Edit: Hừa.

Khi Minh Lộ Xuyên lái xe đưa Hạ Văn Nam trở về nội thành thì trời đã về khuya.

Từ lúc Hạ Văn Nam tỉnh lại trong bệnh viện, điều cậu quan tâm nhất chính là chuyện về ông nội, bây giờ mọi giông tố đã lắng xuống, cơn mệt mỏi trì trệ chiếm lấy cơ thể chưa khỏi hẳn của cậu.

Hạ Văn Nam ngồi ở bên vị trí phó lái, xe chạy được nửa đường đã ngủ gật.

Đến khi tỉnh lại, Hạ Văn Nam phát hiện xe đã dừng, cậu mở mắt ra thấy bên ngoài cửa kính xe là ánh đèn u ám của bãi đậu xe, mà Minh Lộ Xuyên đang ngồi bên cạnh nhìn cậu.

Dường như Minh Lộ Xuyên đã nhìn cậu một hồi lâu rồi, lúc Hạ Văn Nam tỉnh dậy hắn cũng không dời tầm mắt, chỉ hỏi một câu: “Dậy rồi?”

Hạ Văn Nam dụi mắt, cậu lười biếng vươn vai duỗi người rồi lại nhìn ra hướng bên ngoài cửa xe, “Tới chưa?”

Minh Lộ Xuyên không đáp, vừa mở cửa xuống xe vừa nói: “Dậy rồi thì xuống đi.”

Bãi đậu xe dưới tầng hầm này rất rộng, tuy rất nhiều xe đang đậu nhưng vẫn cảm thấy trống trải.

Hạ Văn Nam đi theo sau Minh Lộ Xuyên đến thang máy, thấy phần lớn trong tầng hầm toàn siêu xe cực kỳ đắt tiền, nhìn tới chóng mặt, “Bây giờ tôi đang làm công việc gì vậy?”

Lúc bước vào thang máy, Minh Lộ Xuyên trả lời cậu: “Không làm gì cả, em ở nhà chăm sóc tôi thôi.”

Hạ Văn Nam ngáp một cái, giọng điệu lười biếng: “Tôi có nên tin lời này của anh không?” Ở chung với Minh Lộ Xuyên được một khoảng thời gian, dần nhận ra vài “chiêu” quen thuộc của đối phương, cậu cảm thấy tên đàn ông Minh Lộ Xuyên này chẳng đáng sợ mấy.

“Từ lúc tôi còn nhỏ ông nội đã nói, con người nhất định phải tay làm hàm nhai, không được dựa dẫm vào người khác.”

Dáng đứng của Minh Lộ Xuyên đúng tiêu chuẩn, tấm lưng thẳng tắp, hỏi: “Nên?”

Hạ Văn Nam đáp: “Mà tôi thì rất nghe lời ông.”

Thang máy đi đến tầng trệt, Hạ Văn Nam đi theo phía sau Minh Lộ Xuyên, vừa ra khỏi thang máy là một khu vườn nhỏ, đối diện chỉ có duy nhất một cánh cửa, Minh Lộ Xuyên dùng vân tay mở khóa, đèn trần bật lên soi sáng căn phòng khách rộng rãi mà sạch sẽ.

Đây là một ngôi nhà rộng khoảng hai trăm mét vuông, cách trang trí phòng thiên hướng nam tính, màu sắc chủ đạo là trắng đen, xung quanh không có quá nhiều không khí sinh hoạt.

Hạ Văn Nam đi tới cửa sổ sát đất trong phòng khách, phía dưới là một mảnh vườn, dù đã đêm khuya nhưng ánh đèn màu vàng cam vẫn tỏa sáng khắp nơi.

Sau khi Minh Lộ Xuyên về nhà chẳng nói chẳng rằng gì với cậu, đi thẳng vào phòng.

Hạ Văn Nam tò mò đánh giá xung quanh một phen, dựa theo âm thanh đi đến đứng trước căn phòng ngủ, nhìn Minh Lộ Xuyên đang cởi áo sơ mi, hỏi hắn: “Trước giờ tôi sống ở đây à?”

Minh Lộ Xuyên cởi áo sơ mi để trần phần thân trên vạm vỡ, rồi bắt đầu cởi quần dài ra, không thèm liếc nhìn Hạ Văn Nam một cái, đáp tỉnh rụi: “Không, em sống ở ngoài vườn.”

Hạ Văn Nam liếc hắn một cái, trong phòng có chiếc giường đôi dài hơn hai mét, bên trên cũng có hai cái gối, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, cậu lại hỏi: “Phòng tôi ở đâu?”

Minh Lộ Xuyên đã cởi xong quần dài, xoay người nhìn về phía cậu: “Đây là phòng của em.”

Trong khoảng ký ức dài hai mươi năm tuổi của Hạ Văn Nam, cậu đã từng ở chung với rất nhiều con trai, chơi bóng, bơi lội rồi thay quần áo cùng nhau là chuyện cơm bữa.

Tuy hầu hết là Beta nhưng thỉnh thoảng vẫn có một, hai Alpha. 

Trong ý thức về giới tính trước đây của cậu, Alpha nam không được coi là người khác giới, cho nên đối với Minh Lộ Xuyên cậu cũng không… đó là nếu như cậu không biết hai người đã kết hôn rồi.

Alpha nam và Beta nam có thể kết hôn, điều này khiến Hạ Văn Nam ý thức được cậu và Minh Lộ Xuyên là hai phái khác nhau, cho nên mối quan hệ mà cậu vốn cho là thoải mái và tự nhiên giờ không còn thoải mái tự nhiên nữa rồi.

Giống như lúc này, Hạ Văn Nam đột nhiên phát hiện Alpha nam thật sự rất cao, bờ vai rộng, cơ ngực và bụng săn chắc rõ rệt, tuy rằng eo gầy nhưng lại trông rất cường tráng, chân cũng dài hơn mình không ít.

Đối với vóc dáng và ngoại hình của mình, Hạ Văn Nam cũng có hơi tự tin.

Cậu sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ trong thị trấn có đến 90% là Beta, Alpha và Omega chỉ chiếm 10%.

Những Alpha, Omega đó không cần quá xuất sắc trong nhóm giới tính của họ, nhưng khi đứng trong một đám Beta vẫn đẹp đẽ vô cùng, mà Hạ Văn Nam cũng nổi bật trong đám đông Beta không kém.

Năm lớp Mười, Hạ Văn Nam được một bạn nữ Omega duy nhất trong lớp tỏ tình.

Đây là sự kiện giật gân ở trường trung học của một huyện thành nhỏ, thậm chí còn khiến một vài Alpha trong trường bất mãn.

Nhưng bây giờ Hạ Văn Nam có thể thấy rất rõ vóc người của Minh Lộ Xuyên so với cậu tốt hơn hẳn, đây là ưu thế tự nhiên của giới tính Alpha, cho dù cậu có eo nhỏ chân dài cỡ nào cũng khó mà so sánh với người kia.

Minh Lộ Xuyên mặc độc một chiếc quần lót đứng trước mặt Hạ Văn Nam vô cùng thản nhiên, hắn nhìn ánh mắt theo dõi mình đến sững sờ của Hạ Văn Nam, hỏi: “Nhìn cái gì?”

Hạ Văn Nam giờ tầm mắt sang chỗ khác, dùng giọng điệu hờ hững che giấu sự khó ở của mình: “Không có gì.”

Minh Lộ Xuyên không nói nữa, xoay người đi vào nhà tắm trong phòng.

Đợi đến khi cửa nhà tắm đóng lại, Hạ Văn Nam đứng ở cửa do dự một lúc mới đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo xem thử thì phát hiện bên trong chỉ treo quần áo của Minh Lộ Xuyên, nên cậu cũng hơi hơi yên lòng.

Sau đó Hạ Văn Nam đi ra khỏi phòng ngủ chính, sang thử hai căn phòng khác thì thấy có một một phòng là phòng làm việc, một phòng là phòng ngủ phụ.

Diện tích so với phòng ngủ chính nhỏ hơn một chút nhưng vẫn có trang bị đầy đủ nhà tắm, chăn mền gối đệm trên giường, còn có bàn và tủ quần áo.

Trên bàn có sách và máy tính xách tay, trong tủ treo một số bộ quần áo lạ nhưng tất cả đều size của Hạ Văn Nam.

Cậu đi tới bên cạnh bàn, nhìn thật kỹ hàng sách bên trên, phát hiện có không ít sách liên quan đến chuyên ngành của mình, rốt cuộc đã yên tâm.

Bàn làm việc có ngăn kéo đựng đầy đủ đồ dùng cá nhân, có cả giấy phép hành nghề của cậu.

Trên tờ giấy hành nghề ghi nơi làm việc của Hạ Văn Nam là “Công ty Trách nhiệm hữu hạn Kỹ thuật Nước hoa Minh Nghiên”, chức vụ là Giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm.

Hạ Văn Nam không khỏi há hốc, cậu cất giấy phép hành nghề vào lại ngăn kéo rồi ngồi vào chiếc ghế xoay, xoay xong nửa vòng thì nghĩ thầm phải ly hôn càng sớm càng tốt.

Trong ngăn kéo còn có những thứ khác, nhưng Hạ Văn Nam vẫn không tìm thấy giấy tờ quan trọng của mình, chẳng thấy thẻ ngân hàng hay sổ tiết kiệm, cả chiếc nhẫn của ông nội cũng không biết đang ở đâu.

Hạ Văn Nam lục tung khắp phòng, cuối cùng tìm thấy một chiếc két sắt dưới tủ quần áo, chiếc két sắt được khóa bằng ổ khóa tích hợp, cậu thử ngày sinh của mình, mật khẩu không chính xác nhưng không dám thử thêm nữa.

Lúc này đã là đêm khuya, mọi mệt mỏi của Hạ Văn Nam đã biến mất từ khi xuống xe, tinh thần trở nên phấn chấn, rời khỏi phòng mình, cậu quay lại phòng ngủ chính của Minh Lộ Xuyên, đưa tay mở cửa.

Minh Lộ Xuyên đã tắm xong, thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái ngồi bên giường, trong phòng chỉ còn ánh đèn từ chiếc đèn ngủ nhỏ, có vẻ như hắn chuẩn bị đi ngủ.

Hạ Văn Nam hỏi: “Anh có biết mật khẩu két sắt của tôi không?”

Minh Lộ Xuyên đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh nhạt: “Em có phép lịch sự không? Không biết phải gõ cửa hả?”

Hạ Văn Nam dứt khoát mở toang cánh cửa, nghênh ngang bước vào, “Đây là phòng của tôi mà?” Rồi đi thẳng đến bên giường.

Minh Lộ Xuyên không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt chậm rãi chuyển động theo động tác của Hạ Văn Nam, cuối cùng dừng lại, vươn tay kéo cậu lên giường, nhàn nhạt nói: “Đi ngủ.”.