Đơn Giản Là Yêu

Chương 47: Gặp lại như người lạ

Ngày hôm sau- Minh Lâm anh còn nhớ em không ? Em Trúc Anh đây

Minh Lâm không đáp , anh đứng bất động nhìn cô gái trước mặt . Khoé mắt cô ngấn nước , cô xà vào ôm lấy anh :

- Em rất nhớ anh

Trúc Anh khóc trong lòng Minh Lâm , đôi vai mảnh khảnh khẽ run lên . Đôi tay nâng lên định ôm lấy dáng người nhỏ bé nhưng rồi bất lực buông xuống

Anh không thể ôm chặt lấy cô giống như ngày xưa .

Vết thương cô gây ra cho anh quá lớn

" Bịch " - 1 tiếng động vang lên phá vỡ bầu không khí hiện tại

Trúc Anh ngừng khóc , cô và Minh Lâm đồng loạt quay đầu lại nhìn . Trong mắt hai người là hình ảnh một cô gái đang loay hoay nhặt chiếc balo dưới đất. Minh Lâm bỗng lúng túng đẩy Trúc Anh ra nhìn cô gái kia :

- Ái .... My

- Xin lỗi tôi không cố ý _ Nói rồi Ái My quay đi thật nhanh bỏ lại không gian yên tĩnh cho hai người kia

Trong mắt Trúc Anh đầy sự chán ghét . Cô quay lại hỏi Minh Lâm :

- Cô ta là gì của anh ?

- Nếu không có việc gì thì em về đi _ Minh Lâm lạnh lùng đóng cánh cửa lại rồi bước vào nhà

.

Nhìn dòng người đi lại trên đường , đầu óc Ái My bỗng trở nên trống rỗng . Có một cảm giác không nói thành lời cứ quấn lấy cô . Người con gái cô gặp chiều qua và người khóc trong lòng Minh Lâm vừa nãy hoá ra lại là Trúc Anh - người yêu của anh ấy . Ông trời thật trêu người . Lúc trước khi cô nhận ra mình có tình cảm với Tiến Minh thì lại nhìn thấy anh ta hôn và nói là yêu cô gái khác . Và bây giờ khi Ái My biết mình có tình cảm với Minh Lâm cũng là lúc Trúc Anh trở về . Minh Phong nói họ đã kết thúc . Có điều cô biết Minh Lâm vẫn chưa quên được Trúc Anh .

Ái My lôi điện thoại ra gọi cho cô bạn thân . Đầu bên kia bắt máy :

- Alo

- Ái Di à , mày rảnh không ? Đi chơi với tao

- Tao có hẹn xem phim với anh Dương rồi

- Ừ , vậy thôi

- Mày có chuyện gì à ? Nghe giọng mày lạ lắm .

- Không có gì đâu . Tao cúp máy nha.

Ái Di còn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã cúp máy . Cô khó hiểu : hình như Ái My có chuyện gì đó .

- Này , Ái Di hoá trang cho anh hơi quá đấy._ Thiên Dương bên cạnh nhăn nhó

Ái Di quay đầu nhìn anh , đúng là hơi quá , giống kẻ lập dị thật . Nhưng:

- Thế này bọn fan cuồng của anh mới không nhận ra

- Này , em không thấy mọi người nhìn anh như sinh vật lạ à ? Mất hết hình tượng .

Thiên Dương càu nhàu . Cả quãng đường đi anh phải hứng chịu biết bao nhiêu ánh mắt kì thị của mọi người. Thế mà có cô gái nào đó vẫn tươi như hoa:

- Nhìn anh chứ đâu có nhìn em .

Bỗng có tiếng nói đằng sau lưng của hai người

- Cô gái , cô rơi ví tiền .

Ái Di và Thiên Dương đồng loạt quay lại nhìn . Đập vào mắt họ là hình ảnh một cô gái gương mặt với nhiều vết xước đỏ và đến bây giờ nó thâm đen lại . Trông rất đáng sợ . Ái Di hoảng sợ nắm chặt tay của Thiên Dương , anh cũng giật mình nhanh tay giật chiếc ví từ tay cô gái lại , nói một câu rồi cả hai quay đi : Cám ơn cô

Cô gái nhìn theo họ , khẽ mỉm cười chua xót . Thiên Dương người từng chơi cùng cô lúc nhỏ bây giờ lại không nhận ra cô. Có vẻ lúc nãy anh đã hoảng sợ khi nhìn thấy gương mặt của cô . Cô khẽ chạm tay vào gương mặt của mình , một giọt nước long lanh rơi . Niềm hi vọng anh nhìn ra cô cũng không còn , người anh lúc nhỏ luôn chơi đùa với cô khi cô bị hủy hoại nhung nhang anh lại xa lánh cô . Thật xót xa . Cô gái quay đi hướng ngược lại .

.

- Alo

- Chị ơi , em vừa gặp Thiên Dương .

- Mày nói sao ? Mày đem gương mặt của mày cho hắn thấy hả ?

- Em không có , vô tình gặp thôi .

- Vậy sao ? Hắn nhận ra cưng không

- Không chị ơi , anh ấy cùng bạn gái bỏ đi như xa lánh em.

- Phải rồi , với dung mạo của mày , có ma mới nhận ra . Tao nói mày rồi , đi phẩu thuật đi .

>

- Mày cãi chị mày thì tự lãnh hậu quả .

Cô gái tức giận nắm chặt chiếc điện thoại trong tay . Ánh mắt khó đoán dòm ngó xung quanh ... Rồi cô lấy điện thoại ra và gọi :

- Kim Vân , tôi muốn gặp cô