Phản ứng của Khương Diệp từ trước đến nay đều làm cho người khác bất ngờ, mặc dù Bùi Chinh có thể cảm nhận được, rõ ràng cô cũng có hảo cảm với mình, nhưng trên mặt cảm xúc lúc nào cũng nhàn nhạt như cũ, chỉ cười nói về phía anh:
“Cảm ơn.”“Cảm ơn cái gì?” Anh hỏi.“Cảm ơn anh đã thích.”Lý do thoái thác khách sáo, như là kết thúc câu này, lại như đang ám chỉ trò chơi đổi vợ sắp đến hồi kết.Đèn đỏ chỉ còn lại tám giây, Bùi Chinh quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn: “Tam Tam, nếu anh nói muốn…”Cảm xúc trong đáy mắt anh thẳng thắn mãnh liệt, lập tức Khương Diệp biết anh định nói gì, cô nhẹ giọng đánh gãy lời: “Bùi Chinh, giống như anh nói, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, em đã chọn rồi.”Anh vẫn nhìn thẳng chăm chú vào cô: “Anh muốn em chọn anh.”Phía sau truyền đến tiếng còi xe, đèn xanh, Bùi Chinh buông tay cô ra, chậm rãi khởi động xe, Khương Diệp vẫn không đáp lời.Mấy ngày nay, cô xác định mình và Bùi Chinh ở chung rất tốt, chủ nhật cô ngủ cả ngày, buổi tối cũng không buồn ngủ, Bùi Chinh ôm cô nằm trên sô pha xem gala lễ hội mùa xuân, đơn giản chỉ vì cô nói tết chưa bao giờ xem chương trình mùa xuân, anh liền ngồi trên sô pha xem cùng cô những chương trình xuân đã chiếu trong năm năm qua.Thứ hai bọn họ cùng nhau ngủ nướng đến trưa, lúc tỉnh lại, Bùi Chinh sẽ cọ cọ chóp mũi cô, hôn lên môi. Anh sẽ dùng sức kéo cô vào lòng ngực, môi hôn lên đỉnh đầu, giọng nói trầm khàn gọi tên: “Tam Tam.”Chiều cô nằm trên sô pha đọc sách, anh ngồi ở trên thảm, ôm máy tính nhìn đồ án thiết kế đồng hồ, cô đọc sách đến hai mắt nhức mỏi, sẽ bò từ sô pha đến trên vai anh, dựa vào bờ vai rộng hỏi anh có muốn ngủ một lát không.AdvertisementBùi Chinh liền ôm cô vào trong ngực, cùng nhau nằm xuống sô pha ngủ trưa.Thời gian hai người ở bên nhau quá yên bình và ấm áp, khi mỗi lần Khương Diệp tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong ngực người đàn ông, trong lòng sẽ hơi rung động.Cô biết Bùi Chinh thích mình.Nhưng cô không muốn bước theo con đường của Đinh Liên.Xe dừng ở cổng viện dưỡng lão, Bùi Chinh dừng xe tắt máy, lúc này mới quay về phía cô:“Tam Tam, anh muốn cùng em hứa hẹn một việc.”Cô đang muốn tháo đai an toàn, nghe thấy vậy hơi ngẩng đầu lên: “Việc gì?”“Nếu một ngày nào đó em hối hận, hãy đến tìm anh.”Anh đưa tay tháo đai an toàn cho cô, một bàn tay thuận thế nắm tay, giữ bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, con ngươi đen láy bình tĩnh dừng trên mặt cô: “Được không em?”Khương Diệp không từ chối: “Được.”Về tương lai, không ai nói trước được điều gì.Khương Thắng Hỉ đã được hộ sĩ đưa ra ngoài, ông đã mặc chiếc áo len màu khói cô mua tháng trước, lưng hơi còng xuống, chắp tay sau lưng tản bộ trên mặt cỏ, xung quanh đều là mấy ông lão bà lão, đang cùng ông nói chuyện, trên mặt mỗi người đều mỉm cười.Khương Diệp đứng xa xa nhìn, đầu ông nội tóc đã rụng hết, còn vài sợi trắng lưa thưa trên da đầu bóng loáng, làn da đồi mồi như lớp vỏ cây, mu bàn tay mạch máu nổi gân xanh dán vào lớp da gày gò. Ông đã rất già rồi, năm nay 81, tháng trước Khương Diệp làm sinh nhật cho ông, nhưng ông vẫn dựng hai ngón tay lên nói với mấy người bạn già của mình: “Tôi năm nay 60.”Một đám người đều cười ha ha.Khương Diệp yên lặng nhìn một màn này: “Người ở giữa là ông nội em.”Khương Thắng Hỉ quay đầu liếc qua Khương Diệp một lần, ông không nhận ra cô, tầm mắt lại rời đi.“Ông không nhận ra em?” Bùi Chinh nhướng mày hỏi.Khương Diệp gật đầu: “Ừm.”Chờ cho tới lúc Khương Thắng Hỉ đi mệt, đến ngồi trên ghế dài, lúc này Khương Diệp mới lấy từ trong túi ra một quả táo đã sớm chuẩn bị, đi đến trước mặt đưa cho ông.Khương Thắng Hỉ ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn kỹ người một hồi, hỏi cô : “Cô là ai a?”“Con là Khương Diệp.” Khương Diệp ngồi bên cạnh ông.“Khương Diệp.” Khương Thắng Hỉ gọi vài lần, gãi gãi tóc: “Tên này nghe quen quá, hình như tôi đã nghe qua ở đâu rồi.”Khương Diệp đặt quả táo lên giữa ghế dài.Khương Thắng Hỉ nhìn quả táo này suy nghĩ một lát nói: “Cháu gái tôi cũng thích ăn táo, vừa hồng vừa to như thế này.”Ông kích động hơn nói: “Tôi nhớ ra rồi, cháu gái tôi cũng gọi là Khương Diệp, hai người tên giống nhau, cô nói có trùng hợp không?”Khương Diệp cười rộ lên, trong lòng vừa đau xót vừa khổ sở:“Vâng, thật trùng hợp.”