Edit: Hừa.

Hạ Văn Nam là một Beta, trong ký ức của cậu đang là một sinh viên đại học năm hai, năm nay chưa đầy hai mươi tuổi.

Nhưng ký ức của cậu lại hơi mơ hồ, chuyện của ngày hôm qua không giống như mới xảy ra hôm qua, mà như đã xảy ra ở một quá khứ xa xôi nào đó.

Cậu cảm thấy ký ức của mình xuất hiện một khoảng trống, nhưng cậu không hiểu tại sao lại có khoảng trống này, cậu tỉnh lại trong căn phòng bệnh tại bệnh viện, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông Alpha tự xưng là chồng cậu.

Đầu óc Hạ Văn Nam vẫn còn ngơ ngác, sau khi Minh Lộ Xuyên rời đi thì cậu đánh một giấc, lần tỉnh dậy này thì ánh sáng trong phòng đã mờ đi một chút, bầu trời bên ngoài cửa đã nhuộm màu đen nhánh.

Có người đang đứng bên giường bệnh, là một nữ y tá đang thu bình truyền dịch và một người nữa là Lâm Trữ Thu, anh đang dò ống nghe trên ngực Hạ Văn Nam, lúc anh đang khom người khám thì Hạ Văn Nam từ từ mở mắt ra, làm anh lúng túng trong giây lát.

Hạ Văn Nam gọi: “Lâm Trữ Thu.”

Lâm Trữ Thu gật đầu, rút ống nghe về rồi đứng thẳng lên.

Cô y tá đẩy xe rời đi, trước khi đi còn nói với Lâm Trữ Thu: “Bác sĩ Lâm, tôi xin phép ra ngoài trước.”

Lâm Trữ Thu gật đầu, đứng ở bên giường bệnh không nhúc nhích.

Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Hạ Văn Nam nói: “Mày thật sự là Lâm Trữ Thu à?”

“Tất nhiên rồi.” Lâm Trữ Thu là bạn học hồi cấp ba với Hạ Văn Nam, cũng là một Beta giống Hạ Văn Nam.

Tuy học chung lớp cấp Ba nhưng hai người họ cũng không giao tiếp quá nhiều, trong ấn tượng của Hạ Văn Nam, Lâm Trữ Thu là một nam sinh gầy gò hướng nội nho nhã, khi đó anh ngồi ở hàng ghế đầu của lớp đeo một cặp mắt kính cận, luôn chăm chú nghe giáo viên giảng bài và hầu như lúc nào cũng né tránh tầm mắt của người đối diện.

Bây giờ Lâm Trữ Thu vẫn gầy và nho nhã như trước, chỉ là không còn đeo kính nữa, lúc gặp người khác cũng không còn trốn tránh, mà càng thêm nhiều phần khí chất trầm ổn của người trưởng thành.

Lâm Trữ Thu đứng bên giường bệnh, ống nghe nằm gọn trong túi áo blouse, anh nói với Hạ Văn Nam: “Mày bị chấn thương sọ não dẫn đến mất trí nhớ.” 

Chuyện này Hạ Văn Nam đã đoán trước được, cậu hỏi: “Vậy tao có thể khôi phục lại trí nhớ không?”

“Có thể.”

“Mà tại sao tao lại bị thương?” Hạ Văn Nam có rất nhiều thắc mắc, lúc chiều cậu đã hỏi nhưng mà vị bác sĩ trung niên kia lại không trả lời cậu.

Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, Lâm Trữ Thu không giữ dáng vẻ né tránh Hạ Văn Nam nữa, nói: “Mày bị tai nạn xe.”

Hạ Văn Nam giơ tay lên muốn chạm thử vào đầu mình thì Lâm Trữ Thu cản lại.

“Tao cảm giác như mình đã hôn mê rất lâu rồi.”

“Mày hôn mê ba ngày.”

“Ba ngày…” Hạ Văn Nam ngẩn người, “Có rất nhiều chuyện tao không nhớ rõ, nhìn mày còn có vẻ lớn tuổi hơn trước nữa.”

Lâm Trữ Thu suy nghĩ một chút, “Mày nói năm nay mày đang là sinh viên đại học năm thứ hai, vậy tính ra mày đã mất sáu năm ký ức.”

“Sáu năm lận á.” Hạ Văn Nam trợn mắt.

“Tao nhớ tao với mày bằng tuổi, thì năm nay mày đã 26 tuổi rồi.”

Hạ Văn Nam cố gắng tiếp nhận những thông tin này, cậu nhớ tới Minh Lộ Xuyên, nói: “Vậy tên Alpha kia… cái người ở đây hồi chiều…”

“Ngài Minh à?” Lâm Trữ Thu đáp, “Mày không nhớ sao, anh ta là chồng của mày.”

Hạ Văn Nam lại phải nghe một tin tức khó có thể tiếp thu, cậu ngờ vực: “Tại sao tao lại kết hôn với lại một tên đàn ông Alpha?” 

“Hả?” Tất nhiên Lâm Trữ Thu không thể trả lời vấn đề này, lộ vẻ mờ mịt, đáp, “Tao không biết.”

Lúc này một y tá gõ đến cửa phòng, nói Lâm Trữ Thu có bệnh nhân đến tìm.

Lâm Trữ Thu vội vàng nói với Hạ Văn Nam: “Tao còn phải trực ban, khi nào rảnh rỗi sẽ nói chuyện với mày sau.” Nói xong anh liền rời đi cùng y tá.

Căn phòng lại rơi vào bóng tối lờ mờ, Hạ Văn Nam nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhớ tới người đàn ông tên Minh Lộ Xuyên liền trằn trọc bất an, cậu cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Sáng ngày hôm sau vẫn chưa thấy Minh Lộ Xuyên trở lại, y tá đẩy xe lăn vào phòng bệnh dẫn Hạ Văn Nam đi làm kiểm tra sức khỏe.

Người Hạ Văn Nam vẫn còn rất yếu, bước xuống giường cần có người đỡ, thế nhưng tình trạng bây giờ đã tốt hơn hôm qua một chút rồi.

Trước lúc kiểm tra, Hạ Văn Nam muốn đi vệ sinh, y tá đẩy cậu đến trước nhà vệ sinh, thiếu điều còn muốn dìu cậu đi vào trong, nhưng cậu dứt khoát từ chối.

Ngọn đèn ảm đạm chiếu sáng gian phòng vệ sinh, Hạ Văn Nam phải nhờ thiết bị phụ trợ mới có thể miễn cưỡng đứng vững được, cậu dùng sức nắm lấy tay vịn bằng kim loại, đứng trước gương, trong gương là một thanh niên Beta vừa xa lạ lại rất quen thuộc.

Khuôn mặt kia vẫn là cậu, thế nhưng tóc dài hơn, dáng người hơi gầy hơn so với trong ký ức, còn trắng hơn nữa, vì đang bị thương nên có vẻ tiều tụy, nhưng quan trọng hơn cả, Hạ Văn Nam có thể nhìn ra những đường nét ấy đã thay đổi dù không quá rõ ràng, hệt như lời ngày hôm qua Lâm Trữ Thu đã nói, hình ảnh trong gương không còn là một cậu sinh viên nữa mà là một thanh niên 26 tuổi.

Cậu không hiểu tại sao mình lại mất đi ký ức sáu năm, càng không hiểu tại sao mình lại có một người chồng là Alpha.

Mấy bước kiểm tra sức khỏe buổi sáng, Hạ Văn Nam không tài nào tập trung được.

Sau khi y tá đưa cậu về lại phòng, cậu liền nằm lười trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát.

Thẳng đến giữa trưa, y tá tới đưa cơm thì Minh Lộ Xuyên cũng đến.

Minh Lộ Xuyên mặc một bộ âu phục màu xám đậm, không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi mở rộng không chút chỉnh tề.

Hạ Văn Nam ngẩng lên nhìn ngay khi hắn vừa bước vào cửa, thấy biểu cảm lạnh như băng trên mặt hắn.

Từ lúc bước vào phòng Minh Lộ Xuyên không nói một tiếng nào, hắn đi tới bên giường bệnh, nhấn nút điều khiển bên giường để nâng đầu giường Hạ Văn Nam lên cao.

Hạ Văn Nam ngồi dựa vào giường nhìn Minh Lộ Xuyên ngồi xuống bên cạnh giường mình, mở hộp đồ ăn mà y tá vừa đưa cho cậu.

Đó là đồ ăn của tui mà… Hạ Văn Nam thầm suy nghĩ trong lòng, không dám nói ra.

Minh Lộ Xuyên cầm muỗng lên, tầm mắt nhìn xuống hộp đồ ăn của Hạ Văn Nam.

Mấy ngày nay Hạ Văn Nam hôn mê, cho nên thực đơn gần đây của cậu đều là cháo loãng cùng thịt rau đã hầm thật nhừ, Minh Lộ Xuyên múc một muỗng vào bát cháo, để bên ngoài một chút cho nguội rồi đưa lên bên miệng Hạ Văn Nam.

Hạ Văn Nam sửng sốt hỏi: “Anh đút cho tôi à?”

Minh Lộ Xuyên không trả lời, nhân lúc cậu há miệng nói thì đút thẳng muỗng cháo vào miệng cậu.

Hạ Văn Nam không kịp phản ứng, chỉ có thể ngậm vội muỗng cháo rồi vội vàng nuốt xuống, cậu bực bội nói: “Anh đang cho heo ăn đó hả?”

Lúc này Minh Lộ Xuyên mới liếc mắt nhìn cậu, đáp: “Ừ.”

Hạ Văn Nam bị nghẹn, ngay lúc cậu định nói gì đó thì Minh Lộ Xuyên đã đưa muỗng cháo tiếp theo đến trước miệng cậu, cho nên cậu không thể làm gì khác đành phải há miệng ra ăn trước đã.

Cứ như vậy Minh Lộ Xuyên đút từng muỗng từng muỗng cho Hạ Văn Nam, sau đó hắn mới cầm lấy một hộp cơm khác ngồi vào ghế sofa bên cạnh ăn một cách từ tốn.

Hạ Văn Nam vừa cơm nước xong xuôi ngồi dựa lên giường, cậu không nhịn được nhìn chằm chằm Minh Lộ Xuyên, đợi đến khi Minh Lộ Xuyên ngẩng đầu nhìn về hướng này thì cậu lại giả bộ dời mắt đi chỗ khác.

Đợi đến khi Minh Lộ Xuyên ăn cơm xong, hắn dọn dẹp hộp đồ ăn trước mặt, Hạ Văn Nam mới hỏi: “Chúng ta thực sự kết hôn rồi à?”

Minh Lộ Xuyên nâng mí mắt nhìn cậu, thần sắc không khỏi có chút lạnh lẽo.

Hạ Văn Nam không thoải mái, lại hỏi: “Được bao lâu rồi?”

Minh Lộ Xuyên lạnh lùng đáp: “Nửa năm.”

Trong lòng Hạ Văn Nam vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng nhìn đến ánh mắt của Minh Lộ Xuyên thì cậu lại không thể nào nói thành lời, cuối cùng cậu đành chọn một câu hỏi tương đối “hòa bình” ra hỏi trước: “Ông nội của tôi bây giờ đang ở đâu?”

Lúc này Minh Lộ Xuyên lại không trả lời ngay, sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi mới nói: “Ông mất rồi.”.