Cô vuốt vuốt ngụm ngực, tự trấn an bản thân rằng cô chỉ đang đơn phương người ta thôi, không có yêu đương gì hết. Đứa em mười hai tuổi ngồi bên cạnh liếc nhìn bà chị mình, huých tay một cái

"Chị hai! Nhột hả?"

Tiểu Hạ ra sức trừng mắt với đứa em. Trương Tiểu Diệp nào có chịu thua, cũng bất chấp mà trừng lại. Cho đến khi mẹ cô quát lên một tiếng hai người mới tạm thời ngừng chiến tranh.

Chuông báo thức reo đến năm lần Tiểu Hạ mới bò dậy từ chăn. Bảy giờ mười lăm. Cô hốt hoảng bật dậy, cuống cuồng đánh răng rửa mặt rồi vơ bừa cái bánh mì với hộp sữa chạy ngay ra cửa.

Chạy đến trường mới nhìn lại đồng hồ gần bảy giờ. Tiểu Hạ hóa đá đứng trước cổng trường. Cho đến khi có người vỗ vai cô mới giật mình nhìn lại. Huyền Vũ nhìn cô như sinh vật ngoài hành tinh

"Tiểu thư! Sao hôm nay đi học sớm thế?"

"Đồng hồ bị sai!" - cô liếc mắt, nghĩ thể nào cũng sẽ bị cười vào mặt cho xem.

Quả thật không nằm ngoài dự đoán, Huyền Vũ cười chảy cả nước mắt.

"Thảo nào! Thế mà tớ tưởng hôm nay trời nổi bão."

Tiểu Hạ bĩu môi, cứ chờ đấy. Cô sẽ rút kinh nghiệm lần này. Thế là sáng hôm sau cô liếc nhìn đồng hồ điểm đúng bảy giờ, hôm qua cô chưa có sửa lại nên nó vẫn sai. Cô chậm chạp thay quần áo rồi ăn sáng, mẹ cô liếc nhìn

"Không sợ muộn học à?"

Cô lắc đầu chắc nịch.

"À, hôm qua mẹ nhờ ba con sửa lại cái đồng hồ báo thức ở phòng rồ đấy!"

Phản xạ cô nói "Vâng" một tiếng, xong cô ngừng lại. Sửa lại đồng hồ? Vậy chẳng phải đồng hồ đúng rồi sao?

Tiểu Hạ đơ người, lúc sau mới bật dậy, lấy vội cặp sách rồi chạy ngay ra khỏi cửa.

"Con đi học đây!"

Khó xử nhìn cổng trường đã đóng im lìm, chỉ còn cách trèo tường. Nghĩ là làm, cô trèo lên được một nửa thì...

"Lại trèo tường à cô bé?"

Trần Minh Từ đứng phía dưới híp mắt cười. Tiểu Hạ đỏ bừng mặt, vội tuột xuống phủi sạch quần áo. Đúng lúc thầy gián thị khó tính đi qua.

"Trương Tiểu Hạ! Ngày đầu của năm học mà em dám đi muộn. Còn Trần Minh Từ, thân là hội trưởng lại đi muộn?"

Tiểu Hạ còn chưa kịp mừng thầm vì có người đi muộn cũng thì anh đã quơ tập giấy kiểm tra lên

"Thầy Từ nhờ em đi in giấy kiểm tra."

Nói xong còn không quên quay sang Tiểu Hạ ném cho một nụ cười. Nghiễm nhiên, cô được mời lên phòng giáo viên làm khách.

Cô thề đây là lần thứ n trong đời cô được giáo viên nhắm trúng vì tội đi học muộn. Thậm chí lần này mới đầu năm học cô đã vinh dự được viết bản kiểm điểm. Khóc ròng trong lòng, thôi thì thể nào cũng chẳng xin xỏ gì được, viết cho xong. Cô chưa kịp đặt bút xuống thì đã có tiếng nói vang lên.

"Thầy Vương, mới đầu năm học mà đã phải viết bản kiểm điểm sao?"

Thầy Vương chẳng buồn ừ hử. Chỉ có Tiểu Hạ mong chờ lời nói tiếp theo của vị cứu tinh từ trên trời rớt xuống. Ai ngờ, Trần Minh Từ chỉ tốt bụng vỗ vai an ủi cô một cái rồi trực tiếp đi qua bước đến chỗ thầy Từ. Cô ôm trán, lần đầu tiên thấy người thương ác độc đến vậy. Thôi, hôm nay xong đời cô rồi.

Cho đến khi cô bước được nửa chân ra khỏi phòng giáo viên anh mới đuổi theo.

"Mệt chứ?"

Tiểu Hạ trừng mắt, bỗng nhiên thấy học trưởng hỏi ngu thế không biết. Trần Minh Từ gãi đầu cười trừ.

"Cái hồi em học lớp tám cũng trèo tường mà vào lớp. Thế mà lại thoát tội, nên hôm nay anh cho nếm chút mùi vị đau khổ ấy mà!"

Cô mở lớn mắt. Cái gì? Học trưởng còn nhớ cô sao? Mà khoan, sao không ấn tượng cái gì lại đi nhớ cái vụ đó vậy? Thật mất mặt quá đi! Nghĩ thế cô liền ôm mặt, chạy một mạch về lớp. Trước khi đi còn lí nhí vài từ

"Cảm ơn anh!"