*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Diệc Linh Pisces

Trong viện chỉ còn vang lên tiếng khóc sụt sịt của nhóc mập, dưới ánh mắt chăm chú của Thiên Huỳnh, sắc mặt Thời Lục không đổi, bình tĩnh đưa con châu chấu cỏ trong tay trả lại cho đứa trẻ, tiếng khóc chói tai dừng lại ngay lập tức, giống như đang âm thầm khiển trách hành động lúc trước của cậu.

Thời Lục ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn không nói được câu nào, im lặng nhìn Thiên Huỳnh dỗ dành đứa nhóc rồi đưa nó về nhà.

Bầu không khí trên bàn cơm ngày hôm nay hiếm khi yên tĩnh.

Thiên Huỳnh không rõ vui buồn lẳng lặng ăn cơm trong chén, trong không khí chỉ nghe thấy âm thanh bát đũa va chạm.

Thiên Chính Dân thấy cậu gắp cá liên tục, cho rằng cậu thích ăn, ông không nhịn được nói: “Cá này là do A Thiên cùng mấy đứa bạn ra sông bắt. Đúng rồi, lần sau cháu có thể nhờ A Thiên dẫn ra ngoài chơi, dù sao một người cứ ở mãi trong nhà cũng buồn. Ở đây có rất nhiều bạn bè cùng lứa, tất cả đều rất hoà đồng.”

Thiên Chính Dân chưa bao giờ can thiệp bất cứ chuyện gì. Đây là lần đầu tiên Thời Lục nghe thấy kiến nghị của ông. Thiên Huỳnh cũng thả đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn, hai má còn phồng lên vì đầy cơm.

Chỉ thấy một giây sau, Thời Lục đã trả lời mà không thèm nhướng mày.

“Cháu không thích những thứ đồ chơi của trẻ con.”

“…..”

Cậu nói xong, liếc mắt nhìn Thiên Huỳnh một cái, không biết là vô tình hay cố ý.

“Quá ngây thơ.”

“…..”

Khó khăn lắm Thiên Huỳnh mới nuốt xuống được ngụm cơm cuối cùng, chưa kịp nói câu nào thì Thiên Chính Dân đã cười sảng khoái.

“Thì ra là thế.”

“Xem ra cậu chủ nhỏ của chúng ta đã lớn rồi.”

….. Cậu chủ nhỏ?

Cô một lời khó nói hết nhìn Thời Lục, cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.

Thiên Huỳnh cũng không hiểu tại sao một cậu ấm như Thời Lục lại đoạt đồ chơi của một đứa bé.

Nhưng trước khi ngủ, cô vẫn dành thời gian làm lại một con châu chấu cỏ và đặt nó ở trước cửa phòng Thời Lục.

Cảm thấy cậu cũng không còn nhỏ nên cô chu đáo tìm một phiến lá cọ vừa lớn vừa dài, làm một con châu chấu cỏ có thể tích lớn hơn và được đan khéo léo tinh xảo hơn.

Thiên Huỳnh đặt con châu chấu đứng thẳng cạnh cửa phòng, điều chỉnh vị trí thêm vài lần mới hài lòng đứng dậy.

….. Hi vọng là cậu ấy sẽ không trêu chọc bé mập nữa.

Buổi sáng, khi Thời Lục thức dậy và mở cửa, cậu cảm thấy có gì đó khác thường.

Cậu cúi đầu xuống, trên mặt đất có một con châu chấu màu xanh lá cây lặng lẽ nằm đó, gần như giống hệt với con châu chấu ngày hôm qua cậu giật được từ tay đứa trẻ kia, chỉ khác là lớn hơn một chút. Rõ ràng là cùng một người làm ra.

Đột nhiên trong lòng trào dâng bao cảm xúc phức tạp, không biết là xấu hổ buồn bực hay là vui sướng.

Cậu khom lưng nhặt vật nhỏ trên mặt đất lên, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng nhấp môi ngâm nga vài câu.

Trong núi có sự chênh lệnh nhiệt độ lớn, ngay cả khi mặt trời chói chang suốt ngày thì thời tiết lúc sáng sớm vẫn rất êm dịu.

Thời Lục đang nằm nghỉ ngơi trên ghế dưới hiên nhà, cách nhau một bức tường, phía bên ngoài rất náo nhiệt, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng bọn họ la hét.

“Ở đây có quả đào rất lớn, mau đỡ em lên đi.” Giọng nói háo hức ấy chắc là của bé mập.

“Tiểu Huỳnh, chỗ này chỗ này, chín đỏ cả rồi này!” Một giọng nữ nhẹ nhàng yếu ớt có lẽ là cô gái thích đi theo Thiên Huỳnh.

“Tớ nhìn thấy rồi, quả nhiên năm nay đào rất được mùa.”

“Nguy hiểm thật! Giữ em chắc một chút, suýt thì trượt chân ngã rồi đó.”

Giữ tiếng ồn ào huyên náo, giọng của một cô gái có vẻ kiên định vững vàng.

“Chúng ta hái nhiều một chút, tí nữa có thể làm đào đóng hộp.”

Thật là ồn ào.

Thời Lục nhíu mày, nhưng không hiểu tại sao vẫn cứ ngồi lại đó mà không quay về phòng.

Có thể là quá nhàm chán.

Khi đến đây thì di động của cậu đã bị tịch thu, nhiều ngày như vậy, ngoại trừ ngủ ra thì cũng chỉ ở trong phòng chơi game một mình, khi nào nhiệt độ mát mẻ thì mới ra ngoài ngắm cảnh một chút. Nói dễ nghe thì cậu đến đây để tu tâm dưỡng tính, mà khó nghe thì là đến để chịu tra tấn.

Bây giờ thấy mấy đứa trẻ vùng quê hái đào khiến cậu cảm thấy mới mẻ hơn chút, tò mò không biết những quả đào to và đỏ hồng mọc ở chỗ nào trên cây.

Thời Lục hơi bất mãn mà xoa xoa cổ, vừa chuẩn bị đứng dậy về phòng, cánh cổng gỗ đã bị ai đó mở ra một nửa, phát ra âm thanh kẽo kẹt, ngay sau đó, bé mập nhà sát vách ngậm quả đào trong miệng, lắc lư chạy qua chỗ cậu.

“Anh ơi, đào nè.” Bé lấy trái đào ướt nhẹp nước miếng trong tay đưa lên, Thời Lục thấy vậy, cau mày quay mặt đi không chút lưu tình.

“Anh không cần.” Cậu hơi khó chịu nói.

“Em tự ăn đi.”

“Rất ngon mà.” Bé mập thấy thế thu tay lại, mở miệng cắn hai miếng trên quả đào chín mọng, sau đó mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cậu.

“Được rồi, ra ngoài kia chơi đi, ở đó có rất nhiều đào, rất ngọt.” Cậu không nhịn nổi mà nói, chọn lọc mấy từ đơn giản nhất để khái quát khung cảnh rầm rộ vui vẻ ngoài kia, cũng chính là điều khiến Thời Lục khó chịu nhất lúc này. Cậu trừng mắt nhìn đứa trẻ béo tròn trắng trẻo trước mặt, giống như đang muốn nhấn mạnh.

“Hái đào có gì vui đâu, đúng là ấu trĩ.”

Hiệu quả cách âm trong nhà trọ không tốt cho lắm, mặc dù đã trở về phòng nhưng cách một lớp sàn mỏng, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng động mơ hồ bên dưới.

Một vài người hình như đang chạy đi chạy lại trong bếp, phỏng chừng là đang làm món đào đóng hộp gì đó.

Thời Lục bỗng hồi tưởng lại, bình rượu mơ mấy bữa trước uống cũng khá ngon, không kém so với ở nhà làm…

——

Ở trong phòng chơi mấy ván game đã cảm thấy vô vị. Phòng được lắp điều hòa, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, rèm cửa dày không để cho ánh sáng lọt qua dù chỉ là một chút, bốn phía tối tăm mờ mịt. Điều hòa khiến nhiệt độ giảm xuống đột ngột, cả căn phòng kín gió khiến người ta cảm thấy bức bối khó chịu.

Đây là cảm giác quen thuộc mà cậu phải trải qua mỗi khi hè tới.

Đột nhiên Thời Lục cảm thấy khó chấp nhận điều này.

——

Ngâm đào trong nước muối, gọt vỏ, cắt miếng vừa ăn, đun sôi với đường trên lửa nhỏ, cuối cùng cho vào lọ thủy tinh để nguội rồi cất vào ngăn mát tủ lạnh.

Thiên Huỳnh sắp đặt xong lọ cuối cùng thì nghe thấy tiếng bước chân chỗ cầu thang, Thời Lục bước xuống với vẻ mặt không tốt cho lắm.

Cô không khỏi liếc nhìn đồng hồ treo tường, ừm, bốn giờ chiều. Không hợp với thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi bình thường của cậu ấy.

Dường như nam sinh vừa mới dậy khỏi giường, còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Cậu đi thẳng vào bếp, mở ngăn tủ lấy một ly thủy tinh ra rót đầy nước.

Từ khi chiếc ly của cậu bị vỡ thì cậu đã dùng chung mấy chiếc ly trong nhà bếp.

Có lẽ ban đầu cậu không nhìn thấy Thiên Huỳnh, sau khi uống xong hai ngụm nước mới phản ứng lại, ánh mắt từ từ đảo qua tay cô, dùng một giọng điệu trịch thượng nói:

“Cậu đang cầm cái gì?”

“… Đào đóng hộp.” Thiên Huỳnh hơi chớp chớp mắt trả lời, nhớ tới lời ba dặn, cô giơ tay dò hỏi: “Cậu có muốn ăn không?”

Thời Lục im lặng hai giây, lạnh lùng nói:

“Có.” ()

Tủ lạnh có một lọ hơi đông lạnh, Thiên Huỳnh lấy ra và tìm cho cậu một cái chén nhỏ, đổ đầy một nửa rồi mang đến phòng khách.

Quạt trần thổi phần phật trên cao, phòng khách được thiết kế rất thông thoáng, làn gió mát mẻ thổi vào từ bốn phía, xua tan bớt cái nóng của mùa hè.

Thời Lục ngồi vào bàn, cúi đầu nghịch chiếc vòng silicon đen trên cổ tay.

(*) Vòng silicon

Thiên Huỳnh đặt chén xuống trước mặt cậu, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Thời Lục cụp mắt xuống, mơ hồ nói lời cảm ơn.

“Còn bạn bè của cậu thì sao?” Cậu lấy thìa xúc một miếng đào căng mọng vào miệng, lời nói không quá rõ ràng.

“Bọn họ ăn xong đều về nhà cả rồi.”

“Ồ.” Miếng đào đá vừa mềm vừa ngọt lại giòn tan, giải nhiệt rất tốt, Thời Lục vừa đáp lời cô vừa xúc thêm một miếng nữa.

Ăn rất ngon, nhưng cậu vẫn thích rượu mơ hôm bữa hơn.

Thời Lục ăn xong một chén mới nghĩ thầm.

Bọn trẻ vùng quê có rất nhiều trò để chơi. Hôm nay xách xô đi bắt cá chạch, ngày mai mang lưới đi bắt cá, ngày mốt lại lên núi hái quả, ngày nữa thì lên trấn xem phim, gần như không trùng lặp.

Hoạt động chính mỗi ngày của Thời Lục là nằm trên ghế trước sân, ngắm hết bình minh rồi hoàng hôn, hoặc là nhìn Thiên Huỳnh vui vẻ ra khỏi nhà rồi về nhà.

Thời tiết mùa hè mát mẻ, vậy nên cô luôn thích mặc áo rộng thoải mái và quần đùi ngắn, lộ ra cánh tay và cẳng chân thon dài khoẻ khoắn. Cô khác hoàn toàn với cậu, cả người luôn toả ra sức sống mãnh liệt của thanh xuân.

Cô cũng thường xuyên mang theo chiến lợi phẩm về nhà.

Có đôi khi là con cá chạch nhỏ, có khi là cây nấm dại cậu chưa thấy bao giờ, cũng có khi là một sọt trái cây. Giờ cơm thì trên bàn luôn có thêm các món ăn phụ, trong ngăn mát tủ lạnh cũng xuất hiện nhiều loại rượu hay nước trái cây đóng hộp khác.

Có lần Thời Lục còn nhìn thấy cô hăng hái vác cái cuốc nhỏ đi đào củ sen, kết quả củ sen thì không thấy đâu mà lại mang về mấy đài sen xanh mướt, bị cô chế biến thành đồ ăn vặt cho nhóc mập nhà bên cạnh.

Rõ ràng đó là những điều mà cậu luôn khinh thường, vậy mà bây giờ lại gợi lên không biết bao nhiêu hứng thú.

Khó mà dứt ra được, giống như con sâu liên tục gặm nhấm trong tim, từ từ tích tụ thành dục vọng khó có thể che giấu.

Vào một buổi sáng, như thường lệ thì Thiên Huỳnh thức dậy sớm rồi chuẩn bị quần áo để đi ra ngoài, hôm nay mấy đứa bạn của cô không đến, vậy nên không khí vô cùng yên tĩnh, những thảm cỏ xanh mướt phía xa xa toả ra ánh sáng như pha lê trong nắng mai tuyệt đẹp.

Thiên Huỳnh mặc áo thun rộng và quần đùi, chân đi ủng cao su, đầu đội mũ rơm lớn, tay cầm một tấm lưới băng gạc trắng, chỉnh trang đầy đủ và chuẩn bị xuất phát.

Thời Lục đang mắt nhắm mắt mở dưới mái hiên cách đó không xa, chỗ này gần như trở thành vị trí cố định của cậu. Vào mỗi buổi sáng, Thiên Huỳnh sẽ đi qua cậu lúc ra ngoài, buổi tối lúc về nhà cũng phải đi qua chỗ cậu.

Hai người sống chung dưới một mái nhà, nhưng mối quan hệ lại thuộc kiểu nước sông không phạm nước giếng.

Thiên Huỳnh đi sớm về muộn, ngày nào cũng trèo đèo lội suối, rong chơi khắp nơi cứ như một đứa trẻ thơ dại, Thời Lục thì cả ngày ở lỳ trong nhà không thèm ra khỏi cổng.

Không có ai chủ động bắt chuyện với cậu chứ đừng nói đến việc rủ cậu đi chơi chung.

Thời Lục thường xuyên phớt lờ mọi người, suốt ngày ở một mình. Lúc trước có người không quen nên hỏi cậu có phải đến từ thành phố không thì cậu chỉ liếc qua rồi bơ luôn.

Cậu không quan tâm những hoạt động hằng ngày của lũ trẻ ở đây, thậm chí thấy nó rất ấu trĩ, chỉ có con nít mới thích.

Còn Thiên Huỳnh, mặc dù cô lớn lên từ nhỏ ở trấn Vân, không biết quá nhiều điều về xã hội bên ngoài, nhưng cô cũng biết Thời Lục khác bọn cô từ đầu đến chân.

Thế giới của họ hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy Thiên Huỳnh luôn cố gắng giữ khoảng cách với Thời Lục, không làm phiền lẫn nhau.

Cô không suy nghĩ về Thời Lục quá lâu, chỉ thoáng chốc cô đã phân vân hôm nay mình nên làm gì, vừa đi vừa nhảy dựng lên vì hưng phấn.

Thiên Huỳnh cầm dây băng gạc trong tay, khoé miệng mỉm cười, suýt nữa chạy vụt qua người Thời Lục, cô vừa định đi nhanh hơn nữa nghe thấy tiếng người nãy giờ ngồi im trên ghế gọi lại.

“Này, tại sao cậu cứ lén đi chơi một mình?” Cậu cau mày hỏi, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ hơi rụt rè, giống như đang cố lấy hết dũng khí.

“Không mời tôi sao?”